Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai

Quyển 1 - Chương 27: Nguy cơ hàng lâm




Xe cáp dừng lại, Tâm Xuyên trực tiếp tự đi đến phía sân trượt tuyết, nhìn người trên sân trượt tuyết, có người đang chuẩn bị trượt, có người đang đi theo huấn luyện viên học trượt tuyết, lại thêm mấy nhóm bạn ở một bên đang đánh nhau trên tuyết, tất cả đập vào mắt cô chỉ là một mảnh sương mù.

Vốn tâm trạng của cô cực kỳ vui vẻ, nhưng là………

Tâm Xuyên hơi hơi nghiêng đầu, trừng mắt nhìn một nam một nữ vừa cười vừa nói cách đó không xa, tức giận đá đá tuyết dưới chân.

Đều do bọn họ, phá hư hết tất cả tâm tình của cô!

Nhất là anh ta!

Ở sân bay Vancouver liền uống cà phê cùng người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt, động một tý liền cùng nhân viên nữ ở khách sạn liếc mắt đưa tình, ngay cả trong nhà ăn cũng không buông tha…….Đúng là đồ con ong thích trêu hoa ghẹo nguyệt!

“Tâm Xuyên!”

Nghe tiếng gọi của Khải Nhĩ, Tâm Xuyên cũng không lập tức quay người sang chỗ khác, nhưng vẻ mặt tức giận cũng dịu đi một chút.

“ Sao trước tiên không vào bên trong? Cẩn thận cảm lạnh.”

Lời quan tâm của Khải Nhĩ làm Tâm Xuyên không khỏi có chút tươi cười “ Chúng ta có thể đi trượt tuyết chưa?”

“ Đi thôi! Hiện tại chúng ta liền đi trượt tuyết, Tina cũng sẽ tham gia với chúng ta, cô ấy hi vọng anh có thể dạy cô ấy trượt tuyết.”

Khải Nhĩ đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “ Tina ở bên kia đợi chúng ta, nhanh lên!”

Giọng nói của Khải Nhĩ sao lại tự nhiên như vậy, nhưng trong lòng Tâm Xuyên lại phản ứng “ Em đột nhiên không muốn trượt, mà em nghĩ, anh cũng không cần em làm người mẫu cho anh nữa đâu! Vị kia……Tina tiểu thư nhất định sẽ rất thích được thay thế em! Từ giờ trở đi chúng ta đường ai nấy đi, không cần phải gặp lại, em biết đường về khách sạn, không cần anh đi cùng, về sau không gặp!”

Nói xong, Tâm Xuyên tức giận liền bước đi, từ đầu liền quên mất muốn trở về phải đi cáp treo.

Đối với phản ứng của Tâm Xuyên, Khải Nhĩ cực kỳ hài lòng.

Anh đi theo bước chân Tâm Xuyên, còn Tina, anh đã sớm thoát khỏi cô ấy, lấy cớ là--- bạn gái anh giận, anh phải đi trấn an cô ấy mới được, cho nên đành phải xin lỗi cô ấy.

Đương nhiên bạn gái là chỉ Tâm Xuyên.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Mình đang ghen sao?

Đây là cảm giác ghen sao?

Chẳng lẽ mình lại để ý đến tên ong mật kia?

Điều này làm sao có khả năng!

Tâm Xuyên đi vào rừng cây lá kim cách sân trượt tuyết không xa, dừng lại bước chân để suy nghĩ về vấn đề này.

“ Suy nghĩ cái gì?” Một tiếng nói trầm thấp vang lên sau lưng Tâm Xuyên.

Tâm Xuyên không dám tin mà quay đầu lại, ánh mắt xinh đẹp lập tức tức giận nheo lại.

“ Anh…… Anh sao lại ở đây? Không sợ vắng vẻ vị mỹ nữ tóc đỏ kia!” Tâm Xuyên hờn giận trừng mắt nhìn anh, bờ môi anh liền hiện lên một nụ cười đắc ý.

“ Oa…….. Nồng đậm vị chua nha!” Giọng nói Khải Nhĩ tràn ngập trêu tức, dần dần bước tới gần cô, nhưng càng đến gần hai trong mắt lại càng lóe lên một tia nhu tình.

Khải Nhĩ càng tới gần, Tâm Xuyên càng cảm thấy tim đập nhanh hơn……

“ Anh…… anh không nên nói bậy nha! Nào có vị chua, em mới không ghe! Ai thèm ghen vì anh, anh đừng tự cho là đúng.”

Cô chán ghét anh, chán ghét anh mới không cần phải chú ý đến hành động việc làm của anh---

Không sai! Chính là như vậy.

“ Anh cũng không nói em đang ghen, càng chưa nói…………. Em vì anh mà ghen!”

Hai mắt Khải Nhĩ như câu hồn, chính trực nhìn thấu lòng Tâm Xuyên, mỗi bước Khải Nhĩ lại tiến gần đến Tâm Xuyên hơn, Tâm Xuyên lại lùi lại phía sau một bước, mãi đến khi lưng Tâm Xuyên đụng vào cây đại thụ.

“ Cười……. Buồn cười! Em……Tại sao muốn…… Muốn ăn dấm chưa chứ? Thậm….. thậm chí ghen vì anh? Em….. Em đã đính hôn rồi…….”

Đã mất đường lùi nên Tâm Xuyên cực lực phủ nhận mình đang ghen, đột nhiên nhớ tới phương pháp trước kia dùng dể cự tuyệt người theo đuổi, vì thế vươn tay phải ra, tháo găng tay ra, nhìn thoáng qua cái gì cũng không có trên tay phải, lúc này mới nhớ tới nhẫn của mình ở chỗ Khải Nhĩ.

“ Nhẫn……. Nhẫn ở chỗ anh, anh nói, em …… em…… có lý do gì phải ghen.”

Tâm Xuyên cố gắng tránh đi ánh mắt quang điện của anh nhưng trên người Khải Nhĩ lại tỏa ra hơi thở nam tính tuy tản mát nhưng rất mãnh liệt, không ngứng kéo về phía cô, làm tâm hồn cô không yên, không tự kiềm chế được mà thấy dồn dập bất an, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“ Em thật sự đã đính hôn?” Không để Tâm Xuyên tránh né, Khải Nhĩ đem hai bàn tay to của mình cố định chặt chẽ cô giữa cây đại thụ và anh làm cho hai mắt cô không ngừng nhìn anh chăm chú.

“ Đương……Đương nhiên…….là thật!” Khải Nhĩ mãnh liệt nhìn người phía dưới, câu trả lời của Tâm Xuyên tuyệt đối không có sức thuyết phục.

“ Phải không?”

“ Cái này còn có thể giả…….làm giả à? Anh mau tránh ra!”

Đây là lần đầu tiên Tâm Xuyên tiếp xúc gần gũi với đàn ông như vậy, loại không khí ái muội này làm cô không thể hô hấp, không thể suy nghĩ nổi.

“ Em xác định em không lừa anh?”

“ Anh….. Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Những lời này của Khải Nhĩ nhất thời làm tim Tâm Xuyên không ngừng nhảy lên.

“ Chỉ bằng việc em sớm đã quên chiếc nhẫn ở chỗ anh.” Vừa rồi sau khi cô bỏ găng tay ra, biểu tình tỉnh ngộ kia, anh cũng không bỏ qua.

“Nếu đã đính hôn, làm sao có khả năng đối với chiếc nhẫn của người mình yêu lại không cần như vậy?Trừ phi….. Em không thương anh ta!”

“ Ai nói em không thích anh ấy?” Chỉ là tình cảm của cô với Mạnh Dật không phải tình yêu nam nữ, mà là tình cảm anh em! Tâm Xuyên tự nói trong lòng.

Nghe được câu trả lời của Tâm Xuyên, lòng Khải Nhĩ đau buốt như dao cắt, anh cự tuyệt tiếp nhận kết quả này.

Mấy ngày này ở chung, mỗi lần nhìn vẻ mặt Tâm Xuyên, toàn bộ anh đều để trong mắt. Phụ nữ có ý với anh, anh rất rõ ràng, không có bất cứ lời nào, anh chỉ cần nhìn biểu tình trên mặt để tìm ra manh mối.

Mượn sự xuất hiện của Tina anh có thể nhìn ra biểu tình như người yêu đang ghen trên mặt của cô khi thấy anh ở chung một chỗ với Tina.

Cô chỉ có thể là của anh, anh quyết định thay đổi toàn bộ.

“Nếu vậy thì là em không thích cái nhẫn kia?”

Tim Tâm Xuyên rối loạn muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của Khải Nhĩ, kêu to: “ yêu yêu yêu…. Nhẫn chính là yêu, người cũng yêu, mà em yêu hay không yêu, anh quản cái gì? Dựa vào cái gì mà anh quản em?”

“ Chỉ bằng anh muốn theo đuổi em!”

Vừa nói xong, Khải Nhĩ liền hôn lên đôi môi ướt át kiều diễm của Tâm Xuyên.

Lời nói của Khải Nhĩ thoáng chốc làm tim Tâm Xuyên thất thần, mà khi môi anh hôn xuống lại càng làm cho trái tim Tâm Xuyên như có một dòng điện xuyên qua toàn thân, cảm giác tê dại cùng ngọt ngào làm cô quên mất phải tránh đi, nên cự tuyệt nhưng ngược lại cô lại vụng về nghĩ muốn hưởng ứng.

Khải Nhĩ đúng là cao thủ hôn môi, sự ngây ngô của Tâm Xuyên càng làm cho anh xác định được chuyện đính hôn nhất định có cái gì đó không đúng.

Nếu đã đính hôn làm sao có khả năng tiếp nhận nụ hôn? Nhưng bây giờ không phải lúc truy hỏi, anh trước phải dạy cô học trò vụng về trước mắt này hôn là như thế nào đã!

Lưỡi Khải Nhĩ lớn mật cạy mở hàm răng trắng tinh của Tâm Xuyên, hơi thở nóng bóng dần xâm nhập vào.

Một nụ hôn nồng nhiệt như lửa dụ dỗ tâm trí Tâm Xuyên, hai tay không tự giác đặt lên cổ Khải Nhĩ, truy đuổi chiếc lưỡi của anh, cũng giống như hồ lô khẩu chiến, tuy kỹ xảo không thuần thục nhưng lại càng hấp dẫn nhiệt tình của Khải Nhĩ.

Hai tay Khải Nhĩ luồn vào trong áo khoác của Tâm Xuyên, vuốt chiếc lưng của cô khiến cô không nhịn được mà run rẩy.

Sau đó môi anh lại tiếp tục dời đến vành tai cô, nhẹ nhàng mà thổi khí, không ngừng liếm hôn, quyến rũ.

“A……” Tâm Xuyên bị nụ hôn của Khải Nhĩ làm cho đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn, không tự chủ được mà phát ra âm thanh yêu kiều.

Lúc Tâm Xuyên đang say đắm trong tình cảm mãnh liệt đó, Khải Nhĩ không ngại hỏi: “ Em chưa đính hôn, đúng không?”

“ Ừm….” Lời nói nhỏ nhẹ của Khải Nhĩ như một loại ma lực làm Tâm Xuyên căn bản không chút suy nghĩ, chỉ có thể khẽ gật đầu, mơ hồ hưởng ứng.

Khải Nhĩ hài lòng với đáp án này, vì thế tiếp tục hỏi: “ Cũng không có vị hôn phu nào tồn tại đúng không?”

“Anh ấy……” Ngay lúc đầu óc Tâm Xuyên đang hỗn loạn có một tia điện xẹt qua khiến đầu óc cô có chút thanh tỉnh.

“ Anh….. đáng giận, vậy mà thừa dịp em…..” Thừa dịp cô ý loạn tình mê mà hỏi vấn đề này. Thật sự là tức chết người đi được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.