Bảo Vệ Công Chúa

Chương 4






Sau đó, ba người liền ngồi đối mặt nhau, nói chuyện.

Đương nhiên, trước khi nói chuyện, Kiều Chinh đã đem hạt châu nhỏ hấp thu hết sát khí trong cơ thể mình đưa cho Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ Dương nhìn thấy trên mặt của hạt châu nhỏ này đã có chút dấu vết u ám pha trộn.

Cô đưa tay nhận lấy, nhưng mà làm người cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, hạt châu nhỏ đó khi tới gần lòng bàn tay của Diệp Sơ Dương, hạt châu bỗng nhiên vỡ vụn, hóa thành bột phấn.

Nhìn thấy một màn này trên mặt Kiều Chinh va Thành Khải Uyên lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Còn Diệp Sơ Dương chỉ cười cười với hai người, cũng không có giải thích gì, mà mở miệng dò hỏi, “Thành tiên sinh lúc nãy hẹn tôi ra đây, là biết chuyện của Phật bài rồi sao?”

Nghe vậy, Thành Khải Uyên gật gật đầu.

“Đúng vậy.” Thành Khải Uyên nhìn thoáng qua Kiều Chinh, đem toàn bộ chuyện mình tự điều tra ra nói hết, “Theo tôi điều tra, nguồn gốc của Phật bài này cũng có một chút kỳ quái.”

Phật bài này là thủ trưởng của Kiều Chinh Thái Khang Thái đưa cho anh ta.

Như vậy là ai đưa cho Thái Khang Thái đây?

Điều tra bên trong, đám người Thành Khải Uyên phát hiện Thái Khang Thái gần đây vẫn chưa ra nước ngoài, mà vợ và con trai bên cạnh ông ta tuy rằng vẫn luôn ở nước ngoài, thế nhưng lại cũng không có gửi cho Thái Khang Thái đồ vật gì.

Sau đó, bọn họ tra ra Thái Khang Thái ở trong nước bao dưỡng một cô tình nhân.

Cô tình nhân kia mặc dù không có đi qua nước T, nhưng mà gần đây có giao lưu với một số người ở nước T.

“Những người nước T đó tôi vẫn chưa điều tra kĩ, Thái Khang Thái tựa hồ phát hiện tôi đang điều tra gì đó, cho nên tôi lập tức dừng tay.” Thành Khải Uyên nói bổ sung.

Thành Khải Uyên đã nói rất rõ ràng rồi.

Tuy rằng anh ta không có điều tra những người ở nước T, thế nhưng không hề nghi ngờ, chuyện này khẳng định có quan hệ với bọn họ.

Sau khi nghe xong, Diệp Sơ Dương hơi hơi ngưng mắt, đáy mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.

Một lúc sau, cô gật đầu với Thành Khải Uyên và Kiều Chinh, tiếp tục nói, “Tôi biết rồi. Chuyện tiếp theo tôi sẽ tiếp nhận.”

Diệp Sơ Dương vừa nói xong, bất kể là Thành Khải Uyên hay là Kiều Chinh, vẻ mặt của hai người hiển nhiên đều hết sức bất ngờ.

Bọn họ có chút không thể lý giải nổi ý tứ của Diệp Sơ Dương.

Kỳ thật nói cho cùng chuyện này cùng Diệp Sơ Dương không có quan hệ gì, từ lúc bắt đầu cũng chỉ là Kiều Chinh bị tính kế mà thôi. Diệp Sơ Dương chỉ đơn thuần là cứu một mạng người mà thôi.

Thế nhưng tại sao

Vào lúc này Diệp Sơ Dương lại muốn nhúng tay điều tra chuyện này?

Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói, có Diệp Sơ Dương nhúng tay điều tra là chuyện không thể tốt hơn.

Dù sao, tình báo của Diệp gia so với anh mà nói, khẳng định là mạnh hơn rất nhiều.

Thành Khải Uyên chỉ là nghi hoặc nguyên nhân trong đó.

Nghĩ nghĩ, anh rốt cuộc vẫn là có chút nghi hoặc hỏi, “Diệp Cửu thiếu, có thể nói cho chúng tôi biết cậu vì cái gì mà ”

Câu nói kế tiếp mặc dù chưa nói xong, thế nhưng Diệp Sơ Dương hiển nhiên là đã hiểu được ý tứ của Thành Khải Uyên.

Nhìn thấy Thành Khải Uyên đối cô ăn ngay nói thật, Diệp Sơ Dương cũng không có ý định gạt đối phương, mở miệng nói, “Trước khi gặp hai người, tôi cũng gặp một số đồ vật có liên quan đến nước T. Luôn cảm thấy này hai việc này hẳn là có quan hệ gì trong đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.