Bảo Vệ Công Chúa

Chương 14




Edit: Huyền Phương

Beta: Snow



“Tới lấy.”

Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch đối với hành vi của bản thân cũng cảm thấy không còn lời gì để nói.

Mà nhìn cô bất đắc dĩ như vậy, Diệp Tu Bạch lại không tự chủ được nhếch môi cười cười. Sau đó đem quần áo của mình đặt vào trrong tay Diệp Sơ Dương.

Lấy quần áo xong Diệp Sơ Dương lập tức liền rời khỏi chung cư chú út.

Ngay lúc này Diệp Tu Bạch đang đứng ở mép giường nhìn cái túi đặt ở trên bàn, mắt phượng ý cười càng thêm thâm thúy.

Anh mở túi lấy đồng hồ bên trong ra.

Khi nhìn đến kiểu dáng đồng hồ cùng thẻ bài, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Xem ra nhóc con nhà anh mua cái đồng hồ này đã phải chi một số tiền lớn.

Diệp Tu Bạch cũng không quên nhóc con nhà mình luôn nói chính mình nghèo muốn chết, không có tiền.

Phòng kế bên.

Diệp Sơ Dương ôm quần áo Diệp Tu Bạch về tới phòng cũng không có trực tiếp đem toàn bộ chỗ quần áo này nhét vào tủ, mà là đồng thời mở ra đặt ở trên giường.

Cô ngước mặt lên nhìn hai cái sơ mi trắng to rộng trước mặt cùng với cái áo thun Diệp Tu Bạch mặc trên người lúc nãy, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy mặt cô có chút nóng.

Diệp Sơ Dương đối với những bộ quần áo này vô cùng quen thuộc.

Tỷ như nói hai cái sơ mi trắng này chính là trang phục Diệp Tu Bạch thường mặc khi ra ngoài.

Cho nên tên đàn ông đó rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?

Có cần thất thường như vậy hay không?

Diệp Sơ Dương vuốt mũi cảm khái một tiếng, sau đó cầm lên một cái sơ mi trắng đi vào phòng tắm.

Một lúc lâu sau, Diệp Sơ Dương mặt đỏ hồng nhìn toàn thân người trong gương.

Thiếu nữ mặc sơ mi trắng to rộng, vì tay áo quá dài nên cô tùy tiện xắn lên làm lộ ra một đoạn trắng nõn da thịt. Bên dưới cổ áo rộng thùng thình là xương quai xanh tinh xảo cùng nội y màu đen.

Nhìn xuống tiếp là một đôi chân thon dài.

Diệp Sơ Dương: “……”

Cô bỗng nhiên hiểu vì sao mà tên tính khí thất thường nào đó muốn đem chính mình sơ mi trắng cho cô làm áo ngủ. Hiện tại chung quanh phảng phất tất cả đều là hương vị trên người Diệp Tu Bạch.

Tràn ngập toàn thân, làm cô cảm thấy ——

Thật tâm động.

Diệp Sơ Dương nhìn chính mình trong gương, không chút do dự lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh rồi che nơi ái muội, click mở WeChat Diệp Tu Bạch gửi vào.

Làm xong hết thảy, Diệp Sơ Dương mới hừ một tiếng, sau đó mặc sơ mi trắng lên giường ngủ.

Trêu chọc nàng?

Nàng tuyệt đối có thể làm Diệp Tu Bạch đêm nay ngủ không yên.

Sự thật chứng minh, ý tưởng này của Diệp Sơ Dương hoàn toàn không sai chút nào.

Diệp Tu Bạch vốn đang dựa vào giường xem báo chí, kết quả lại đột nhiên nghe được điện thoại “tinh” một tiếng.

Anh cầm lên xem, khi nhìn đến bức ảnh, ánh mắt liền trầm xuống.

Sau đó, ánh mắt liền dừng ở dòng chữ nhỏ phía dưới tấm hình ảnh ——

Đẹp không?

Diệp Tu Bạch: “……”

Đẹp không?

Vấn đề này đương nhiên liền không cần trả lời.

Diệp Tu Bạch đưa tay xoa bóp ấn đường, bỗng nhiên cảm thấy ý tưởng đem áo sơmi đưa cho nhãi ranh kia mặc quả thực chính là một quyết định sai lầm vô cùng mà.

Thật sự là, trêu ghẹo hơi quá rồi.

Diệp Tu Bạch hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự tắt điện thoại rồi nhắm mắt lại ngủ.

Tuy mắt thì nhắm mắt lại nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh nhóc con nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.