Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Chương 37: Mê Loạn




Nhan Mục Nhiễm kịch liệt run rẩy! !

Một dòng khí lạnh từ sống lưng truyền tới , cả người của cô cứng đờ, nếu như có một tấm gương ở đây thì nhất định gương mặt của cô lúc này trắng bệch y như quỷ! !

—— Người nào gây ra tội? Mà cô lại có dũng khí, có can đảm, dám lấy cái dũng khí đó để hại người của tôi?"

"Yến Thần. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm rưng rưng kêu lên hai chữ.

Mộ Yến Thần lại cười nhạt, không đợi cô trả lời, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, sức lực đó giống như là muốn đem cằm của

bóp thành từng mãnh vụn, khàn khàn nói: "Sau khoảng thời gian này cô cứ nghĩ ngơi đi. DiglandY¬ork cho tới bây giờ không hề thiếu tinh anh, đủ cho cô nghỉ dài hạn, khi cô rãnh rỗi rồi —— hy vọng có thể hiền lành một chút."

Giọng nói kahn2 khàn lượn lờ như sương, lộ ra lạnh lùng và nguy hiểm, sát khí nồng đậm, giống như cô chỉ cần động đậy một cái thì sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng!

Nói xong Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thu tay lại, xoay người đi ra cửa.

"Yến Thần. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ.

Anh nói cho cô nghĩ dài hạn, muốn cô đi "Nghỉ ngơi" .

Cái này giống như một bàn tay vô hình, trong nháy mắt đẩy cô rời xa anh vạn dặm! Trừ quan hệ công tác ra, cô không có cách nào để đến gần anh được, cô không cần như vậy! ! Tuyệt đối không cần! !

"Yến Thần!" Nhan Mục Nhiễm nhào tới cửa vọng tưởng ngăn anh lại, nhưng chỉ nhận được một tiếng đống cửa cái "Bốp!", Lòng của cô không ngừng kích động! Cô đột ngột mở cửa chạy đi, ở trong hành lang trên lầu hét to: "Anh muốn đi đâu? ! !"

Hai mắt ướt sũng nước kịch liệt rung động, Nhan Mục Nhiễm cảm thấy giờ phút này nếu như không gọi anh lại, thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh! !

Giày cao gót đạp trên tấm thảo cao quý, lảo đảo, nhếch nhác suýt nữa ngã xuống.

Bóng lưng cao ngất Mộ Yến Thần chậm rãi dừng lại.

Ưu nhã nghiêng người, anh giơ tay xem đồng hồ, ánh mắt trở nên dịu dàng, không nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cô ấy tỉnh lại rồi, tôi đi chăm sóc cô ấy."

Trái tim của Nhan Mục Nhiễm nhũn ra, một lần nữa giống như bị búa tạ đập vào người! !

Cả tầng lầu yên tĩnh, Mộ Yến Thần mặt không thay đổi xoay người đi vào thang máy, vẻn vẹn để lại cho Nhan Mục Nhiễm một mình đối mặt với sự lạnh lẻo, ngón tay của cô run rẩy, muốn nắm lại nhưng không thể nắm được! !

***

Bên trong căn phòng Xốc xếch, ngọn đèn nhỏ ở đầu giường vắng vẻ mà lộ ra .

Chậm chạp tỉnh lại mất đến vài phút, Lan Khê miễn cưỡng chống lấy thân thể ngồi dậy, đưa mắt nhìn khắp căn phòng bừa bãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên trắng bệt, trong lòng cuồng loạn gay gắt.

Đầu đau muốn nứt ra, cộng thêm thân thể bủn rủn không chút hơi sức.

Cô nhìn thấy, trên người mình không mảnh vải che thân, chỗ giữa hai chân cũng rất chua xót chứng minh màn hoan ái kịch liệt vừa rồi không phải là mơ, chỉ là cô không rõ ràng lắm, cô thật sự không rõ ràng lắm, người kịch liệt trong mơ với cô rốt cuộc có phải là Mộ Yến Thần hay không.

". . . . . ." Ưm một tiếng, cô che cái trán, cả người khẽ run.

Bởi vì trí nhớ còn sót lại ở trong đầu cô, là cô ở trong lòng của Kiều Khải Dương, ngoài cửa có ai đó xông tới, ánh mắt quỷ dị giấu sau cái kính nhìn cô!

Như có gánh nặng ở trên lưng, làm cô cảm thấy rất nhục nhã.

Cô mơ màng nhìn thấy Mộ Yến Thần ở phía sau, bóng dáng và hơi thở của anh rất rõ ràng, nhưng cô không dám xác định, đến cùng là có phải hay không. . . . . .

Cửa truyền đến âm thanh nhè nhẹ, có người cà thẻ mở cửa.

"——! !" Lan Khê trợn to mắt, vội vàng lấy chăn che cơ thể của mình lại!

Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm chạp đi tới, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt của Lan Khê không khỏi run lên bầng bậc!

Ánh mắt của Mộ Yến Thần không hề lạnh nhạt mà lại trở nên nhu hòa, mãi cho đến đi tới trước mặt cô, thì cô vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Mệt đến mức không muốn nói chuyện?" Giọng nói trầm thấp từ chậm rãi phát r, Hai cánh tay của Mộ Yến Thần chống ở hai bên người cô, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lan Khê kinh ngạc, mở miệng nói: "Mộ Yến Thần. . . . . . Sao anh lại ở đây?"

Anh liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt: "Có lẽ là do biết em quá nhớ anh, cho nên anh mới tới đây."

Lan Khê chỉ cảm thấy cảnh tượng ấm áp này không chân thật chút nào.

Cô đưa tay sờ sờ mặt của anh, quả nhiên là nóng, thật, đáy mắt ấm áp trong nháy mắt dâng trào, trong lồng ngực đầy chua xót, cô buông ra chăn, hai cánh tay mềm mại quấn lên cổ của anh, run rẩy ôm chặt anh.

Mộ Yến Thần cũng ôm chặt cô, hơi lạnh trong không khí thấm lên da thịt trần truồng, anh nhìn lướt qua trên lưng những vết hôn loan lỗ trên người cô, ánh mắt nóng lên, kéo chăn che cho cô, tránh cho cô bị cảm lạnh.

Lan Khê ôm anh, nước mắt nóng bỏng rơi tầm tả trong cổ anh, quấn chặt không bỏ ra được.

"Tốt lắm. . . . . . Không sao. . . . . ." hơi thở ấm áp của Mộ Yến Thần len lỏi trong tóc cô, giọng nói ám ách dịu dàng khuyên lơn.

Cảm xúc của Lan Khê rất lâu mới bình tỉnh lại được.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Giọng nói của cô gay gắt.

"Hơn tám giờ, " Mộ Yến Thần vén mấy sợi tóc xốc xếch của cô ra sau gáy, "Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?"

Ăn cái gì.

Mấy chữ này kích thích dây thần kinh của Lan Khê, cô ngạc nhiên ngước lên nhìn Mộ Yến Thần, môi đỏ mọng hé mở nhưng lại nói không thốt nên lời, Mộ Yến Thần nhàn nhạt nhìn cô, lúc này cô mới lấy hết dũng khí nói với anh: "Trong bữa cơm lúc trưa bọn em gọi—— có vấn đề."

"Vấn đề gì?" Mộ Yến Thần nhàn nhạt hỏi.

Lan Khê cắn môi, không nói ra miệng, sắc mặt đỏ lên gay gắt, nhớ tới việc đó làm cô không khỏi xấu hổ.

Mộ Yến Thần thấy vậy đau lòng, ôm chặt lấy cô, nhìn sắc mặt của cô mè nheo mà nói: "Yên tâm đi, không có sao, đã giải quyết xong hết rồi."

Lan Khê nheo mắt, ngước mắt nhìn anh: "Kia, mới vừa cùng em. . . . . . Người cùng em làm cái đó, là anh?"

"Em không hy vọng là anh?" Anh chậm rãi hỏi.

Lan Khê nhất thời cảm thấy khó chịu, tay nhỏ bé đưa tay luồng vào bên trong tây trang muốn bấm vào hông của anh một cái, nhưng ánh mắt run lên hai cái, nhất thời cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy tâm tình may mắn và uất ức, rút vào trong cổ của anh không nói gì.

Mộ Yến Thần cũng biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt dịu dàng như nước, mang theo thương yêu mãnh liệt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, bàn tay ấm áp vuốt ve cô, để trấn an cô.

Anh cũng khó mà tưởng tượng, nếu như thật quả cô vì chuyện ngoài ý muốn này mà cùng những người đàn ông khác***, cô sẽ như thế nào.

"Em vẫn còn việc không rõ lắm, không phải là anh đang ở Manchester sao? Tại sao mới chớp mắt một cái thì đã ở đây?" Lan Khê tựa vào ngực anh hỏi.

Mộ Yến Thần không trả lời.

Trong ánh mắt của Lan Khê thoáng qua tia sáng: "Chẳng Chẳng lẽ tin tức lại truyền đến tận bên đó? Chuyện công ty M&T kiện hạng mục quản cáo của chúng ta, anh cũng biết rồi hả ?"

Không muốn cô suy nghĩ quá nhiều, Mộ Yến Thần nhàn nhạt gật đầu, coi như là thừa nhận.

Mặt Lan Khê đỏ lên, giải thích: "Mộ Yến Thần, không phải em không muốn nói việc đó cho anh biết, mà là —— ngay cả em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, em không nghĩ đến vấn đề an toàn, cũng không sao chép của ai hết, em ——"

Nói tới chỗ này cô không thể mở miệng được nữa, sắc mặt trắng bệch, có chút tuyệt vọng.

Không phải cô sợ Mộ Yến Thần không tin mình, mà là cô cảm thấy mình sẽ không thể làm cái nghề này được nữa, cô vừa muốn rửa sạch tất cả tội danh, nhưng lại không muốn Mộ Yến Thần vì mối quan hệ đặc thù của hai người mà che dấu, bao che, để gở tội cho cô.

—— Tại sao lại không có cách nào vẹn cả đôi đường? Người đang làm thì trời đang nhìn, tại sao ông trời lại không phái một người nào nó đứng ra cam đoan cô không hề làm sai?

Mộ Yến Thần nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, vô cùng dịu dàng.

"Được rồi, " Anh lạnh nhạt nói, "Tạm thời đừng quan tâm đến những việc này nữa."

Cô vừa gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ, còn bị sự công kích từ bên ngoài làm cho phiền lòng, áp lực thực sự quá lớn.

"Còn mệt không? Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, còn nếu không muốn , thì anh dẫn em ra ngoài đi dạo, " Mộ Yến Thần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, ánh mắt ngưng lại nhìn cô, "Chúng ta đã đến Los Angeles lần thứ hai rồi, không phải có rất nhiều chỗ em muốn tới sao ?"

Lan Khê ngớ ngẩn, đột nhiên nhớ tới, lần bọn họ cùng nhau tới Los Angeles, đã là chuyện của bốn năm về trước rồi.

Bốn năm trước, anh chỉ nói một câu, Lan Khê, chúng ta rời đi thôi. Los Angeles là nơi bọn họ dùng để tránh gió tạm thời.

Trên đầu sóng ngọn gió này, cô suýt nữa đã quên mất chuyện này.

"Nghĩ gì vậy?" Mộ Yến Thần dịu dàng hỏi cô.

Lan Khê mềm lòng, hai mắt khẽ run run, nhớ tới cơn mưa phùn lúc đêm ở Los Angeles, giống như có bàn tay dịu dàng vuốt ve trong lòng, hốc mắt hơi ẩm ướt, cô cất giọng khan khan nói: "Muốn."

Mộ Yến Thần vỗ nhè nhẹ lên má cô: "Ừ. Vậy dậy đi."

Lan Khê khó khăn rời giường, đến trong phòng tắm rửa mặt bằng nước nóng sau đó mới mệt mỏi từ từ cởi đồ xuống, rất thoải mái và bình tĩnh. Cô mơ màng nhìn mình trong gương, lấy tay bôi mở cho mình, thoáng chốc cảm thấy như Mộ Yến Thần đang ở đây, tất cả làm cho cô cảm thấy an lòng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.