Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Chương 2




Lông mi dài bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đâm vào mắt rất khó chịu, nhưng Lan Khê vẫn cố mở mắt ra, trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm cô vào trong lòng.

Men say làm đầu cô đau nhứt, nhưng cô vẫn không cách nào thoát khỏi cảm giác kích thích khi bị anh trêu ghẹo,nó vô cùng thoải mái, khiến cả người cô tê dại, cảm giác đau nhức cũng dần mất sạch. Trong ánh trăng mờ ảo, dường như anh đã nói rất nhiều, nhưng cô không nghe được, chỉ nghe được có một câu duy nhất ——

"Em có biết lúc không có em bên cạnh, tuyết ở Los Angeles trở nên lạnh đến nhường nào hay không?"

Còn một câu nữa, Lan Khê, chúng ta ở chung một chỗ có được không?

Chua xót xông lên chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lan Khê lộ Ra uất ức và mông lung, nước mắt trào ra, cô nahnh chóng nhắm mắt lại để nói không thẻ trào ra được, mệt mỏi kéo tới, làm cho cô không mở mắt ra nổi nữa.

Mộ Yến Thần hồi hộp chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt trong veo nheo lại, nhìn thấy cô vì mệt mỏi mà đã ngủ say mất rồi.

Cơ thể mềm mại đó chạm vào trái tim anh.

Mộ Yến Thần vươn tay ôm cô vào trong lòng, ôn cô chặt hơn nữa, môi móng nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

đã mấy năm không được gặp em, người con gái mà anh yêu, em có khỏe không?

******

Khi cô tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra.

Lan Khê chống người uể oải ngồi dậy mới hốt hoảng nhận ra đây không phải là phòng mình.

Nhưng nơi này đúng thật là.

Là căn phòng mà bốn năm trước, chỉ dành riêng cho mình cô mà thôi.

Cánh môi khô nứt, cô liếm môi, quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, gương mặt tuấn tú quen thuộc đập vào trong tầm mắt của cô. Khuôn mặt của Lan Khê trở nên nhăn nhó, cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, làm cho đầu cô đau nhức không thôi.

cô nhíu mày lại, đứng dậy đi tắm.

Ngày hôm qua, quần áo của cô bị anh xé rách, không mặc được nữa nên Lan Khê mặc tạm cái áo sơ mi của anh vào rồi đi tìm quần áo để thay, may là còn có cái ao thun và cái cái quần sort jean mà cô để lại lúc trước vẫn còn có thể mặc được.

Mở tủ lạnh ra, bên trong còn lại một ít sữa tươi, trứng gà và bánh bích quy hình thú.

cô lấy ra sữa tươi chưa quá hạn cùng trứng gà làm một bữa sáng đớn giản đặt trên bàn ăn phòng khách. Lan Khê suy nghĩ một lát rồi lấy ra một tờ giấy, viết mấy chữ rồi lấy ly sữa đè lên, ngẩn ngơ nhìn mặt bàn một hồi lâu, rồi mới chạy đi lấy túi của mình, chuẩn bị đi ra khỏi cửa.

---Lan Khê, chúng ta ở chung một chỗ được không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, dừng một chút rồi ngồi xổm xuống mở tủ giày ra lấy giày mang vào, cô lấy một cái túi nilon bỏ dép và một ít vật dụng vào, không muốn để lại bất cứ thứ gì ở chỗ này.

cô không phải muốn tuyệt tình…

Mà là cô không muốn để cho anh biết, cũng không muốn khiến bất luận kẻ nào biết, bôn năm trước, lúc cô mất đi bé cưng, cô đã từng quỳ gối trước thùng rác, nhìn vết máu dơ bẩn đó mà thề.

cô nói: “thật xin lỗi.”

“Mộ Lan Khê tôi xin thề từ nay về sau sẽ không bao giờ yêu người mà mình không nên yêu, mẹ xin thề từ nay về sau sẽ không bao giờ để việc này xảy ra một lần nữa. thật xin lỗi, bé cưng.”

thật buồn cười, lúc đó cô còn chưa đủ 19 tuổi, cô vẫn là một đứa trẻ.

Rất lâu sau đó, cô không thể nào đối mựt được với việc này, càng nghĩ lại càng thương, càng nghĩ lại càng không thể tha thứ cho chính mình.

Lúc ấy rốt cuộc cô ngây thơ đến mức nào, mới có thể vì yêu anh mà ở chung một chỗ với anh? Cảm thấy yêu anh là sẽ có cả thế giới này? Nhưng khi lớn lên cô mới hiểu, tình yêu chân thật thì không nhất thiết phải ở cạnh nhau.

Cuối cùng, Lan Khê liếc mắt nhìn phòng ngủ, ánh mắt vô cùng thê lương, rồi mở cửa đi ra ngoài.

………..

Mấy phút sau, Mộ Yến Thần dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ rồi đi ra, thấy trên cái bàn ngoài phòng khách có bữa sáng, còn có tờ giấy mà cô để lại.

Phía trên có dòng chữ dễ nhìn…

“Anh trai, tôi về trước, nhớ uống sữa lúc còn nóng.” Kí tên, Lan Khê.

Mộ Yến Thần nắm chặt tờ giấy, gương mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, nhìn chằm chằm vào bữa sáng trước mặt, rồi nghĩ: cô ấy chỉ nói một câu đơn giản rồi vứt bỏ mọi thứ ở lại một cách sạch sẽ…

***

cô xuống máy bay, không khí ở thành phố A thật nhẹ nhàng khoan khoái, cô định bắt một chiếc taxi trở về nha.

Nhưng chưa kịp đi lại xe taxi, thì một chiếc màu đen từ từ chạy tới trước mặt của cô.

Lan Khê liếc mắt nhìn chiếc xe kia, khẳng định mình không biết nó, cô lại không thể nhìn thấy bên trong nên đành phải đi đường vòng.

Chiếc Cayenne (*) đó lại chạy tới trước mặt cô.

(*) một dòng xe của Porsche.

Gió nhẹ nhàng thổi làn tóc cô bay loạn, Lan Khê phát hiện có cái gì đó không đúng nên khẽ cau mày dừng lại.

Cửa sổ xe kéo xuống.

Kiều Khải Dương đeo kính mắt dưới ánh mặt trời cực kỳ huênh hoang.

Lan Khê ngạc nhiên.

“thật khéo quá.” một hồi lâu sau cô mới nhẹ giọng chào hỏi, nhìn cái người ở phía xa xa đó, mặc quần áo thanh thuần y như một đứa học sinh. “Anh tới sann bây đón người hả?”

Kiều Khải Dương không nhịn được liếm liếm môi cười cười, lười biếng ngoái đầu nhìn lại, gật đật một cái. “Đúng là anh tới đón người, nhưng mà chỉ số thông minh của em chắc không thấp đến mức không biết anh tới đây để đón em đâu nhỉ?”

Lan Khê càng thêm kinh ngạc!

Kiều Khải Dương không nhịn được liếm liếm môi cười cười, lười biếng ngoái đầu nhìn lại, gật đầu một cái: "Đúng là anh tới đón người, nhưng mà chỉ số thông minh của em chắc không thấp đến mức không biết anh tới đây để đón em đâu nhỉ?"

Lan Khê càng thêm kinh ngạc!

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không biết là nên vì mình bị mắng mà tức giận, hay là đang cảm kích sự hảo tâm của anh ta.

Hình như cả hai đều không phải.

"Vậy cám ơn nhiều, chẳng qua tôi thích tự bắt xe về." Cô lễ phép cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt quay đi, đưa tay ra quắt chiếc taxi ở ven đường, trái tim của cô đập nhanh hơn khi gặp phải Kiều Khải Dương.

"Bin bin ——" còi ô tô vang lên hai tiếng, vang động khắp cả con đường, Kiều Khải Dương đeo kính đen cau mày nói: "Được rồi, anh tìm em có chuyện, lên xe đi."

Lan Khê mất hết kiên nhẫn, không thèm để ý nữa.

Kiều Khải Dương cau mày chặt hơn, hạ cửa sổ xe xuống nhô người ra: "Em có tin anh ôm em ngay bây giờ không?"

Bóng lưng Lan Khê cứng đờ, vừa khẩn trương đi qua vừa cau mày oán trách —— Tại sao cô luôn gặp những người đàn ông như thế này chứ? Ngồi lên xe, Kiều Khải Dương ném di động cho cô, đạm mạc nói: "Xem đi."

Xem?

Xem cái gì?

Lan Khê không rõ chân tướng, cầm lấy điện thoại di động của anh trượt mở màn hình, Phía trên có mật khẩu, cô đưa sang. “Tôi không biết mật khẩu của anh.”

“Ngày sinh nhật của em.” Kiều Khải Dương lạnh lùng ném ra mấy cái chữ, nhanh chóng khởi động, xe chạy đi.

một lần nữa, Lan Khê bị anh ta làm cho chấn kinh, nhìn Kiều Khải Dương cảm thấy anh ta càng ngày càng không bình thường.

Nhập ngày sinh nhật của cô vào quả nhiên chính xác, trên màn hình có mở một website đang mở, hình như là diễn đàn của công ty BBS, trên trang nhất có một tiêu đề nóng hổi. “Dựa hơi nhười có địa vị, người mới trở thành báu vật.” Lan Khê khẽ cau mày mở ra xem.

không nghĩ tới nội dung bên trong càng làm cô thêm khiếp sợ.

Bởi vì bên tỏng không có bất kỳ chữ nào, chỉ có mấy tấm hình, mà mấy tấm hình đo, lại là hình cô và Mộ yến Thần từ khách sạn Hoàng Gia trở về nhà trọ, anh đang say, nhưng bong dáng đó vẫn anh tuấn bất phàm như cũ, anh ôm cô lên lầu, thân thể tiếp xúc vô cùng thân mật.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng chốc xanh mét, không nhìn bình luận ở bên dưới cũng biết mọi người sẽ nói gì.

“Bài viết này được đăng vào lúc sáng sơm, truyền đi rất nhanh, bây giờ ở trong công ty trừ trên xuống dưới ai cũng biết, chủ yếu là bởi vì hợp đồng do em phụ trách được gửi tới lúc sáng, thậm chí ngay cả tiền cũng đã được gửi đến nói.” Kiều Khải Dương liếc nhìn cô qua cặp mắt kính, lười biếng tự đắc nói. “Biết không? Loại chuyện nhờ vào thân thể để đem hợp đồng về không phải chưa từng xảy ra, thậm chí có rất nhiều công ty sẽ đặc biệt thành lập một bộ phận PR chuyên làm những chuyện ăn tươi nuốt sống đó, cho nên cho dù có cũng không có gì lạ, cũng không có gì phải mất thể diện. Có lẽ em không phải người như vậy, nhưng mấu chốt ở chỗ là đối phương tự nhiên lại thay đổi quá nhanh, thời gian trước đó tất cả mọi người đều thấy bọn họ kiên quyết hủy hợp đồng, nhưng chỉ trong chớp mắt liền thay đổi nhanh như vậy, ai mà không cảm thấy kỳ quái chứ?”

Như vậy, ngày hôm nay anh ta cố ý tới sân bay đón cô, là vì mốn cho cô nhìn thấy cái này?

Hai mắt Lan Khê vô cùng bình tĩnh, trả điện thoại lại cho anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm như thường: “Anh đổi mật khẩu khác đi, tôi với anh không có bất cứ quan hệ nào hết nên anh đừng lấy ngày sinh nhật của tôi làm mật khẩu nữa.”

Khóe miệng Kiều Khải Dương vẽ ra một nụ cười vô cùng xấu, lung túng nói: “Em không giải thích gì sao?”

Lan Khê tựa vào chỗ ngồi cạnh tài xế giả vờ ngủ say, không để ý tới anh ta.

“Mộ Lan Khê, vậy coi như anh hỏi em, em và người đàn ông đó rốt cuộc có phải là loại quan hệ kia hay không?” Kiều Khải Dương nghiêm túc hỏi.

Lan Khê khẽ nhíu mày.

Đây được coi là câu hỏi lịch sự sao?

Lại tiếp tục hỏi: “Em có bị ăn tươi nuốt sống không? Có phải nhờ lên giường với người ta nên em mới có được hợp đồng quảng cáo lớn như vậy không?”

“Dừng xe!” cô nói.

Kiều Khảu Dương gỡ mắt kinh xuống, ánh mắt sâu xa lộ vẻ lo lắng dịu dàng nói: “Em giận?”

“Tôi không thoải mái, anh dừng xe lại đi.”

Kiều Khải Dương cau mày, bất đắc dĩ đem xe dừng ở ven đường, nhẹ giọng nói chuyện với cô: “Anh không có ý gì khác… Mộ Lan Khê, em cũng biết anh hoàn toàn không biết gì về chuyến bay hôm nay của em, anh đợi từ sáng đến giờ là vì không muốn em đến công ty, đến lúc đó bị người ta nhắc tới chuyện này, mà em lại không biết giải thích thế nào như vậy rất chịu! Anh nói anh thích em, cho nên dù có chuyện gì anh vẫn thích em! Cho dù hôm nay em nói với anh, em đã làm những chuyện đó, anh sẽ coi như là do Kiều Khải Dương anh TMD không có bản lãnh, để cho người con gái mình thích vì kế sinh nhai mà phải làm những việc đó! Rốt cuộc em có hiểu hay không hả?”

“thật sự rất cám ơn anh, Kiều Khải Dương.” Khuôn mặt Lan Khê không chút cảm xúc nói ra câu này, ngoái đầu lại nghiêm túc nói. “Nhưng tôi cũng phải nói cho anh biết, nếu như anh thật sự muốn tìm một đứa con gái trong trắng sạch sẽ để nghiêm túc nói chuyện yêu đương rồi kết hôn, thì người đó tuyệt đối không phải là Mộ Lan Khê tôi, bởi vì tôi đã sớm không sạch sẽ gì rồi, cho dù là trái tim hay thân thể.”

cô nói xong liền mở cửa xuống xe, rồi khuyên anh ta một câu. “Đừng có thân thiết với tôi quá, anh sẽ cảm thấy rất thất vọng.”

“Rầm!” một tiếng, cửa xe nhanh chóng đóng lại.

Lan Khê lững thững dọc theo đường lớn đi về phía trước, nghĩ tới chuyện vừa rồi, cô sở dĩ không sợ mấy cái tin tức bát quái nhàm chán này là vì tin đồn kia hoàn toàn vô căn cứ, nên không cần phải tức giận làm gì.

Chỉ là việc cô và Mộ Yến Thần có quan hệ máu mủ, sợ là không dấu diếm được lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.