Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Chương 6




"Ừ, hỏi rồi." Anh nhàn nhạt đáp lại.

Lần đi công tác đó, anh đi cùng vài tinh anh trong công ty, đi hết mấy tiếng đồng hồ. Sau khi xuống máy bay, anh liền cho người của công ty đi trước, còn mình thì đi theo tên bác sĩ đó. Để biết được cái sự thật từ lây đó, cái sự thật mà gần như đã hủy hoại cả cuộc đời anh.

Đúng vậy. Chính là hủy hoại.

Anh cắn chặt môi, nhắm mắt, ngón tay thon dài xoa nhẹ mi tâm nhớ lại cảnh tượng ngày đó.

Khi đó anh và cô đã xa nhau được một năm, từng ngày đều trôi qua trong vô vọng, nhưng đột nhiên hi vọng như một trận mưa sa kéo đến, vạch trần cái sự thật bị người ta che dấu, niềm vui và nỗi đau thay nhau dằn xé, nhưng sau khi đau đớn thì chính là vui mừng, niềm vui len lõi vào trong lòng, che đi hết mọi ý thức.

Chết và sống lại rất giống nhau.

Nhiếp Minh Hiên nắm chặt điện thoại trong tay, những khiếp sợ trong lòng cũng dần tan đi, anh cười chua xót nói: "Nếu như mình đoán không lầm, thì tên bác sĩ đó nói cho cậu biết hai người không có quan hệ huyết thống, cậu trở về nước không phải chỉ đơn giản là để tìm Lan Khê, cậu đã đi xét nghiệm lại lần nữa chưa? Hai người . . . . . Không phải anh em thật sao?"

Mộ Yến Thần lạnh nhạt mím môi im lặng không nói..

Nhiếp Minh Hiên không nhịn được nhìn trời, vẫn cảm thấy mình không thể nào tiếp nhận nỗi chuyện này, một hồi lâu sau mới khàn giọng hỏi: ". . . . . . Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai muốn giấu giếm chuyện hai người không phải là anh em ruột? Mẹ cậu? Giấu giếm việc này thì có gì lợi cho bà ấy?!”

Mộ Yến Thần chậm rãi mở mắt, dáng vẻ hờ hững.

“Về việc này, đợi đến lúc có kết quả mình sẽ nói cho cậu biết, bà ấy cũng không chính miệng thừa nhận việc này, mình cũng không biết được là trừ những thứ này ra, bà ấy còn làm ra bao nhiêu chuyện trước đó nữa, nhưng bây giờ tất cả đều chỉ là uổng công mà thôi.”

Nhiếp Minh Hiên nghe thấy giọng điệu này thì biết là mình đã đoán sai, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Mình hiểu rồi. Vậy Lan Khê thì sao? Em ấy có biết chuyện này không?”

“Mình không nói cho em ấy biết.”

“Tại sao cậu không nói cho em ấy biết?” Nhiếp Minh Hiên cảm thấy kỳ quái, cau mày nói, “không phải lúc đầu cậu và em ấy vì chuyện này mà cảm thấy tội lỗi sao, hơn nữa chẳng phải bởi vì cái mối quan hệ này mà em ấy đã phải thống khổ sao? Hay là bây giờ em ấy cảm thấy không có lòng tin, em ấy có niềm vui mới? Hoặc là em ấy đã thực sự quên cậu, nên cậu cảm thấy không cần thiết nói cho em ấy biết?”

Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh dần, khủytay ưu nhã để ở trên đùi, lẳng lặng nghe suy đoán của anh, trong bụng một mảnh lạnh bạc. thật ra thì suy đoán của Nhiếp Minh Hiên cũng không phải là không có căn cứ, trước khi trở về nước, cũng đã từng tuyệt vọng như vậy, nhưng không hề lo lắng.

Gương mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, Mộ Yến Thần vững vàng nắm lấy điện thoại di động, chậm rãi hỏi: “Trước đó mình và Mộ Minh Thăng đã từng đi xét nghiệm ADN, nên chắc chắn là quan hệ cha con, cậu có nghĩ tới việc nếu như Lan Khê và mình không có máu mủ, như vậy em ấy rốt cuộc là ai?”

Nhiếp Minh Hiên đột nhiên ngẩn ra, cứng họng!

“Tô Nhiễm đã qua đời, không có cách nào đi hỏi bà ta, cũng không có gì chứng minh. Cậu có biết Lan Khê rất thích khoảng thời gian có cha và mẹ không? Nếu như huyết thống của em ấy bị phơi bày, vậy thì cha ruột của em ấy rốt cuộc là ai?” Hai mắt Mộ Yến Thần đanh lại, tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc, “Hoặc có thể nói quá đáng hơn một chút, mình chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc em ấy có phải là con gái của Tô Nhiễm hay không?”

Em ấy là ai?

Nếu như em ấy cùng cái nhà này, cùng người cha đã sống với em ấy suốt thời gian qua không có quan hệ gì, vậy rốt cuộc em ấy là ai?

cô ở nhà họ Mộ mười mấy năm nay, vui vẻ cũng tốt, thống khổ cũng được, dù gì nhà họ Mộ cũng có thể che chở cho cô, cô cũng không phải không nhà để về, không cành để dựa. Cuộc đời của cô cũng không phải là âm mưu của người khác.

Cho nên, nếu để cô biết rõ chân tướng thì hậu quả sẽ như thế nào, Mộ Yến Thần thật không dám nghĩ tới.

Cũng giống như chuyện xảy ra trong kỳ thi tốt nghiệp trung học vào bốn năm trước, anh không thể tưởng tượng nổi ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng của cô khi tất cả mong đợi bị phá hủy, anh muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay, anh không thể để cho cô chịu bất cứ tổn thương gì.

Nhiếp Minh Hiên ở đầu dây bên kia cũng đang trầm mặc vì khiếp sợ.

Thực sự, anh suy nghĩ quá đơn giản, hoàn toàn không để ý đến nhiều thứ như vậy. Cũng có thể là do đứng ở góc độ không giống nhau, mà anh cũng không phải Mộ Yến Thần, nên anh không có cách nào vì cô gái đó mà lo lắng, không có cách nào thay cô suy tính, để cô luôn sống trong hạnh phúc cả.

Cười khổ một tiếng, Nhiếp Minh Hiên không biết nói gì nữa, đã lâu rồi anh chưa được nghe Mộ Yến Thần nói nhiều như vậy.

Mà lần nào cậu ta cũng nói về Lan Khê.

“Được rồi, mình hiểu rồi…” Nhiếp Minh Hiên cất giọng nói, “Mình không biết việc này đối với cậu mà nói là may mắn hay là bất hạnh, nhưng mà Yến Thần - mình rất phục cậu, vì cậu thật lòng yêu em ấy, cậu có biết hay không?”

Cậu có biết hay không, đến thằng ngu cũng có thể nhìn ra việc đó.

Mộ Yến Thần lạnh lùng trừng mắt, ngón tay thon dài vuốt ly thủy tinh trong tay, cũng không nói gì.

Nhiếp Minh Hiên cắm đầu cắm cổ cười cười, không biết tại sao mà mới sáng sớm lại nghe được chuyện kinh thiên động địa đến như vậy, đang muốn hẹn gặp anh thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt đột nhiên tái đi, anh siết chặt điện thoại: “Yến Thần, mình quên hỏi cậu - Tên bác sĩ đó đâu rồi? Cậu vẫn chưa nói cho mình biết, tên bác sĩ đó như thế nào rồi?”

Nhiếp Minh Hiên đột nhiên đã cảm thấy vô cùng bận tâm.

Mộ Yến Thần mất hết kiên nhẫn, lãnh đạm để cái ly xuống, ánh mắt lạnh lùng đầy tơ máu lộ ra vẻ hững hờ, nhàn nhạt nói: “Còn sống.”

Còn sống.

Cách một đầu dây điện thoại, Nhiếp Minh Hiên nghe thấy ba chữ đó thì gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, suýt chút nữa thì chửi tục.

… Cậu ta quả thật dám nói dám làm!!!

Nghĩ cũng biết tính tình của Mộ Yến Thần như thế nào, tên bác sĩ đó sẽ phải trả giá như thế nào, chuyện này quá nhiều máu tanh, Nhiếp Minh Hiên không muốn nghĩ đến nữa, mà anh cũng biết, đắc tội với đầu sỏ, sẽ phải trả cái giá rất cao.

"Còn chuyện gì nữa không?" Mộ Yến Thần nhàn nhạt hỏi.

Nhiếp Minh Hiên lạnh lùng nở nụ cười, đè xuống kinh hãi: "Tạm thời không có."

Mộ Yến Thần gật đầu một cái, lạnh lùng dặn dò: "Ngậm miệng chặt một chút, khi nào đến lúc, mình sẽ tự nói ra."

Nhiếp Minh Hiên cảm giác huyệt Thái Dương lại đập thình thịch lên, anh biết Mộ Yến Thần đang nhắc đến nhà họ Mộ, cục diện ngày hôm nay, ai mà dám giơ tay múa chân chứ?

"Mình biết rồi. . . . . ."

Cách một cánh cửa, trong phòng vang lên hai tiếng động nhẹ, hình như là tiếng hòm thuốc rơi xuống đất.

Hai mắt Mộ Yến Thần đột nhiên run lên một cái, ánh mắt nhàn nhạt quét qua——

Tiếng động này, cô đã tỉnh rồi.

Trong bụng mềm nhũn, môi mỏng của Mộ Yến Thần dán vào ống nghe nói một câu "Có chuyện, lần sau nói tiếp" , bỏ điện thoại di động xuống, bóng dáng anh tuấn bất phàm đi tới phòng ngủ, ý lạnh trong mắt liền trở nên mềm mại, mở cửa ra.

Bên trong cửa, bóng dáng mảnh khảnh nhếch nhác từ trên ghế rớt xuống, cau mày, khuôn mặt trong suốt nhỏ nhắn khẽ thống khổ.

Trên người Lan Khê chỉ bọc mỗi cái ga giường, mảng lưng trắng nõn lộ ra ngoài, mái tóc đen ống xỏa trên vai, cô mới vừa bị té đau, đang đứng ở trên ghế lấy hòm thuốc ở trên đầu tủ, lại không cẩn thận làm đổ, hòm thuốc nằm lăng lốc trên đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những việc trước mắt.

Mới vừa khi tỉnh lại, mà cô đã cảm thấy mình điên rồi.

—— Bị bắt làm tù binh, cùng anh kích tình suốt cả đêm, cô thật sự là điên rồi. Chẳng lẽ bởi vì tịch mịch, bởi vì tham luyến sự ấm áp của anh, mà không cần để ý đến việc anh là anh trai ruột của mình, không để ý đến việc anh đã từng lừa dối mình, một mình nữa triền miên với anh?

Cảm giác cấm kỵ và tộ lỗi rất kích thích, cô còn chưa nếm đủ mùi vị ngọt ngào hay sao, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục muốn cái loại yêu thương đó?

Đầu đau muốn nứt ra.

Do thường xuyên uống rượu suốt đêm làm cho cô nhứt đầu, không để ý đến Mộ Yến Thần đang ở đây, cô chỉ muốn tìm thuốc giảm đau, nàng cũng xác thực trên tủ mặt hòm thuốc, nhưng thật không ngờ lại làm đỗ nó thuốc bên trong rơi tán lạn ra ngoài.!!

--một hộp thuốc màu trắng bằm dưới đất, hộp nài cũng đầy thuốc.

Nhưng toàn bộ đều là thuốc ngủ.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yên Thần trở nên xanh mét.

không nói gì, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi tới, anh cúi người ngồi xổm xuống, năm slays cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong lòng, cánh tay dài ôm chặt lấy, môi mỏng nhẹ nhàng kề sát vào tai cô, khan giọng nói: “Em tìm cái gì?”

một hồi lâu sau Lan Khê mới phản ứng được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô ngước mặt lên: “Đây là thuốc của anh?”

Nhìn thấy ánh mắt của cô, ánh mắt Mộ Yến Thần liền lãnh đạm, nói thật nhỏ: “Khi nào mất ngủ thì ngủ ….”

“Vậy anh có cần thiết phải mua một hòm thuốc như vậy không?!” cô run giọng hỏi.

Trong lòng giống như có gì đó cứa vào, làm ngực cô tê liệt, đau đớn, vô cùng đau đớn, Lan Khê cau mày, không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, cô sớm biết anh thường hay mất ngủ, cô đã biết việc này từ lúc cô 17 tuổi! Nhưng chưa từng để ý đến…….

Bàn tay khe khẽ đẩy anh ta, cô thống khổ ngồi bên cạnh tủ, chỉ muốn thoát khỏi sự trói buộc của amh.

Nhưng Mộ Thần Yến sao có thể dễ dàng thả cô ra.

Cáng tay dài ôm chặt eo của cô kéo trở lại ngực mình, anh cúi đầu, môi mỏng kề sát trán của cô amng theo cảm giác nguy hiểm cùng bức bách nói: “Đừng ngồi trên đất.”

“Mộ Yến Thần, anh không cần lo cho tôi…..” Lan Khê uất ức cắn môi, trong lòng tràn đầy thống khổ và mâu thuẫn.

“không cần anh quan tâm?” ngón tay thin dài dùng lực giữ lấy cằm của cô. Mộ Yến Thần trừng mắt nhìn cô, cười lạnh, “Vậy em cũng không quan tâm đến anh sao? Bất kể anh nói yêu ai, kết hôn với sai, em cũng không quan tâm đến sao? Vậy sao khi nhìn thấy hòm thuốc của anh, em lại đau lòng như vậy?”

trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đầy tâm tình phức tạp và rối rắm.

một hồi lâu sau trong lòng cô lại cảm thấy khiếp sợ, không thể tin được rằng anh lại nói đúng lòng cô, chỉ là một đêm triền mien mà thôi sao có thể tháo xuống lớp vỏ lạnh lùng dùng để ngụy trang của cô được, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, ổn định tâm tình, đẩy tay anh ra: “Anh nghĩ nhiều rồi….”

Mộ Yến Thần lại ôm cô vào ngực, buông cằm cô ra, ngín tay thing dài vòng qua sau cổ của cô để vuốt ve, cúi đầu hôn lên cổ của cô, trong nháy mắt cô cứng dờ, thân thể dính chặt vào cái tủ ở sau lưng, ga giường đang quân trên người cũng sắp rớt xuống.

“Anh không phải chỉ muốn nhiều mà còn làm nhiều…” Anh khanf giọng nói vào tai cô “Em nên nhìn một chút, nhìn xem trên thân thể xinh đẹp của em, có nơi nào mà anh chưa hôn qua không…..”

Dâu vết của anh để lại ở khắp nơi trên người cô, nhìn thấy mà ghê.

một lần nữa toàn thân lại cảm thấy tê liệt, ngứa ngứa rất khó nhịn, hai mắ Lan Khê trở nên mê ly, nhưng vẫn cố vờ như bình tỉnh, đến chết cũng không thể thoát khỏi, một cỗ nghẹn ngào kéo tới, cô núi chặt lấy áo sơ mi của anh muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ tay của anh đã thăm dò vào ga giường, ngón tay mị hoặc theo lần mò theo đôi chân thon dìa của cô mà đi lên, tới nơi mềm mại vừa mới bị giày vò suốt đêm.

“…….” Lan Khê khẽ rên, cả người chấn động.

“Mộ Yến Thần, không cần….” cô sụt sùi khóc ra tiếng, hai tay ôm lấy cổ anh, tun giọng cầu xin. “Đau…”

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng đã nhanh chóng làm sụt đổ tinh thần của Mộ Yến Thần.

Lông mi dài khẽ run, anh mở mắt ra, thấy mắt cô đầy nướ mắt, dây thần kinh mẫn cảm đột nhiên nhói lên một cái! Anh biết tối hôm qua, anh mạnh mẽ muốn cô không biết bao nhiêu lần, dùng ngón tay trêu chọc nơi ướt át của cô. Sờ cô, anh có thể cảm nhận được nơi đó đã sưng đỏ lên, ánh mắt Mộ Yến Thần tràn đầy yêu thương, thân thể to lớn khẽ hôn môi của cô, lúc mới bắt đầu thì lúc sâu lúc cạn, rồi trằn trọc xâm nhập, cho đến khi chạm được cái lưỡi của cô liền cảm thấy như có dòng nước nóng chảy qua.

Ngón tay thon dài cuối cùng không nhịn được, liền vùi sâu trong cơ thể của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.