Bảo Vật Của Rồng

Chương 2: Bạch Ngôn Lê




“Kia, tôi cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của các người, nếu không cần thiết, các người đừng đi quấy rối, chờ thêm mấy ngày Sâm tử khôi phục, các người muốn hỏi han ân cần thế nào cũng được. Lúc này các người cho dù là quan tâm hắn, hắn cũng sẽ không cảm kích, còn có khả năng……”

Chu béo một bên nói, một bên chỉ chỉ vào Hình Nhị bên cạnh đang nhe nanh trợn mắt, “Rơi vào kết cục giống như hắn.”

Gia hỏa này hôm nay giữa trưa thừa dịp mọi người không chú ý, không biết như thế nào chọc tới Tạ Sâm. Thời điểm mọi người phát hiện ra, hắn đã bị Tạ Sâm một cái tát chụp bay đến cửa sau xe, nếu không phải lúc ấy Ôn Duyên khuyên bảo, Hình gia huynh đệ, thiếu chút nữa nổi nóng.

Nhưng cũng nhờ vậy, mới chân chính làm mọi người ý thức được, Tạ Sâm giờ khắc này không dễ chọc. Hình Nhị tuy nói thoạt nhìn như khỉ ốm,  nhưng thân thể kỳ thật vẫn là rất rắn chắc, kết quả bị Tạ Sâm lập tức chụp bay xa như vậy, có thể thấy được hiện nay Tạ Sâm phần lớn không lưu tình.

Chỉ là Chu béo sau lại nói, Tạ Sâm này đã là để lại tình cảm, so với này ác hơn một trăm lần hắn còn đã gặp qua. Sau có lẽ do ý thức được mình lỡ lời, nhưng cũng không ai truy vấn cái gì, Chu béo liền cười pha trò kéo một tấm mành, chắn giữa Tạ Sâm và mọi người.

Ôn Duyên bất đắc dĩ, cũng bị che ở bên trong mành, cùng ngồi với Tạ Sâm.

Muốn hỏi vì cái gì bất đắc dĩ, đó là bởi vì, từ lúc Tạ Sâm bắt đầu biến thành như vậy, dường như phá lệ dính hắn, hắn đi đến chỗ nào Tạ Sâm liền theo tới chỗ nấy, ngay cả thời điểm đi vệ sinh cũng vậy!

Nghĩ nghĩ, khóe miệng Ôn Duyên liền gợi lên một tia cười khổ, bởi vì hắn nhớ tới ngày hôm qua lúc Chu béo cho tất cả mọi người nghỉ ngơi, kêu hắn đi ra ngoài tán gẫu một chút.

Lúc ấy hắn vừa động, Tạ Sâm liền tỉnh, Tạ Sâm cũng không nói lời nào, cứ như vậy đi theo phía sau hắn.

Thời điểm xuống xe, ánh mắt Chu béo nhìn hắn rất kỳ quái, nhưng hắn không có tâm tư nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn đem tình huống Tạ Sâm ra hỏi rõ ràng, cũng phân tích một chút rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.

Chu béo cũng còn thật thà, trực tiếp nói, Tạ Sâm sở dĩ đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy,  hoàn toàn là bởi vì ngày hôm qua hắn vì bảo hộ người trong xe, đem toàn bộ tinh thần thanh minh cuối cùng của mình vào việc bắn súng. Sau khi hai dị năng giả kia bị hắn xử lý, căng thẳng của Tạ Sâm liền được buông thả, cho nên mới khiến cho chuyển biến đột nhiên như vậy, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, nhưng hẳn là cũng đúng tám trên mười.

Chu béo còn nói, chuyện này lúc ấy đến hắn cũng không phản ứng lại, bởi vì tính theo ngày, kỳ thật còn có thể chờ thêm hai ngày, Tạ Sâm mới có thể hoàn toàn lâm vào trạng thái trước mắt.

Ôn Duyên ngày hôm qua mở to mắt một đêm, ngoại trừ trấn an Tạ Sâm, hắn còn đem 《 Mạt thế thánh quang 》 ôn lại kỹ càng trong đầu một lần.

Không nói đến cảm tưởng như thế nào, giờ khắc này, hắn thật sự cảm giác có chút mệt mỏi. Cho nên dù biết rõ người bên cạnh lại muốn động tay động chân, hắn vẫn là đem thân mình thả lỏng, sau đó nhích lại gần.

Còn vì cái gì đến nỗi dùng từ “động tay động chân”……

Ôn Duyên trong lòng thở dài, vừa mới nhắm mắt lại muốn mơ màng trong chốc lát, liền cảm thấy chỗ ở lông mi, có chút ngứa.

Hắn do dự hai giây, vẫn là mở đôi mắt còn đang buồn ngủ, chỉ thấy Tạ Sâm duỗi ngón tay, để phía trước lông mi hắn khảy,  động tác ấu trĩ, biểu tình lại là khuôn mặt tuấn tú của nam chính.

Ôn Duyên nhấp nhấp miệng, hình ảnh này từ ngày hôm qua bắt đầu, liền không ngừng xuất hiện trước mắt hắn.  Chỉ là hắn cố ý tránh, hiện nay mành đã được treo lên, hắn không còn phí tâm lực đi chống đỡ che chắn.

Nhìn gương mặt “đứng đắn nghiêm túc” kia của Tạ Sâm, Ôn Duyên không tự giác mà nâng tay lên, ngữ khí nhẹ nhàng, “Đừng nháo.”

Tay Tạ Sâm lạnh như băng, từ lần đầu tiên tiếp xúc Ôn Duyên đã biết, hắn đem tay Tạ Sâm kéo xuống, Tạ Sâm không đầu hàng, bướng bỉnh thưởng thức lông mi cùng lông mày Ôn Duyên. Ôn Duyên bị phá đến không kiên nhẫn, vừa muốn phóng to âm thanh quát lớn đối phương một chút, Tạ Sâm lại đột nhiên dừng động tác, đổi thành đôi tay sờ trên mặt Ôn Duyên, không đợi Ôn Duyên phản ứng lại, hắn liền nhẹ nhàng hôn lên mắt Ôn Duyên.

Ôn Duyên theo bản năng nhắm hai mắt lại, đầu trống trơn mà cảm thụ xúc cảm trên mí mắt. Thời gian phảng phất đi qua vài phút, nhưng Tạ Sâm còn không buông tay, Ôn Duyên đã quên phản ứng, cuối cùng có chút vô lực mà thở dài, thấp giọng nói: “Tôi ngày hôm qua cơ hồ không ngủ, thực mệt, để tôi ngủ một lát đi.”

Hiện tại một số hành động của Tạ Sâm, hoàn toàn không thể lấy tư duy người bình thường cân nhắc.

Chu béo cũng nói, Tạ Sâm hiện nay cùng Tạ Sâm ngày thường không quan hệ, tuy rằng nói như vậy có hơi không chịu trách nhiệm, nhưng sau khi Tạ Sâm thanh tỉnh, tuyệt đối không nhớ rõ chuyện lúc này. Cho nên Ôn Duyên bị hắn phá cũng không có áp lực tâm lý, coi như đang chiếu cố một tiểu hài tử khá lớn mà thôi.

Nói cách khác, Tạ Sâm đối với hắn thân a sờ a gì đó, tựa như một tiểu hài tử ba bốn tuổi vô cùng thuần khiết, hắn nếu loạn tưởng, đó chính là do hắn không thuần khiết!

Ôn Duyên không hiểu được Tạ Sâm trước khi “phát bệnh” là dạng gì, chỉ là Tạ Sâm đích xác từ trước đến nay đối với hắn không có bất luận ý đồ công kích nào, ngược lại, còn dính hắn đến không thể dính hơn. Quan trọng nhất hắn còn phát hiện, Tạ Sâm đối với hắn…… Hắn không biết kia tính là gì, là chiếm hữu, có dục vọng (*) sao, nếu nói là dục vọng chiếm hữu, kia dục vọng chiếm hữu của Tạ Sâm đối với hắn rất mạnh! Đặc biệt đặc biệt mạnh!

(*) Bản gốc là cốc thiếu (cốc trong gông cùm, kiềm kẹp), nghĩa tương tự như chiếm hữu, có điều từ chiếm hữu đã dùng rồi nên mình chuyển hai từ cốc thiếu với chiếm thành một cụm dục vọng chiếm hữu luôn. Tuy bay xa bản gốc nhưng nghĩa na ná không sai biệt lắm, nếu ai có cách dịch khác thì nói mình với TT_TT

Thời điểm rửa mặt sáng sớm hôm nay, sau khi hắn súc miệng xong, Tạ Sâm liền khăng khăng phải dùng ly súc miệng của hắn, chỉ là hắn thật sự không muốn đưa. Không phải là do ghét bỏ gì, chỉ là thói quen nhiều năm chính mình một người như vậy, thật sự không quen cùng người khác chia sẻ đồ dùng sinh hoạt tư nhân a! Kết quả Tạ Sâm vô cớ gây rối, đem cái chén đưa cho mình bóp nát……

Không sai chính là bóp nát! Tuy rằng tay không bị thương, nhưng lại dùng vẻ mặt biểu tình vô tội nhìn hắn! Người khác đều tưởng Tạ Sâm không khống chế tốt lực độ, cho nên mới bóp nát chén của mình! Chỉ có hắn biết! Tạ Sâm tuyệt đối là cố ý a! Chỉ là hắn không có chứng cứ a!

Bởi vì hắn cũng không biết nên hình dung Tạ Sâm lúc này như thế nào?! Này rốt cuộc là trạng thái như thế nào a?! Đối phương thoạt nhìn cái gì cũng đều không hiểu! Nhưng là hắn thiệt tình cảm thấy kỳ thật đối phương cái gì cũng đều hiểu a! Nhưng cũng chỉ có hắn cảm thấy, những người khác đều không cảm thấy như vậy……

Ngô Mộng sau khi cho bọn hắn một cái ly súc miệng mới,  hắn đưa cho Tạ Sâm, không thể tránh khỏi, lại bị Tạ Sâm bóp nát! Cuối cùng hắn thật sự không có biện pháp! Chỉ có thể đem ly súc miệng của chính mình đưa cho Tạ Sâm! Hay lắm! Lần này Tạ Sâm vừa lòng! Ra dáng học theo bộ dạng súc miệng, tuy rằng động tác cứng đờ, nhưng có thể nhìn ra tâm tình hắn không tồi!

(Jeje: Lúc phát bệnh Sâm cute vl ra, mong sao anh bệnh 365 ngày =]] Mà thuộc tính thần kinh +13 trong văn án chuẩn theo nghĩa đen luôn ấy chứ =]]]])

Còn thời điểm giữa trưa, Hình Nhị vì cái gì bị đánh? Hoàn toàn là bởi vì lúc ấy tất cả mọi người ở phía trước nghiên cứu bản đồ, chỉ có Hình Nhị lén lút đi tới, ánh mắt gian tà hề hề chuyển động qua lại giữa hai người bọn họ, sau đó giống như là nói giỡn vỗ vỗ bờ vai của hắn, là chụp bờ vai của hắn chứ không phải chụp Tạ Sâm! Là chụp hắn! Sau đó Tạ Sâm liền một cánh tay kéo qua……

Hắn lúc ấy đều sợ ngây người! Hình Nhị xong việc cũng không hỏi vì cái gì, hắn tự nhiên càng sẽ không hỏi.

Mọi người cũng chỉ cho rằng Hình Nhị làm gì đó khiến Tạ Sâm nổi giận, nhưng trên thực tế hoàn toàn là việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, cho nên có chút ý tứ không giải quyết được. Nhưng hắn lại không dễ dàng như vậy đem chuyện này bỏ qua.

Hắn là đương sự, hắn thật sự không cách nào hình dung loại cảm thụ này…… Lớn như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên trải qua chuyện như thế.

Đó là một loại thể nghiệm thực kỳ diệu, như là hoàn toàn được bảo hộ, nhưng lại vô lễ bá đạo, như là……

Ân?

Ôn Duyên mơ mơ màng màng chậm rãi mở mắt ra, xe giống như ngừng, trong xe im ắng, người…… Đều đi đâu?

Không đợi hắn tỉnh táo lại, chỉ thấy Tạ Sâm nguyên bản ngồi bên cạnh hắn, không biết từ khi nào đứng đối diện hắn. Đối phương cúi người, khoảng cách giữa gương mặt hai người, cơ hồ chỉ có mấy centimet!

Hô hấp cực nóng của Tạ Sâm phả trên mặt hắn, Ôn Duyên sau đó cảnh giác thêm một ít,  thần kinh nỗ lực tập trung, đồng thời gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt Tạ Sâm. Không sai, hẳn vẫn là Tạ Sâm đang mất đi ý thức a, chỉ là vì cái gì……

“Ân……?”

Môi…… Từ dưới lên trên, bị nhẹ nhàng liếm một chút.

Ôn Duyên phục hồi lại tinh thần, khắp người đều xù lông! Còn không chờ hắn phản ứng lại hay phát ra âm thanh gì, Tạ Sâm chép chép miệng vươn tay đè Ôn Duyên lại, trên mặt hắn mang theo loại biểu cảm giống như nhìn thấy đồ ăn ngon, lập tức ngậm lấy cánh môi Ôn Duyên, cái này, toàn thân Ôn Duyên chỉ còn có thể run run!

“Ngô……”

Tạ Sâm phảng phất như đang ăn món điểm tâm mỹ vị nhất thế gian, vẻ mặt của hắn ừa hạnh phúc lại sung sướng, tuy rằng lúc này trong trạng thái vô ý thức, nhưng ở trước mặt người ngoài hắn vẫn là Tạ Sâm a! Cho nên lúc Ôn Duyên cảm nhận được hơi thở ở mũi cùng hương vị môi răng hòa quyện, hắn cảm thấy toàn bộ da đầu đều phải nổ tung!

Đầu lưỡi chính mình bị Tạ Sâm quấn lấy, nước miếng không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy xuống đi ra ngoài. Ôn Duyên liều mạng dùng lực đẩy người phía trên ra, nề hà trạng thái hiện tại của đối phương, căn bản không phải một mình hắn có thể lay động! Thẳng đến khi tay Tạ Sâm không tự chủ được chạm đến viên châu bên trong của Ôn Duyên, cảm nhận được viên châu thình lình cứng lên,  Ôn Duyên trong lòng quýnh lên, dùng sức cắn trên môi đối phương một cái!

“Sâm ca ca!!!”

Theo âm thanh kéo mành vang lên, một luồng ánh sáng hơi chói mắt chiếu vào làm Ôn Duyên theo bản năng nhắm mắt lại, hắn duỗi tay ngăn cản ánh sáng tiếp xúc mắt, lại tạo thành bộ dáng mà trong mắt mọi người xung quanh, tuyệt đối là hình ảnh có hàm nghĩa sâu xa khác.

Ôn Duyên nguyên bản dùng tay liều mạng đem Tạ Sâm đẩy ra bên ngoài, nhưng bởi vì Tạ Sâm bị cắn, theo tự nhiên nhấc người lên, nhưng một chân vẫn đặt trên ghế sofa tựa vào Ôn Duyên. Nhưng mà do động tác che ánh sáng lại, tay còn dư lại của Ôn Duyên sau khi đẩy người ra cũng lập tức quên mất dùng lực, trong thị giác người xem, đó chính là, Ôn Duyên mặt đỏ bừng hô hấp thở, nước dưới khóe miệng còn ẩn ẩn phản chiếu ánh nắng, tay phải che khuất đôi mắt không thấy rõ lắm diện mạo, nhưng tay trái để trước ngực Tạ Sâm, thoạt nhìn, giống như dục cự còn nghênh.

“Anh là người nào?! Cư nhiên câu dẫn Sâm ca ca của tôi?! Anh không biết xấu hổ!!”

Ôn Duyên đón nắng nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy đối phương giống như mặc cùng một bộ quần áo màu đen hình thức không khác lắm so với Tạ Sâm, nguyên lại quần áo này là chuyên chúc nam chính a……

Chu béo cũng không dự đoán được đi vào trong xe sẽ nhìn đến cảnh tượng như vậy, Ôn Duyên chóng mặt nhức đầu không muốn giải thích, vô lực muốn đứng dậy đẩy Tạ Sâm ra, nhưng tay hắn còn chưa dùng sức, cằm của mình đã bị đối phương hung hăng kiềm trụ.

Cảm giác xương cốt bị xiết chặt,  Ôn Duyên đau nhịn không được kêu rên ra tiếng, “Ân……”

Lúc này Chu béo và nữ hài nói chuyện kia đến gần mới thấy rõ ràng, trên môi Tạ Sâm còn mang theo máu, nhìn lại bộ dáng không tình nguyện của Ôn Duyên, sẽ không là……

Mập mạp thấy Tạ Sâm khí tràng càng ngày càng không đúng, mà Ôn Duyên sắc mặt càng ngày càng thống khổ, lập tức chạy nhanh đẩy đẩy nữ hài nhi kia nói, “Em không phải lại đây đưa thuốc sao?! Mau a!!!”

Nữ hài nhi hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại, lập tức gật đầu “A” vài tiếng, mới từ cổ tay áo lấy ra vật nhỏ như cúc áo, khí tràng của Tạ Sâm làm nàng không dám tới gần, chỉ có thể đứng ở tại chỗ đem vật kia bắn tới, vừa lúc dừng lại trên cổ Tạ Sâm.

Ngay tại thời điểm Ôn Duyên cho rằng cằm mình bị bóp nát, tay Tạ Sâm bỗng nhiên thả lỏng ra, sau đó có người bất động, nặng nề mà ghé vào trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.