Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Chương 23




Trong lòng anh, đau đến mức không thở nổi.

Bốn năm nay anh cũng chưa từng bị kích động như thế này, cảm giác đau đớn trong lồng ngực cực kì khó chịu, tựa như mấy năm trước trong bệnh viện thành phố C, khi nhận được bản kết quả xét nghiệm ADN vậy, khiến anh cảm thấy tuyệt vọng, hít thở không thông, cảm thấy như có người cầm trái tim của anh hung hăng xoắn lại, đầm đìa máu tươi. Anh yêu cô như vậy, cô đứng ngay trước mặt anh, thế nhưng khi anh liếc mắt nhìn thì trong lòng lại tràn đầy đau đớn, hô hấp cũng đau đớn tê liệt.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần tái nhợt, chân nam đá chân chiêu đi đến cầm áo khoác lên, đi ra khỏi cửa, cánh cửa bị đập đến rung trời!

Sau khi ồn ào náo loạn, là sự tĩnh mịch như chết chóc.

Lan Khê ngồi ngây người tại chỗ một lúc lâu cảm giác đau đớn trong lồng ngực mới tản đi.

Cô hít thở sâu, một lúc lâu sau ngón tay mới khôi phục tri giác, có thể từ từ cuộn lại, nắm chặt thành quyền, lại hơi run rẩy.

Cô không còn sức lực để đi tới đóng ngăn kéo lại, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, đi tới ngồi trên bậc thang ở trước phòng khách, bàn tay theo bản năng ôm chặt vị trí của dạ dày, cuộn người lại .

Đau bụng quá.

Mỗi lần gặp phải chuyện như thế này sẽ đau bụng, tâm tình kích động cũng thế, nhưng mà lần này hình như không chỉ đau bụng.

Ở chỗ bụng dưới, giống như phải chịu kích thích, cuồn cuộn xoắn lên.

Cố nén cảm giác càng ngày càng đau, Lan Khê quyết định mặc kệ, đứng lên thu xếp lại ngăn kéo, cất quyển sổ ghi chép màu vàng về chỗ cũ, đã nhiều năm như vậy, không biết vì sao cô vẫn giữ lại cái này, chẳng lẽ để đợi người ta bắt nhược điểm à? Cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà bản năng cảm thấy không bỏ được.

Không nỡ ném bỏ.

Không nỡ bỏ quên những gì mình đã từng ”có”.

Cho dù cuối cùng sẽ bị hủy diệt.

Đưa tay lên lau mắt, khẽ lau sạch dòng nước mắt ẩm ướt trên khóe mắt, Lan Khê làm xong tất cả liền lấy điện thoại di động đang sạc pin trong phòng ngủ ra, vừa mở ra thì nhìn thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của Kiều Khải Dương, cô nhẹ nhàng cắn môi, không thèm để ý, lấy tài liệu ra rồi vội vàng gọi điện thoại cho Branda để đối chiếu kiểm tra chuyện công tác, sau đó liền gọi điện thoại cho Kỷ Hằng.

"Học trưởng." Lan Khê dịu dàng nói.

Đối diện với cô, Kỷ Hằng kinh ngạc mất mấy giây, vốn đang bận rộn, anh lập tức dừng công việc trong tay lại, đi sang bên cạnh, tránh khỏi đám người nhẹ giọng nói: "Lan Khê?"

Thường ngày cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, nếu thật sự gọi qua, có lẽ là có chuyện muốn cầu xin anh giúp một tay.

Bụng đau đớn vô cùng, Lan Khê nằm nghiêng trên giường ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt: "Học trưởng em muốn xin anh giúp một chuyện, chuyện kia, em.... có lẽ em không giấu được nữa rồi, nếu như anh ấy đi hỏi anh, anh có thể đừng nói cho anh ấy biết hay không?"

Kỷ Hằng ngây ngốc nửa ngày, mới mơ hồ nhận ra cô đang nói cái gì: "Em nói chuyện đứa nhỏ?"

"Vâng." Lan Khê chôn nửa khuôn mặt vào trong gối đầu.

Kỷ Hằng nhíu mày: "Tại sao? Chuyện đó vốn là chuyện ngoài ý muốn, anh ta cũng có trách nhiệm, tại sao em không nói cho anh ta biết?"

Nước mắt của Lan Khê thấm vào gối đầu, lúc này mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hơi chú giọng mũi: "nói cho anh ấy biết thì có gì tốt? Học trưởng, sau này anh ấy còn muốn kết hôn sinh sống với người phụ nữ khác, chuyện như vậy không chỉ là tai tiếng mà còn là gánh nặng, không thể bởi vì chuyện này mà khiến anh ấy mang theo áp lực trong lòng cùng cảm giác tội lỗi tách ra với em, em không thể làm như vậy."

thật ra thì cô vẫn rất may mắn, may mắn là anh không phát hiện ra, không biết được con là của anh.

Kỷ Hằng nghe cô nói chuyện, bàn tay cũng bắt đầu run run.

không biết tại sao hô hấp chợt trở nên nặng nề, hốc mắt hơi đau nhức, anh hít một hơi rồi nói: "Lan Khê, mặc dù anh chỉ là người đứng nhìn, anh cũng từng nói anh sẽ không nhúng tay vào bất kỳ quyết định nào của em, nhưng em không cảm thấy.... em không cảm thấy hoang đường sao? Trước khi hai người tách ra thì em vừa mới trưởng thành, em có thể biết cái gì? Coi như hai người bởi vì đủ loại lý do mà vượt qua ranh giới, loạn luân, nhưng anh ta cũng nên biết trong chuyện này anh ta là sai nhiều hơn so với em! Tại sao em lại muốn một mình gánh chịu chuyện này?!"

Anh hơi kích động, những người ở phía sau rối rít quay sang nhìn về phía anh.

Bờ môi đỏ mọng của Lan Khê khẽ trắng bệch, nói không ra lời, cuối cùng khàn giọng nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Học trưởng, vậy coi như em cầu xin anh, em cũng có tự tôn của em, em không muốn cho anh ấy biết năm ấy em đã phải trải qua sự khổ sở như thế nào, em không muốn cho tất cả mọi người vạch trần vết thương của em, đồng tình với em, tội nghiệp em, nhất là anh ấy! Anh có thể hiểu không?"

nói xong cô không còn cách nào chịu đựng cảm xúc này nữa, cúp điện thoại.

Bụng đau quá, càng lúc càng đau hơn.

Lan Khê biết, lần này cô đã thật sự vô lễ với Kỷ Hằng.

Cho tới bây giờ, cô đều tôn trọng anh, lệ thuộc vào anh, chưa bao giờ nói một câu nặng lời, đây là lần đầu tiên náo loạn như vậy, nhưng chuyện này thực sự khiến cô không chịu đựng nổi, lấy quan hệ cô và Mộ Yến Thần hiện nay, cô không muốn anh bởi vì áy náy mà phải bồi thường cho cô.

Trong tình yêu hai người đều bình đẳng, anh nói xin lỗi cũng không có nghĩa là anh yêu em.

Đau bụng quá, thật sự không chịu được nữa rồi.

Cho đến khi phía dưới có cái gì đó đột nhiên tràn ra, đau đớn như bị xé rách, Lan Khê mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra là cái kia của cô tới.

Điện thoại trên đầu giường lại reo một lần nữa, là Kỷ Hằng gọi lại.

Lông mày nhíu lại, Lan Khê không nghe điện thoại, mà gắng gượng chống người đi ra ngoài tìm băng vệ sinh, nhốt mình trong phòng tắm.

Gửi tin nhắn cho Branda xin nghỉ nửa ngày, tắt máy, lên giường ngủ thật say.

***

không gọi được cho cô, Kỷ Hằng gấp đến độ xoay quanh tại chỗ.

Đột nhiên cả tầng lầu vang lên tiếng kinh hô, các nhân viên nữ há to miệng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, một bóng dáng cao ngất lạnh lùng đi về phía anh, lúc này thân thể Kỷ Hằng cứng ngắc tại chỗ.

Xuyên qua bức xạ của cửa thủy tinh ở trước mặt, anh nhìn thấy Mộ Yến Thần.

Nghĩ lại lời Lan Khê vừa nói, trong lòng Kỷ Hằng cực kì buồn bực.

"Lúc nào thì anh có thời gian vậy?" Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới phía sau anh, "Tôi muốn nói chuyện với anh."

Kỷ Hằng nghe xong thì trầm ngâm, giơ tay lên nhìn thời gian, sau đó xoay người liếc mắt nhìn anh: "Tôi còn đang làm việc."

"Vậy cần tôi đợi bao lâu?" Mộ Yến Thần nói rất dứt khoát?

Kỷ Hằng nhìn anh một chút, thoáng nở một nụ cười yếu ớt: "Mộ tổng hôm nay không bận à?"

"Phải xem tình huống."

Nụ cười cứng đờ, trong đầu Kỷ Hằng hồi tưởng lại lời nói của Lan Khê, lý trí và tình cảm đấu đi đấu lại trong lồng ngực, một lúc lâu sau anh bảo Mộ Yến Thần chờ anh, rồi quay lại bố trí hết nhiệm vụ cho mọi người trước khi tan việc, rồi mới quay trở lại.

"Tôi cảm thấy anh thật là kiên nhẫn, bây giờ mới đến tìm tôi, " Kỷ Hằng cười cười, khẽ nói, "Là anh rất có lòng tin đối với bản thân, cảm thấy sau bốn năm cô ấy vẫn chọn anh, hay bởi vì anh thật sự không có lòng tin, căn bản không dám biết mấy năm nay cô ấy đã trải qua như thế nào?"

Một câu hỏi khiến sắc mặt Mộ Yến Thần lạnh hơn, ánh mắt thâm sâu đảo qua, chạm vào ánh mắt ôn nhuận như nước của Kỷ Hẳng.

"Anh xem, ngược lại, đối với chuyện của tôi và cô ấy anh lại biết rất rõ." Anh từ tốn nói.

Kỷ Hằng vừa đi ra ngoài vừa nói: "Cũng không rõ ràng lắm. . . . Nhưng ít nhất tôi cũng biết, bởi vì anh, mấy năm nay cô ấy cũng không tốt lắm."

Thanh âm cuối cùng thản nhiên lướt qua dây cung trong lòng Mộ Yến Thần, đột nhiên cả người anh trở nên căng thẳng.

. . . . . .

"Sau khi cô ấy khai giảng hai tháng thì phát hiện ra chuyện này, dĩ nhiên, lúc ấy tôi cũng không biết, khi đó vừa mới khai giảng, rất nhiều đoàn thể xa hội trong trường học đều bận rộn chiêu mộ người mới, cô ấy cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng tôi cực kì hi vọng cô ấy đến hội học sinh rèn luyện một chút, dù sao tính tình cô ấy quá lạnh nhạt cũng quá độc lập, " Kỷ Hằng nhấp một ngụm trà, nói chầm chậm, "Sau đó có một khoảng thời gian tôi phát hiện tâm tình cô ấy thực không tốt, hình như có tâm sự, một cô bạn cùng phòng nói cho tôi biết sau giờ tự học buổi tối, cô ấy từng sau chạy một mình trong sân thể dục, chạy mười nghìn mét, tôi có đi thăm một lần, rất khủng bố, nhưng anh cũng biết với tính cách của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nếu lần đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ vĩnh viễn cô ấy sẽ không nói với người khác..."

Nhớ lại chuyện ngày đó, hàng lông mày của Kỷ Hằng xoắn chặt lại, giọng nói cũng trở nên ám ách: "Ngày đó, hội học sinh tổ chức hoạt động công ích, tôi dẫn đường ở phía trước, cô ấy đi ở phía sau cùng, khi qua đường tôi đột nhiên nghe thấy có người gọi, cảm thấy nhất định là có bạn học xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, khi chạy tới mới biết là cô ấy. Không cẩn thận đụng vào cô ấy là một chiếc xe tải cỡ nhỏ, trên người cô ngoại trừ mấy vết xước ngoài thì không có vết thương nào khác, mọi người tranh chấp một phen, tài xế nói xin lỗi, cô ấy cũng không nói gì nữa, nhưng khi đi đến điểm cuối cô ấy nói với tôi, học trưởng, anh có thể đưa em đến bệnh viện không? Anh có biết tính cách của cô ấy không? Có thể anh rất quen thuộc với cô ấy, nhưng cô ấy không bao giờ tùy tiện nhờ người khác giúp đỡ, cho nên lúc ấy tôi không hề nghĩ ngợi mà đi cùng cô ấy, nhưng cô ấy không khám cấp cứu, mà khám ở khoa phụ sản."

Kỷ Hằng liếm liếm môi, trong hốc mắt hiện ra mấy sợi tơ máu tới: "Lúc ấy, tôi vẫn không dám nghĩ sang hướng khác, cô ấy đi thẳng về phía dòng người đang xếp hàng phá thai, đang là thời gian làm việc nên người xếp hàng rất ít, cô ấy làm kiểm tra ra vừa khéo có thể xếp hàng. Trong toàn bộ quá trình, cô ấy vẫn không nói chuyện với tôi, cứ như tôi không tồn tại, sau đó tôi cảm thấy thật ra thì cô chỉ muốn có một người đi cùng với cô ấy mà thôi, không đến mức quá tàn khốc, cô ấy một thân một mình sẽ có vẻ lúng túng. Sau đó, trong quá trình giải phẫu thì xảy ra chuyện, kinh động đến bác sĩ phụ khoa đang trong giờ trực, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nên không thể làm gì khác hơn là chờ ở bên ngoài, một lát sau có một bác sĩ hỏi tôi, vừa rồi, cô ấy có bị đụng hay bị đụng ngã hay không, tôi nói đúng vậy, sau đó bác sĩ nói với tôi, vừa rồi giải phẫu còn chưa bắt đầu, chính cô ấy cũng đã sảy thai. . . . . ."

Đối diện với sắc mặt Mộ Yến Thần trắng bệch trong thoáng chốc, trong đáy mắt chợt lóe lên vẻ khiếp sợ, môi mỏng lạnh lùng mím chặt .

Kỷ Hằng cười yếu ớt: "Có phải cảm thấy tôi nói quá khó hiểu hay không?"

Mộ Yến Thần im lặng không nói.

Nâng ly trà trong tay lên uống một ngụm làm ấm dạ dày, Kỷ Hằng nói tiếp: "Lúc ấy, tôi cũng giống anh cảm thấy cực kì khiếp sợ. Sau này, khi tôi chủ động mở miệng hỏi cô thì mới biết, thật ra thì nửa tháng trước cô ấy đã phát hiện ra, bản thân cô ấy cũng từng kiểm tra, đã lấy thuốc, cũng đã xác định thời gian giải phẫu, nhưng mà không biết tại sao ... cô ấy lại bỏ lỡ thời gian giải phẫu, không đi. Có lẽ là. . . . . . Không bỏ được."

"Nếu như lần đó không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ cô ấy vẫn có thể giữ con thêm một thời gian, hoặc bản thân cô ấy cũng không biết sẽ giữ đến khi nào, giữ đến khi không dối gạt được người khác mới thôi? Tôi cũng không biết. . . . . . Tôi chỉ biết lúc ấy trong phòng giải phẫu bác sĩ họ đang mắng cô ấy, họ nói dọc đường đến đây rõ ràng cô đau đến muốn chết, nhưng không hiểu tại sao cổ họng cô ấy cũng không phát ra một tiếng. Cho nên nói là làm giải phẫu cũng chỉ là cầm máu, đợi thêm chảy thêm chút nữa thì có cần tử cung nữa hay không. Sau khi cô ấy từ trên bàn mổ xuống, mặt cũng không còn chút máu, còn nói với tôi. . . . . . Học trưởng, anh xem bộ dáng của em như thế này, vẫn còn muốn em không?"

Kỷ Hằng nói tới đây thì không nói được nữa.

Tay chân luống cuống, không biết nên làm gì, anh đè nén trí nhớ và sự đau lòng cuồn cuộn ngước mắt nói: "Bây giờ anh còn có cái gì không hiểu không? Quá trình xảy ra sự kiện kia là như vậy, anh còn muốn hỏi gì nữa không?"

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn anh chăm chú, bàn tay nắm chặt thành quyền, khớp xương khẽ trắng bệch.

"Người đàn ông khiến cô ấy mang thai, là ai?" Một lúc lâu sau, từ trong cổ họng, anh mới cứng rắn bật ra mấy chữ này, khàn giọng hỏi.

Nghe xong tất cả sự việc, sự do dự của cô, sự tuyệt vọng của cô, sự bất lực của cô. . . . . Còn có điều cuối cùng anh không thể không bỏ qua, chính là người đàn ông có liên quan trong việc này.

Nhiều năm như vậy, anh nên nghĩ đến, nhất định sẽ có người có khả năng đi vào trái tim cô.

Kỷ Hằng nhìn anh một hồi lâu, không nhịn được nở một nụ cười thê lương: "Thật xin lỗi, cô ấy không cho phép tôi nói ra chuyện này, tôi không thể nói cho anh biết."

Lông mày Mộ Yến Thần nhíu lại.

Mười ngón tay Kỷ Hằng đan chặt vào nhau để trên bàn, nụ cười vẫn như trước: "Nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho anh biết một chút, Mộ Yến Thần, chẳng lẽ anh không để ý đến lời tôi nói, chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra từ bao giờ?"

Một tia sáng lấp lánh lóe lên trong con ngươi, anh khẽ nói: "Bốn năm trước, tháng mười một. . . . . Khi thành phố A còn chưa quá lạnh. Thời gian trước đó, là ai đi cùng với cô ấy? Chẳng lẽ anh không biết?"

Giọng điệu của anh khá chậm, cho nên sắc mặt Mộ Yến Thần trắng bệch một lúc lâu mới nghe xong rồi có phản ứng, trong nháy mắt như có một quả bom nổ vang trong đầu, hai lỗ tai ong ong, ở trong lòng anh đang nhắc đi nhắc lại khoảng thời gian đó, hết lần này đến lần khác, trước đó hai tháng, đó là thời gian cô rời Mộ gia và ở thành phố C.

Sáng sớm ngày đó, cô tỉnh lại trong ngực anh, dọn dẹp hành lý, trong nắng sớm, rời khỏi Mộ trạch.

Sáng sớm ngày đó, sau khi anh xuống lầu, một mình đi về phía nhà ăn trống rỗng cô đơn ăn sáng, sau đó đáp chuyến bay đi Los Angeles .

.....Vậy rốt cuộc tất cả mọi chuyện đã phát sinh như thế nào vậy?

Mộ Yến Thần cảm giác, hình như anh đang nghe một câu chuyện nghìn lẻ một đêm, vừa hấp dẫn lại vừa tàn khốc.

Kỷ Hằng cười yếu ớt tựa lưng vào ghế ngồi, trầm ngâm nhìn phản ứng của anh, vốn cảm thấy bản thân nên hài lòng ... nhìn anh ta đau lòng, áy náy, khiếp sợ, kích động, anh còn có cái gì không hài lòng? Nhưng trái tim lại đau dữ dội.

"Anh có biết không? Mộ Yến Thần, " ngón tay dài khe khẽ đẩy một cái bên mắt kính, động tác tao nhã nhưng đầy vẻ ưu thương, Kỷ Hằng ngước mắt nhìn anh rồi nói chầm chậm, "Trong tình yêu người thua cuộc vốn không nên nói gì cả, cùng lắm thì bản thân cô ấy không yêu tôi, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu tôi, đối với sự thật này tôi đã sớm tạo thành thói quen rồi, dù sao cũng chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được."

Tận sâu trong đáy mắt có cảm giác đau nhức như có cái gì đó bị nghiền nát, anh khẽ mím bờ môi mỏng lại, giọng nói vẫn trầm tĩnh như nước, hơi khàn khàn: "Nhưng mà tôi cảm thấy, có vài chỗ, anh vĩnh viễn kém cỏi hơn so với tôi."

Người đàn ông dịu dàng ưu nhã nhẹ nhàng tiến tới gần, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, lại từ từ nói tiếp: "Có một số việc cô ấy tình nguyện cho tôi biết, để tôi đứng ngoài quan sát, để tôi giúp cô ấy giữ bí mật, bởi vì cô ấy biết trên thế giới này, có một người gọi là Kỷ Hằng - người vĩnh viễn không làm tổn thương cô ấy.. " tay của anh chỉ vào vị trí ngực trái của mình, "Tôi có thể làm cho cô ấy cảm thấy nơi này của tôi rất an toàn."

Đây là điều mà Kỷ Hằng tôi đây có thể cho cô ấy, một cảm giác độc nhất vô nhị.

Những lời này được nói ra, có lẽ sẽ giống như lời trách móc nặng nề, có lẽ như muốn thức tỉnh người đàn ông ở phía đối diện, đừng tổn thương cô ấy nữa, đừng để cho cô ấy cảm thấy khổ sở khó chịu nữa. Có lẽ những lời này chưa hẳn đã có tác dụng, nhưng Kỷ Hằng vẫn muốn nói ra.

Mộ Yến Thần lẳng lặng lắng nghe, môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng, cảm giác lạnh lẽo trong con ngươi chưa từng suy giảm.

Thân hình cao ngất ấy đứng dậy, anh thả chậm giọng nói: “Cám ơn.”

Sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn, xoải bước chạy ra bên ngoài vỉa hè, dưới ánh mặt trời, bóng lưng kia lộ ra vẻ cực kì kích động, thậm chí còn lộ ra một chút cảm giác đáng sợ.

……

Chiếc xe bay nhanh trên đường.

Mộ Yến Thần, mày thật hết thuốc chữa, mày có biết không?

Bàn tay siết chặt tay lái, không ngừng di chuyển vị trí, khớp xương càng lúc càng trắng bệch, kêu lên kẽo kẹt. Dường như chỉ có cách này mới có thể hóa giải sự hoang mang như cơn sóng dữ và cơn chấn động trong lòng anh một cách nhanh chóng, anh bị sự thật này bức đến mức không thở nổi.

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới, lần ân ái trước khi rời đi đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Con.

Bọn họ đã từng có một đứa con.

Khi nghe Kỷ Hằng nói cô bị tai nạn xe cộ, trong nháy mắt trái tim anh như bị co rúm lại một cách đau đớn, thậm chí sau khi nghe xong lời nói của anh ta, trong thời gian khoảng một giây đồng hồ anh đã từng oán hận, oán hận tại sao cô lại do dự? Tại sao lại không cần đứa bé?

Nhưng mà anh không có tư cách để oán hận.

Lúc ấy, cô mới 18 tuổi, cô mới lên đại học năm thứ nhất, lúc đó cuộc đời của cô mới bắt đầu.

cô vốn chẳng hề biết quan hệ huyết thống thật sự giữa bọn họ, khi cô biết đứa con mà cô mang thai có thể là quái thai của bản thân và anh trai ruột loạn luân mà có thì khi đó trong lòng cô cảm thấy như thế nào?

Mộ Yến Thần, tất cả chuyện này đều do mày tự tay tạo thành, rốt cuộc mày đã cho cô ấy một khoảng thời gian cô độc và đau đớn như thế nào?

Tốc độ xe trong nháy mắt lại tăng lên một bậc, gió ngoài cửa sổ gào rít thành tiếng.

……

Khi trở về “nhà”, cửa đã bị khóa chặt.

Lúc này Mộ Yến Thần mới phát hiện ra bản thân mình cũng không hề mang theo chìa khóa.

Lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của cô, là trạng thái tắt máy.

Gõ cửa, cũng không có ai lên tiếng trả lời.

Ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lẽo, lùi lại phía sau một bước, bàn tay sờ sờ phía trên cánh cửa, quả nhiên là chạm vào hai món đồ bằng kim loại, ánh mắt của anh chợt lóe lên, lấy xuống quả nhiên là chìa khóa cửa.

… cô đang làm cái gì vậy?

Có chút thấp thỏm mở cửa đi vào, phát hiện phòng khách rất yên tĩnh, cùng lúc trước không khác là mấy.

Kỳ quái là trên ghế sa lon có một túi đồ, là đồ dùng hàng ngày và quần áo anh hay mặc mà anh đã từng mang đến đây, cô đã sắp xếp chỉnh tề đặt ở bên trong túi, xem ra là để lại cho anh.

Đây là…, cô muốn đuổi anh ra ngoài sao?

cô cho rằng hai người cứ như vậy mà đoạn tuyệt à, coi như anh quay lại cũng phải thu thập đồ đạc rồi dọn đi hay sao?

Sắc mặt Mộ Yến Thần rất đen sì, rất khó coi.

Tầm mắt của anh rơi vào cái ngăn kéo đã bị đóng chặt lại, Mộ Yến Thần đau đớn trong lòng, đi đến đó một lần nữa rồi mở ra xem một chút, đồ vật bên trong vẫn không thay đổi, mở cuốn sổ ghi chép đã ố vàng kia ra một lần nữa, ngày tháng ghi trên đó khiến hai mắt của anh đau nhói, vừa rồi, anh lại không chú ý đến điểm này.

Ngón tay dài xoa xoa mi tâm, anh nhắm mắt chau mày.

… Vậy hiện giờ cô đi đâu rồi?

đi vào trong phòng ngủ, phát hiện cô để lại một tờ giấy ở trên giường.

“Diêu Diêu công tác tới đây, tôi đi ra ngoài với cô ấy, buổi tối không về, đồ đạc của anh ở trên ghế sofa lúc nào cũng có thể lấy đi. Lan Khê.”

Bên trong nét chữ thanh tú này, rốt cuộc hàm chứa bao nhiêu sự tủi thân mà cô không muốn người khác biết?

Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nắm tờ giấy ở trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy nếu như tối nay không có cô ở đây, có lẽ anh phải gối đầu một mình khó ngủ rồi.

Thoáng gợi lên một nụ cười, sự khổ sở nở rộ trên khóe môi.

Cũng đã ngủ một mình ròng rã bốn năm rồi, tại sao đêm nay lại không chịu đựng nổi?

Chẳng lẽ bởi vì lần nữa không dễ để có được, cho nên dù chỉ mất một chút xíu cũng cảm thấy đau đớn hơn so với lần trước, càng khó buông bỏ hơn?

***

Sáng sớm tinh mơ, Lan Khê mê man tỉnh lại, không nhịn được, vẫn khởi động máy nhìn một chút.

-- lăn qua lộn lại trên giường khách sạn, Kỷ Diêu vừa ngủ vừa nằm xoay ngang thật không có đức hạnh, đã lâu không gặp nhau nên tối hôm qua hai người huyên náo điên khùng đến rất muộn mới ngủ, hôm nay liền không dậy nổi. Kỷ Diêu vốn nói muốn đến chỗ cô ngủ, nhưng Lan Khê không dám, ở đó còn có rất nhiều đồ đạc của Mộ Yến Thần, anh cũng có thể quay lại bất cứ lúc nào, bị Kỷ Diêu mà phát hiện cô liền xong đời.

Hết chương 200

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.