Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Chương 90: Vọng tình




"Chú." Lãnh Tư Viễn nâng cái đầu nhỏ lên, nhìn cục băng đứng bên cạnh mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nói không có bất kỳ vẻ hưng phấn nào.

"Gọi bác!" Lãnh Dạ Hy gầm nhẹ nói.

Thích. . . . . .

"Không cần, bác quá già, sau này chú không tìm được mự liền thảm." Lãnh Tư Viễn cong miệng lên, nói xong giống như thật có chuyện như vậy.

Chỉ thấy khóe môi Lãnh Dạ Hy nhẹ nhàng run rẩy hạ xuống, mắt lạnh liếc Lãnh Tư Viễn một cái, không nên tức giận không nên tức giận! Nhưng trời mới biết, hắn sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị cái này tùy ý mua bán, Lãnh Tư Viễn lại học cách nói chuyện người lớn nói chuyện giận đến hộc máu mà chết.

"Chú, chú ở đây mắng thầm cháu có đúng không? Không cần nha, mau tới mau tới hôn nhẹ gương mặt mũm mĩm của cháu, xin bớt giận!" Lãnh Tư Viễn đưa tay nhỏ bé ra, lôi kéo thật chặt vạt áo Lãnh Dạ Hy, một bộ hăng hái yêu cầu Lãnh Dạ Hy hôn bé.

"Qua một bên!" Ánh mắt kia Lãnh Dạ Hy mười phần có thể trừng chết Lãnh Tư Viễn, nhưng kết quả. . . . . .

"Chú thiệt là, ông nội cùng bà nội đã sớm nói cho cháu biết..., chính là thích buồn bực. Ngay cả mình là đứa cháu được người ta yêu thích như vậy, chú ấy cũng không làm sao có hứng nổi, làm thế nào đây?" Lãnh Tư Viễn ra bộ rối rắm suy nghĩ, tấm lưng Lãnh Dạ Hy vẫn kiên đĩnh như cũ.

Thời kỳ rối loạn, chẳng lẽ cháu không biết, chú sẽ biến thành như vậy, cũng vì cái người tiểu gia hỏa này?

"Quý tiểu thư, An Trí Viễn ở phía trước, cô tới đi cô tới đi!"

Dọc đường đi Thẩm Lạc Nhất và Quý Linh Linh tiếp tục lôi lôi kéo kéo, giống như ** thuốc súng, mà bên ngoài có vẻ nhiều hơn mấy phần u tĩnh hàm súc.

"Thẩm tiểu thư tôi. . . . . ." Quý Linh Linh thật là cảm thấy ngày không thương người, hiện tại cô cảm thấy có chút ghét loại nhiệt tình mờ mờ ảo ảo của người tốt này.

"Quý tiểu thư?"

Lúc này Lãnh Dạ Hy vừa đúng đi đối diện với hai người đi.

Giống như nhìn thấy vị cứu tinh của mình, đột nhiên tròng mắt Quý Linh Linh tỏa sáng, "Dạ Hy!" . . . ! Xưng hô này, thành công khiến Lãnh Dạ Hy đưa mắt nhìn ở trên người của cô.

"Lãnh tổng giám đốc thật vinh hạnh." Thẩm Lạc Nhất ở bên cạnh Quý Linh Linh bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn, chào hỏi.

Lãnh Dạ Hy nhìn về phía Thẩm Lạc Nhất, gật đầu một cái, ngay sau đó hắn đem mũi nhọn chuyển hướng Quý Linh Linh, "Ở chỗ này làm gì?"

Bingo! Quý Linh Linh bắt đầu phát hiện có chút thích ông chủ lớn của mình, hắn quả thật tựa như thiên thần, được trời sinh ra, cứu vớt cô ở trong lúc nguy nan.

"Em. . . . . ."

"Lãnh tổng, tôi và Quý tiểu thư ở đây nói một ít chuyện." Thẩm Lạc Nhất vừa tung ra chiêu bài là nụ cười ngọt ngào của mình, ý tứ đã rất rõ ràng, hai người phụ nữ nói chuyện phiếm, đàn ông đừng nghĩ lung tung.

Quý Linh Linh có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Nhất, nghịch tập kích a, một câu nói này, sẽ khiến cho Lãnh Dạ Hy không chống đỡ được rồi!

"Ừ, vậy các cô cứ tán gẫu tiếp đi." Quả nhiên. . . . . . Nhưng Lãnh Dạ Hy lui người qua một bên, nhường họ toàn bộ không gian.

Ông chủ lớn anh có chút đáng yêu a, lại có thể nghĩ ra cách này, không rời đi, chờ Thẩm Lạc Nhất nói cho hết lời.

Thẩm Lạc Nhất khẽ nhăn mày lại, ánh mắt của cô ta rơi trên người Lãnh Dạ Hy và Quý Linh Linh, không phải chứ, xuất binh ra trận không thuận lợi? Cô đây là khua lên bao nhiêu dũng khí mới làm chuyện này, sao có thể buông tha?

"Thẩm tiểu thư, tôi cô là có ý tốt, cô cũng nhìn đấy, anh ấy đang chờ tôi." Quý Linh Linh tiến lên trước, cố ý nói mập mờ không rõ ý.

Thật chẳng lẽ như cô nghĩ, nhưng theo cô biết rất rõ, Lãnh Dạ Hy không có bất kỳ hứng thú gì đối với phái nữ, mặc dù có một lần làm bộ "Bữa tiệc nhà họ Lãnh", nhưng ở đây, ai không rõ ràng đây? Chỉ bằng hai người bọn họ giữa ngày trước không có bất kỳ mập mờ nào, hiện tại đột nhiên ra mắt gia đình, những thứ hào quý môn kia, dùng đầu gối cũng có thể hiểu là chuyện gì xảy ra, chỉ là mọi người không phơi bày thôi.

Đang lúc này, đột nhiên người giúp cô xuất hiện rồi.

"Lãnh tổng."

"An tổng."

"Trí Viễn!" Thẩm Lạc Nhất mắt liền thấy người tới.

An Trí Viễn hạ hàng mi, nụ cười trên khóe môi dần dần biến mất.

"Anh tới thật là trùng hợp!" Trong miệng Thẩm Lạc Nhất vui vẻ như cũ không che giấu được, đây chính là ý trời trong truyền thuyết.

"Chuyện gì xảy ra?" An Trí Viễn mang theo âm thanh từ tính, dịu dàng hỏi.

Chỉ thấy Thẩm Lạc Nhất khẽ cau mày, nhưng ngay sau đó cô liền đem loại tâm tình này dấu đi. "Đương nhiên là chuyện tốt!" Cô tiện tay kéo cánh tay An Trí Viễn, nhìn động tác bọn họ có vẻ tùy ý khít khao.

Quý Linh Linh nhìn mặt Thẩm Lạc Nhất, Thẩm tiểu thư đúng là một người em gái tâm huyết.

Lúc này ánh mắt cô và Lãnh Dạ Hy khác nhau, trong con ngươi của cô tản ra cảm giác hốt hoảng, khiến Lãnh Dạ Hy không khỏi khẽ nheo mắt lại.

"Trí Viễn, tôi giúp anh. . . . . ."

"Quý Linh Linh, tới bên cạnh anh đứng!" Thẩm Lạc Nhất vừa mở miệng, còn chưa nói xong, Lãnh Dạ Hy liền trực tiếp lạnh giọng cắt đứt lời của cô ta.

"Hả? Ồ!" Quý Linh Linh nghe được âm thanh này, lập tức chạy tới, rốt cuộc có thể tránh khỏi sẽ không lúng túng.

Ánh mắt An Trí Viễn xoay tròn trên người bọn họ một phen, ngay sau đó nhìn thấp xuống cánh tay Thẩm Lạc Nhất đang vòng quanh tay của mình, "Lại làm chuyện xấu gì?"

"Mới không có, tôi làm chính sự!" Thẩm Lạc Nhất hạ tầm mắt, hơi khẩn trương trả lời.

"Hả? Thật sao?" An Trí Viễn lại một lần nữa phát ra âm thanh nghi ngờ.

"Dĩ nhiên!" Thẩm Lạc Nhất vừa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn, thiệt là, hắn không biết cô vì hắn làm chuyện vĩ đại dường nào, bây giờ cư nhiên dùng loại giọng điệu này hỏi cô.

Quý Linh Linh đứng bên cạnh Lãnh Dạ Hy, thân thể không khỏi trốn sau lưng Lãnh Dạ Hy.

Lãnh Dạ Hy chỉ dùng mắt lạnh nhìn một màn này, trừ gọi Quý Linh Linh đứng ở bên cạnh hắn, cũng không có làm tiếp những chuyện khác.

"Mọi người đều ở đây?"

Lúc này bất ngờ có âm thanh vang lên, Quý Linh Linh xoay người, nhìn về phía người nói chuyện.

Không phải vẫn còn khiêu vũ sao? Thế nào, kết thúc sao?

"Các vị ổn chứ." Tay Vu Uyển Tinh khoá trên cánh tay Mộ Ly, nhiệt tình hướng bọn họ chào hỏi.

An Trí Viễn cùng Lãnh Dạ Hy, đồng thời gật đầu như trả lời.

Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh, "Em vẫn là người giữ chữ tín như vậy."

Chỉ thấy Quý Linh Linh cúi đầu, không có nhìn thẳng hắn, cũng không trả lời hắn, này không khỏi khiến Mộ Ly dứt lời vô ích.

"Thật là hỏng bét!" Thẩm Lạc Nhất ít tiếng nói.

Nhưng động tác của cô toàn bộ rơi vào mắt An Trí Viễn.

"Chúng tôi còn có chuyện, đi trước." An Trí Viễn lôi Thẩm Lạc Nhất, làm bộ muốn rời khỏi.

"Chờ một chút!" Thẩm Lạc Nhất lớn tiếng cự tuyệt, không khỏi để cho bọn họ cũng ghé mắt.

"Quý tiểu thư, cô có cảm giác với An Trí Viễn hay không?" Thẩm Lạc Nhất không chỉ là một người em gái nhiệt tình, còn có một chút không biết sống chết.

Quý Linh Linh chợt ngẩng đầu lên, lúc nào thì mũi nhọn cũng chỉ về phía cô rồi?

Cô nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Lãnh Dạ Hy, sau lưng thấy đau, Thẩm tiểu thư đây là chơi trò gì đây?

"Lạc Nhất!" An Trí Viễn hình như cũng cảm thấy cô ấy quá mức, dắt tay của cô, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Quý tiểu thư, không phải vừa rồi cô nói có hứng thú với An Trí Viễn sao? Tại sao bây giờ trước mặt anh ấy, cô không nói lời nào cơ chứ? Hiện tại anh ấy cũng ở đây, cô có thể trực tiếp nói." Thẩm Lạc Nhất không chút nào bận tâm An Trí Viễn cảnh cáo, như cũ nói.

Đây là gì! Quý Linh Linh cảm giác bị gài bẫy, ánh mắt của cô tùy ý nhìn về phía cách đó không xa, Lục Vân Thiên! Cô nhìn thấy Lục Vân Thiên đứng đối diện cô cách đó không xa, tay cầm rượu đỏ, hướng cô cười đến sung sướng!

Quả nhiên, lần này cô trúng chiêu!

"Mộ Ly." Vu Uyển Tinh nắm thật chặt cánh tay Mộ Ly, không để cho hắn có bất kỳ động tác nào.

"Quý tiểu thư, nói đi." Thẩm Lạc Nhất thúc giục.

Quý Linh Linh đưa mắt nhìn trên người Thẩm Lạc Nhất, cô thật là nhìn lầm người, cư nhiên không để mắt đến mặt ngoài vô hại này, nhưng lại thủ đoạn cực cao của Thẩm Lạc Nhất!

"Không nên ồn ào." Sau một lúc an tĩnh, người đầu tiên phá vỡ yên lặng là An Trí Viễn.

"Quý tiểu thư, cô nói a."

Nhìn Thẩm rơi một dãy có mấy phần người gây sự giá thế, đại não Quý Linh Linh cũng nhanh chóng hoạt động, nếu như An Trí Viễn trước mặt cự tuyệt cô, "Chuyện cười" này là thuộc về cô, nếu như cô không nói cái gì, không khỏi có vẻ quá mức vô lễ.

Quý Linh Linh, mày nhất định phải bình tĩnh, không để cho người ta cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.