Bảo Vật Của Rồng

Chương 28: Biết Ơn




PN 1: Suối nước nóng

Suối nước nóng khách sạn Kính Xuyên, phòng giữ đồ.

"Sao nào, cục cưng?" Hạ Liên Kỳ mặc áo choàng tắm, đôi mắt như cười như không quét trên người Lâm Minh Chử.

Tai Lâm Minh Chử cháy bỏng, tức giận trừng hắn.

Khương Quân Tửu yên lặng bọc chiếc áo choàng tắm của hắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhân tiện thầm mắng một câu Hạ Liên Kỳ cầm thú vê lờ.

Hạ Liên Kỳ bước qua, kéo Lâm Minh Chử vào lòng từ phía sau, dán lên tai cậu thổi khí nóng: "Hỏi em sao nào cục cưng ạ, nghĩa là muốn một mình một phòng, hay ở chung với anh?"

Tuy Khương Quân Tửu đã cố gắng hết sức để giấu cảm giác tồn tại của mình, nhưng vào giờ khắc này đây, thần kinh từ trên xuống dưới của Lâm Minh Chử nhạy cảm bất thường. Vốn việc Hạ Liên Kỳ hỏi cậu như vậy cậu đã thấy đủ... đủ ngại ngùng rồi, mà giờ bạn hắn kiêm người hợp tác còn đang đứng bên cạnh...

Ở chung cái đồ ngốc nhà anh ấy! Lâm Minh Chử vừa xấu hổ vừa buồn bực tránh né hắn, rút chiếc thẻ phòng trong tay hắn rồi nổi giận đùng đùng đi vào trong.

Hạ Liên Kỳ thấy hắn đã chọc giận bạn nhỏ nhà hắn, thầm nghĩ mình có làm cái gì đâu ấy nhỉ, rồi ném chiếc thẻ phòng khác vào cái tên trong suốt Khương Quân Tửu, vội đuổi theo.

Khương Quân Tửu chứng kiến Hạ Liên Kỳ trêu chọc khiến người ta xấu hổ tức giận rồi lại sốt ruột vội vàng đuổi theo, trong lòng càng thấy sau khi Hạ Liên Kỳ kết hôn có lẽ không thể làm việc riêng nữa rồi.

"Tiểu Chử à..."

"Ngài đây đi nhầm phòng rồi chăng?" Lâm Minh Chử còn chưa kịp đóng cửa phòng thì Hạ Liên Kỳ đã kịp thời chắn bản thân hắn ở giữa cánh và khung cửa.

Lâm Minh Chử tạm thời không định đóng cửa mưu sát chồng, bèn trừng mắt với hắn rồi bước vào bên trong.

Tên nào đó đã chọc giận vợ còn mang vẻ thê thảm đến nhận lỗi ủ rũ đi theo sát cậu, lời ân ái khiến tai người ta thấy xấu hổ tuôn ra như không cần tiền: "Anh sai rồi, thật sự sai rồi. Tiểu Chử, cục cưng, bà xã đại nhân ơi..."

Lâm Minh Chử đang tức thì giật mình bởi cái vẻ không biết xấu hổ của hắn, xoay người lại, chân thành hỏi: "Anh có bệnh à?"

"Anh không đúng anh không tốt anh phạm lỗi rồi anh kiểm điểm ngay." Hạ Liên Kỳ sáp lại gần rồi kéo người vào lòng, "Đừng tức mà cục cưng, không đùa em nữa."

"Thưa ngài, đây là phòng của tôi, ngài nên đi đâu thì đi đó đi được không?" Lâm Minh Chử né khỏi tay hắn, mặt không biểu cảm nói.

"Buổi tối thì đương nhiên là phải ở bên vợ rồi." Hạ Liên Kỳ bám riết không tha vươn tay ra, rốt cuộc cũng mặt dày mày dạn ôm người vào lòng hắn, chẳng chịu buông tay.

"..." Lâm Minh Chử giãy vài cái đều không có kết quả gì, bèn thầm nghĩ thể lực của anh già này đúng là không tồi, thế là dứt khoát từ bỏ việc giãy giụa luôn, mặc hắn ôm cậu vào lòng.

"Tiểu Chử, anh sai rồi được không? Hửm?" Hạ Liên Kỳ đã tự quở trách chính hắn không biết bao nhiêu lần trong lòng: Tật xấu gì đây chứ? Hôm qua mới chọc khóc bạn nhỏ, vất vả lắm mới dỗ được thì ngay hôm sau đã rảnh rang đi chọc cậu phát cáu rồi.

Lâm Minh Chử tức giận nói: "Không phải chính anh hỏi đấy à? Em đã bảo em một mình một phòng rồi, anh còn tới đây làm gì?"

Hạ Liên Kỳ càng ôm cậu chặt hơn: "Không được, cục cưng à em phải đến ở cùng một phòng với anh. Từ khi kết hôn, không ôm vợ là anh không ngủ được."

Mặt Lâm Minh Chử chẳng chút xi nhê: "À, vậy một trăm buổi tối này anh ngủ thế nào?"

Hạ Liên Kỳ lặng lẽ thở dài. Hắn biết, Lâm Minh Chử không phải kiểu người cố tình gây sự, thỉnh thoảng bạn nhỏ có nổi hứng làm nũng cũng chỉ là đùa với hắn mà thôi, chứ chưa từng thật sự tức giận với hắn. Chuyện của bây giờ cũng chẳng phải chỉ vì hắn vừa trêu chọc cậu, mà nguyên nhân sâu xa hơn cả là vì khúc mắc suốt nửa năm nay.

"Minh Chử, anh xin lỗi, bởi đã khiến em buồn vì anh." Cằm Hạ Liên Kỳ gác lên cổ cậu, chậm rãi giãy bày lòng thành tâm sáng rực ấy: "Lúc đó anh thật sự sợ mà. Anh... sợ sẽ chậm trễ đến em. Em còn trẻ như thế, em hãy còn có rất nhiều con đường và cơ hội để chọn lựa, nhưng anh..."

"Anh thì làm sao?" Đôi mắt Lâm Minh Chử dần ửng đỏ, giọng điệu vẫn mang vẻ hung dữ, "Em thích anh, em kết hôn với anh rồi mà, anh theo đuổi em chút thì có sao? Anh có biết không, thỉnh thoảng khi em trông thấy anh em đã nghĩ rằng, phải chăng sau ba trăm ngày ấy anh sẽ không còn liên quan gì đến em nữa, phải chăng trong lòng anh đã có người khác, phải chăng vì tuổi em nhỏ hơn nên anh không nhìn đến em..."

"Tiểu Chử." Hạ Liên Kỳ gắt gao ôm cậu, dùng nhiệt độ cơ thể cực nóng và nhịp đập trái tim hắn để nói đáp án cho cậu.

"Đồ khốn..." Lâm Minh Chử sụt sịt, gằn từng chữ, "Em không nổi giận với anh, em đang nghĩ mà sợ thôi."

Tảng băng cuối cùng không mấy thu hút giữa hai người đã hoàn toàn tan rã. Hạ Liên Kỳ nhẹ lòng, khe khẽ hôn lên gáy cậu, trí nhớ ngắn hạn nổi hứng trêu chọc tâm tư của cậu: "Cục cưng à, chúng mình đã kết hôn lâu đến vậy rồi, sao còn ngại ngùng vậy nữa?"

Lâm Minh Chử lại nhớ tới chuyện vừa nãy ở trước mặt Khương Quân Tửu, tức giận nói: "Là em ngại ngùng hay do anh không biết xấu hổ?"

Hạ Liên Kỳ cười khẽ: "Vợ anh tốt vậy mà, đương nhiên phải khoe với cún FA chút chứ."

"Sao trước đây anh không khoe trước mặt Asher ấy?" Lâm Minh Chử tóm được nhược điểm của hắn, dù bị chọc vẫn ung dung.

"Khi đó anh không phải là... Chúng mình không nhắc tới chuyện trước đây nữa được không?" Hạ Liên Kỳ hiểu rất sâu sắc đạo lý ngoan ngoãn xin tha trước bà xã, bèn chọn mấy lời dỗ dành: "Nhưng cục cưng này, giấy kết hôn của hai chúng mình em luôn mang theo bên người thế à? Hửm?"

Lâm Minh Chử cười lạnh: "Vốn định lần đầu gặp sẽ ném giấy kết hôn vào mặt gã, nhưng chẳng phải vừa lúc anh đang khoe một đám tình nhân nhỏ của anh với người ta đó ư, em bèn giúp anh chứng minh chút thôi ấy mà."

Nhắc tới tình nhân nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người mấy ngày trước của Lâm Minh Chử bắt đầu hiện lên trong đầu Hạ Liên Kỳ.

"Cục cưng, em còn nhớ đêm hôm ấy em đã nói gì với anh không?"

Lâm Minh Chử không đáp, thoáng có dự cảm không tốt lành cho lắm.

"Em đã nói..." Hạ Liên Kỳ kề sát vào tai cậu, "Ban ngày là tình nhân bé nhỏ của anh, tối thì..."

Đương lúc tán tỉnh hăng say, vì ảnh hưởng từ việc lệch múi giờ và sự mệt mỏi khi đi đường, bạn Lâm Minh Chử không thể không ngáp một cái.

"Mệt à?" Hạ Liên Kỳ thấy thế thì cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu.

"Mệt muốn chết." Lâm Minh Chử liếc xéo hắn, "Em có thể đi ngủ luôn không?"

Hạ Liên Kỳ thở dài, như đang đưa ra một quyết định khó khăn khôn cùng: "Nếu em mệt thật, vậy thì..."

Nói được một nửa, đương chuẩn bị từ bỏ hành vi cầm thú vì giấc ngủ của bà xã, ngài Hạ bị người trong lòng đẩy ngã xuống mặt đất.

Lâm Minh Chử ngồi khóa lên eo hắn, khóe miệng hơi nhếch, nhìn xuống từ trên cao.

Hạ Liên Kỳ gối lên cánh tay hắn, đường nhìn chầm chậm chuyển từ trên xuống dưới của Lâm Minh Chử.

Được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm cỡ người lớn, vóc người của cậu thiếu niên trông có vẻ gầy yếu khiến người ta thương yêu. Chiếc áo rộng thùng thình không được thắt chặt, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh và vùng da thịt trắng nõn. Tuy áo choàng tắm có dày, song cơ thể dưới lớp vải lông cotton giờ phút này thì chẳng dày dặn như thế. Hạ Liên Kỳ cảm nhận độ nóng bỏng khác thường trên cơ thể Lâm Minh Chử, nhiệt độ ấy bắt đầu lan ra từ nơi cậu khóa ngồi, từng luồng nhiệt kỳ dị quyến luyến hội tụ ở vòng eo.

"Em mệt lắm, cứ ngủ anh trước đã."

"Được."

Đang mùa thu đông, là chiêu bài hấp dẫn khách du lịch ở thành phố Kính Xuyên, việc kinh doanh suối nước nóng ở khách sạn Kính Xuyên hot bất thường. Vì hôm qua đã hứa sẽ bồi tội bằng suối nước nóng cho nhóm quần chúng ăn dưa, Hạ Liên Kỳ không thể không dùng đến nhân mạch trong giới kinh doanh của hắn mới lấy được một chiếc thẻ phòng suối nước nóng.

Đương nhiên, nói hắn không có ý đồ riêng thì chính ngài Hạ cũng chẳng tin.

Nước ở suối nước nóng Kính Xuyên chảy xuống từ trên núi, nằm bên cạnh sườn núi, được bao quanh bởi hồ nước nóng nhân tạo. Phòng khách sạn được tạo thành từ hai bộ phận, nửa bộ phận trước là phòng khách sạn truyền thống, nửa sau là hồ nước nóng được đào ra trong đình viện, nửa hồ lộ thiên không khép kín, kết hợp giữa sự hưởng thụ thiên nhiên và sự thoải mái hiện đại hóa vô cùng xảo diệu.

Phòng nghỉ lấy phong cách Nhật Bản, gió thổi khẽ khàng cùng những bức vẽ treo tường, cửa sổ ô vuông, và một chiếc giường đệm mềm mại cỡ lớn chiếm hai phần ba diện tích của sàn nhà. Trên giường trải đệm ca-rô, màu ngà và màu trà nhạt lần lượt thay đổi, kết hợp với căn phòng được sơn màu ấm cùng bổ sung lẫn nhau, khiến người ta nhìn vào thấy hết sức thoải mái.

Mở cánh cửa thông tới hậu viện, suối nước nóng Kính Xuyên nổi tiếng nhất mới lộ ra bộ mặt của nó. Đình viện với màu trắng mộc mạc và phong nhã đi kèm với phong cách trang trí tương tự với phòng phía trước. Hồ nước nóng được xây dựng mang hơi thở rất đỗi tự nhiên, ngọc thạch liền kề tạo thành một vòng tròn không quá chỉnh tề, bao quanh mặt nước trong suốt thư thái, đang phiếm sương mù màu trắng như có như không. Hậu viện không hoàn toàn lộ thiên, đỉnh gỗ kéo dài từ phòng phía trước, chỉ có thể che được nửa sân. Mặt khác còn có thể nhìn thấy bầu trời đêm sáng trong, điểm thêm vài ánh sao ở giữa, lấp ló trong làn mây mù lượn lờ giữa núi.

Nói tóm lại thì đây là một nơi cực kỳ tuyệt vời và thích hợp để qua đêm —— nhất là qua đêm cùng người yêu bé nhỏ "mới cưới" của bạn.

Ánh đèn trong phòng ấm áp, bóng dáng hai người ngồi đối diện quấn quýt hắt lên cánh cửa.

Lâm Minh Chử được Hạ Liên Kỳ ôm, gần như kề sát bên hắn. Cánh tay cậu khoác lên vai Hạ Liên Kỳ, áo choàng tắm nửa cởi nửa chưa, vắt vẻ một nửa trên đầu vai, nửa còn lại thì trượt dọc theo khuỷu tay nhẵn nhụi, lộ phần cơ mềm mại.

"A... Ưm..." Lâm Minh Chử được Hạ Liên Kỳ tỉ mỉ hôn, từng cơn tê dại giật khắp toàn thân từ nơi hai người kề cận. Một tay Hạ Liên Kỳ vòng quanh eo không cho cậu lui bước, một tay len vào áo choàng tắm, vuốt ve vòng eo mẫn cảm nhất của cậu. Tay Hạ Liên Kỳ khô nhưng ấm áp, nơi bị hắn mơn trớn rất đỗi nóng bỏng, khiến Lâm Minh Chử run rẩy trong lúc thở dốc khi hôn.

"Cục cưng, em ngọt quá, dùng cái gì tắm vậy?" Hạ Liên Kỳ tha cho đôi môi đã đỏ thẫm của cậu, hôn xuống từ cổ cậu, hơi dừng lại nơi xương quai xanh, rồi lại vươn đầu lưỡi liếm lên hõm xương ấy.

Tất nhiên giờ này Lâm Minh Chử nào nhớ ra nổi sữa tắm của cậu là nhãn hiệu nước ngoài khó đọc nào. Hạ Liên Kỳ ghé vào cổ cậu vừa hôn vừa liếm đã khiến cậu mềm nhũn cả người, tay phải của hắn thì quyến luyến ve vuốt ở phần hông cậu, hoặc nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ mơn trớn, sự run rẩy không tự khống chế được của cơ thể khiến cậu gần như chẳng còn năng lực tự hỏi gì nữa cả, chỉ biết bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào từ trong cổ họng.

Cảm nhận được cơ thể mẫn cảm của Lâm Minh Chử, Hạ Liên Kỳ cười khẽ, nắm eo cậu dán lên bụng hắn. Kéo phần áo choàng tắm đang vắt vẻo bên đầu vai của cậu xuống, Hạ Liên Kỳ khẽ khàng cắn ngực cậu.

"A." Lưng Lâm Minh Chử tức khắc căng thẳng, lần này càng khiến hạt nhỏ non mềm đưa đến răng Hạ Liên Kỳ, cậu kêu một tiếng kinh sợ ngắn ngủi, cơ thể ngửa về phía sau theo quán tính, eo lại bị bàn tay to của Hạ Liên Kỳ siết chặt, không thể không cong người lần nữa, thở hổn hển dựa lên đầu vai Hạ Liên Kỳ.

Hạ Liên Kỳ thấy bạn nhỏ đang lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, bèn ôm cậu càng chặt hơn, ngọn lửa nóng của hai người kề sát bên nhau: "Cục cưng, muốn nằm xuống không? Ngồi thế em sẽ khá mệt đấy."

Lâm Minh Chử đương thở dốc liên tục thì thấy Hạ Liên Kỳ vẫn mang hơi thở ổn định trêu chọc cậu, không khỏi vừa xấu hổ vừa buồn bực, chủ động vươn tay chạm vào nơi của hai người đang kề cận.

Vừa mới chạm vào cái đó, mặt Lâm Minh Chử tức khắc đỏ bừng. Lần đầu tiên của hai người, Hạ Liên Kỳ đã săn sóc cho cậu, cơ bản đều là hắn dẫn dắt cho cậu. Nhưng giờ bắt cậu...

Khóe mắt Hạ Liên Kỳ chứa ý cười, cũng vươn tay xuống dưới tìm tòi, bao phủ lên đôi bàn tay cậu dời xuống tiếp nữa.

Được bàn tay của Hạ Liên Kỳ phủ một nửa, Lâm Minh Chử nắm lên vật nào đó của cả hai, đỏ mặt mấy bận rồi rút tay về.

"Sao vậy cục cưng?" Hạ Liên Kỳ ghé vào tai cậu thổi khí nóng, "Không phải là... muốn ngủ anh à?"

Lâm Minh Chử đặt cằm lên vai hắn, đỏ mặt không chịu nhìn hắn, chỉ ấp úng đáp: "Anh... anh ngủ em đấy chứ."

Bình thường khi Lâm Minh Chử làm nũng sẽ dùng chút giọng mũi, lúc nói ra câu này lại mềm giọng hơn, tựa như một chú mèo con đang chịu thua khẽ cọ vào lòng người.

Hạ Liên Kỳ chỉ thấy khắp cơ thể hắn khô nóng hơn cả, đôi mắt của hai người đều nhiễm vẻ tình dục say nồng, hắn cũng không ve vãn bạn nhỏ nữa, ôm cậu trao một nụ hôn sâu.

"Ưm... A..." Lâm Minh Chử hơi thiếu dưỡng khí bởi nụ hôn không chút kẽ hở này của hắn, sự vuốt ve như ngọn lửa nơi vòng eo giờ đây cũng chẳng sánh bằng sự nóng rực dấy lên ở bụng dưới. Cậu nheo mắt, ánh nhìn đắm say, cắn răng nói: "Đủ rồi... Anh mau lên..."

Hạ Liên Kỳ vẫn dây dưa với miệng lưỡi cậu, vươn một bàn tay ra tìm tòi một lọ gì đó ở đầu giường. Thứ ẩm ướt và lạnh lẽo chạm với chỗ mẫn cảm của Lâm Minh Chử, kích thích đến nỗi cậu rên lên một tiếng, lại tức khắc bị nụ hôn của Hạ Liên Kỳ chặn lại trong miệng.

"Tiểu Chử, nơi này có đau không?" Hạ Liên Kỳ cắn lên xương tai cậu, một ngón tay dính chất lỏng ẩm ướt nhanh chóng ấm dần, tiến vào dò xét miệng huyệt đang thắt chặt của cậu.

"Đờ mờ anh... Đừng lải nhải nữa." Cơ thể Lâm Minh Chử nặng thêm vài phần, rên rỉ nuốt nửa ngón tay của Hạ Liên Kỳ, "Đừng... không cần bao."

"Tiểu Chử..." Ngón tay bị nơi mềm mại nóng bỏng gắt gao hút lấy, trái tim Hạ Liên Kỳ động tình nóng cháy từng đợt, vừa hôn cậu trấn an, vừa cẩn thận chen ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba vào, kiên nhẫn mở rộng giúp cậu.

Áo choàng tắm trên người Lâm Minh Chử gần như đã rơi xuống hết, Hạ Liên Kỳ chẳng để ý đến đai áo đã lỏng, tay lướt qua áo choàng tắm, càng nhanh chóng ra vào phía sau cậu hơn, chất lỏng màu trắng ngà rỉ ra ngoài từ hậu huyệt, khiến áo bị bẩn một mảng.

"Ưm, a... Được, được rồi..." Hơi thở của Lâm Minh Chử dồn dập hơn, nằm trên người hắn thở hổn hển tựa như một con cá bị ném lên bờ biển, cảm nhận sự co rút từ hậu huyệt nhạy cảm và cảm giác trống rỗng dần nặng, giọng nói cậu mang chút nức nở: "Tiến, tiến vào đi..."

Hạ Liên Kỳ cắn lên miệng lưỡi ấm áp của cậu, ngón tay rời khỏi đường ruột ẩm ướt và nóng bỏng, kéo theo cả bọt và chất lỏng màu trắng ngà. Lâm Minh Chử cố nâng vòng eo đã mềm nhũn vô lực, dựa gần bờ vai hắn, hơi nâng hạ thân lên, ngồi xuống eo bụng hắn.

"A!" Lâm Minh Chử hơi đau đớn kêu một tiếng, tính khí của Hạ Liên Kỳ thoáng chốc đã nhét vào hậu huyệt của cậu, dù trước đó đã làm chuẩn bị nhưng sự căng đầy bất thình lình và tốc độ đau phần dưới cũng khiến cậu hoảng sợ phát ra tiếng.

Được nơi mềm mại nóng bỏng ấy của Lâm Minh Chử bao bọc, Hạ Liên Kỳ cũng rên một tiếng, trấn an hôn lên khóe mắt đương chảy chút nước mắt của cậu. Hắn vươn tay đỡ lấy vòng eo đang run rẩy nhè nhẹ của Lâm Minh Chử, động tác bắt đầu nhanh dần.

"Ưm..." Nương theo tiết tấu của hắn, Lâm Minh Chử cảm nhận được nhiệt độ và sự ấm áp khi hắn lấp đầy cậu. Động tác của Hạ Liên Kỳ càng lúc càng kịch liệt hơn, hai người động tình ôm lấy nhau, chút khó chịu lúc đầu nhanh chóng tiêu tán, sự tê dại ở xương cụt và những khoái cảm mãnh liệt cũng tới.

Tuy đây là lần thứ hai, nhưng cơ thể hai người lại rất hợp nhau một cách kỳ diệu, cuối cùng Hạ Liên Kỳ cũng tìm được điểm mẫn cảm của cậu, sau đó mạnh mẽ va chạm, mỗi lần đều khiến cậu như đang nằm trên mây. Vì hai người ngồi mặt đối mặt, lúc vừa bắt đầu Lâm Minh Chử hãy còn kiềm nén vài phần ngượng ngùng, nhưng càng về đến cuối càng không che đậy nữa, rên tới nỗi giọng khàn hẳn đi, tới nỗi giọng cũng thay đổi thì rốt cuộc Hạ Liên Kỳ mới bắn một luồng dịch nóng cháy vào cơ thể cậu.

Vật nào đó của Lâm Minh Chử cũng phun một dòng dịch trắng, uốn lượn chảy xuống dưới thân từ vùng bụng kề cận của hai người.

"Hạ Liên Kỳ, anh thật là..." Lâm Minh Chử gần như mất hết sức lực nằm nhoài trên người hắn, nhớ lại vị trí sâu tới nỗi khó có thể tin lúc mới tiến vào cơ thể mình, tự cảm thán từ đáy lòng: "Em tưởng là, hôm qua đã đủ sâu rồi... Thì ra ngồi sẽ như thế..."

"Đồ ngốc." Hạ Liên Kỳ ôm người vào trong lòng, âm thầm thấy mềm mại, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh đưa em vào phòng tắm rửa sạch nhé? Đỡ chút nữa em ngủ lại khó chịu."

"Anh, em không muốn đến phòng tắm để tắm." Đôi tay Lâm Minh Chử vòng lên cổ hắn, chóp mũi chạm chóp mũi hắn, dịu dàng nói: "Bên ngoài có nước, anh ôm em ra."

Hạ Liên Kỳ ngừng thở, nơi vừa mới bắn ra giờ lại có cảm giác muốn ngóc đầu. Hắn cố kiềm nén lửa nóng cuồn cuộn ở bụng dưới, lúc mở miệng giọng nói cũng mang chút khàn: "Tiểu Chử, bây giờ đã muộn lắm rồi, em..."

"Anh à..." Lâm Minh Chử mềm giọng làm nũng với hắn, "Đến thì cũng đến rồi, anh cứ ôm em ra suối nước nóng đi."

Hạ Liên Kỳ bị một tràng "Anh" ngọt ngào tới mức đầu hàng luôn, mỉm cười hôn lên môi cậu, bế ngang người cậu bước ra hậu viện. Đai áo lỏng lẻo của Lâm Minh rốt cuộc cũng mở toang ra, chiếc áo choàng tắm bị bẩn vắt trên người cậu lung lay sắp rớt, cuối cùng một khắc khi bước qua cánh cửa đã rơi xuống mặt đất.

Nước ở suối nước nóng rất sảng khoái, nhiệt độ cơ thể của hai người vốn đã cao, ngâm trong nước suối lượn lờ khí nóng càng tăng sương mù nóng bỏng hơn. Đã làm trước đó nên lúc tiến vào lần nữa đã dễ dàng hơn.

Hạ Liên Kỳ dựa vào ngọc thạch bên bờ, đỡ eo Lâm Minh Chử, luật động vừa vừa sâu vừa nông. Lâm Minh Chử vẫn ôm cổ hắn, cơ thể nương theo độ nóng và sức nâng của nước, đung đưa theo nhịp động tác lên cao xuống thấp của hắn. Tiếng giao hợp của hai người mất sự khuếch tán trong môi trường nước, dần im lặng tan biến trong hồ nước nóng, nhưng tiếng sóng nước nhấp nhô dập dờn lại ám muội không ngừng bên tai, mang một vẻ xuân sắc dạt dào khác.

Cơ thể của Lâm Minh Chử gần như đã mềm nhũn hết cả, Hạ Liên Kỳ đã mở thân thể cậu hoàn toàn, mà cậu cũng hoàn toàn tiếp nhận thứ tình yêu mãnh liệt sâu nặng của Hạ Liên Kỳ. Đỉnh gỗ chỉ khó khăn lắm che được nửa sân, bao ngôi sao vẫn điểm xuyết giữa ngọn núi mây mờ lượn lờ. Lúc này đã khuya, tiếng mặt nước và tiếng rên rỉ động tình như khuếch đại vài lần trong màn đêm yên tĩnh, đủ để khiến tai người ta đỏ bừng.

Mãi lâu sau, rốt cuộc mặt nước mới dần dần an tĩnh lại.

Âm thanh khiến ai nấy đều mặt đỏ tim đập vừa nãy như hãy còn bên tai, Lâm Minh Chử dựa vào lòng Hạ Liên Kỳ, bây giờ mới hơi xấu hổ: "Ừm... Ban nãy chúng mình, có phải là... động tĩnh hơi lớn không?"

Hạ Liên Kỳ cười đáp: "Yên tâm đi, mỗi phòng suối nước nóng như thế này đều được thiết kế và sắp xếp hết rồi. Nếu không em tưởng khách sạn suối nước nóng sinh ra làm gì? Chỉ đơn thuần là tắm thôi à?"

Giờ đây Lâm Minh Chử mới ngơ ngẩn gật đầu. Chưa được một khắc sau, cậu đã kịp phản ứng lại: "Anh đã biết từ lâu rồi? Vậy anh..."

Hạ Liên Kỳ ôm cơ thể trơn loáng của cậu, xúc cảm nhẵn nhụi của làn da khiến tâm trạng của hắn rất tốt: "Anh nói rồi đấy chứ, nếu em mệt thì..."

Lâm Minh Chử tròn mắt nhìn hắn.

Phải rồi, vừa nãy hình như đúng là cậu đã tuyên bố là muốn ngủ người đàn ông của cậu cơ mà nhỉ?

Mặt Hạ Liên Kỳ đầy vẻ vô tội: "Cục cưng à, anh đều nghe lời em hết mà."

Lâm Minh Chử trừng mắt nhìn hắn mãi, bỗng cảm thấy, hình như mình lại cam tâm tình nguyện cực kỳ chủ động lọt vào tròng người này thì phải.

"... Hạ Liên Kỳ?"

"Hửm?"

"Trước em, rốt cuộc anh đã từng có bao nhiêu mối tình?" Lâm Minh Chử nheo mắt, nửa tán tỉnh nửa dò hỏi: "Sao anh thành thạo vậy, hửm?"

Hạ Liên Kỳ thở dài: "Kinh nghiệm trước đây chẳng có bao nhiêu, sau khi gặp em thì không thầy cũng hiểu được hết."

"Ôi, mối tình đầu của em... Lần đầu của cái này rồi lần đầu của cái kia đều trao hết cho anh rồi." Lâm Minh Chử tặc lưỡi, "Nghĩ lại thì hình như hơi thiệt thòi?"

Hạ Liên Kỳ khẽ cười, cầm vật nào đó chọc vào giữa bắp đùi cậu: "Thiệt thòi bao nhiêu nào? Sẽ bù đắp hết cho em."

Tất nhiên cơ thể Lâm Minh Chử đã mềm nhũn cả rồi, bây giờ lại được hắn ôm, vốn đã mệt đến mức muốn ngủ, nhưng lần này đã gần như đánh thức cậu: "Hạ Liên Kỳ, anh..."

"Không giày vò em nữa đâu." Hạ Liên Kỳ đành nói, "Thể lực của bạn nhỏ anh luôn phải thông cảm chút chứ, dù có thật sự bị em kích thích thì anh cũng chỉ có thể tự giải quyết thôi."

Òa, anh ấm ức chưa kìa! Lâm Minh Chử nhìn hắn như nhìn thứ gì đó.

Phòng suối nước nóng, ra ngoài vào đêm khuya, bạn trai bé nhỏ đã lĩnh giấy kết hôn ở bên cạnh, lại phải thê thảm quay tay... Chậc chậc.

"Em thấy không được chút nào." Lâm Minh Chử khẽ nói, "Cũng chẳng thể để giám đốc Hạ khóc lóc kể lể với người ta về cuộc sống tình dục của mình không hài hòa nhỉ."

"Ồ?" Hạ Liên Kỳ với cái trí nhớ ngắn hạn đùa giỡn cậu, "Tình nhân nhỏ tận tâm chuyên nghiệp login rồi à?"

"Chịch em gái anh ấy!" Lâm Minh Chử tạc mao, "Tự quay tay đi."

(*Chú thích: Từ login 上线 là "thượng tuyến", mà từ "thượng" này còn có nghĩa gì chắc mọi người hiểu rồi á =)))

"Chịch bà xã anh thôi."

Lâm Minh Chữ đã câm nín với kỹ năng chọc ghẹo lưu manh bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu của hắn rồi, dứt khoát tách ra không thèm quan tâm đến hắn nữa.

"Ôi cục cưng à em đừng quậy nữa." Hạ Liên Kỳ cười khổ ôm lấy người. Tuy ngoài miệng thì chiếm tiện nghi của bà xã, nhưng hắn thật sự rất thương xót cơ thể của người yêu nhỏ. Đã giày vò cậu lâu đến vậy, giờ lại tuốt súng ra trận nữa thì không dễ lắm.

Lâm Minh Chử hoàn toàn không ý thức được cậu đang châm lửa hắn, bèn dựa vào lòng hắn trong hồ nước nóng hôi hổi.

Kẻ có tiền thật biết hưởng thụ. Lâm Minh Chử vừa giãn gân cốt của cậu trong nước nóng, vừa oán thầm "cái tên có tiền" đang ôm cậu. Suối nước nóng Kính Xuyên đúng là danh bất hư truyền, phần eo bủn rủn ngâm một lát đã thư thái hơn nhiều, lúc này cậu mơ màng đến nỗi muốn ngủ ngay tắp lự.

"Này, cục cưng." Hạ Liên Kỳ ôm cậu, bỗng trêu chọc, "Bạn cấp ba đó của em, có phải là thích em không?"

"Hả?" Lâm Minh Chử tỉnh hơn nửa trong cơn buồn ngủ mơ màng, hơi ngây ngốc.

"Thì là Vưu Nhất hôm nay ấy." Hạ Liên Kỳ đột nhiên mang vẻ học sinh cấp ba hưng phấn hóng chuyện.

Lâm Minh Chử trưng cái vẻ mặt chẳng biết là gì nhìn hắn, "Sao anh biết?"

"Tiểu Chử, thích một người thì chẳng thể giấu nổi." Hạ Liên Kỳ cười nói: "Huống hồ em là người anh thích nhất, người khác có chút tâm tư gì với em, em có thể nhìn không ra ư?"

Lâm Minh Chử cười gượng hai tiếng: "Đó là chuyện hồi trước khi còn đi học rồi."

"Ừ, cho nên hôm nay anh mới không trực tiếp hôn em trước mặt họ đấy."

"Anh biết rồi?" Lâm Minh Chử mang vẻ mặt một lời khó nói hết. Đôi lúc người này thật sự bất thường lắm... khiến người ta sợ hãi.

"Trẻ con mọi nhà, chẳng giấu được chuyện gì." Lão hồ ly họ Hạ thần bí khó lường.

Sao mà Lâm Minh Chử nghe cứ như câu này của hắn đang chọc cậu ấy nhỉ, bèn trừng hắn, "Anh mắng em?"

Phải rồi, trước đây mình nghe Asher gọi điện hẹn ăn cơm với hắn một cái đã ghen lấy ghen đại chiến ba trăm hiệp với người ta, so với việc Hạ Liên Kỳ biết chuyện có người đã từng thích mình thì phản ứng của hắn thật, sự, rất, bình, tĩnh/

Hạ Liên Kỳ vô tội nhìn cậu, tỏ vẻ anh oan quá.

Lâm Minh Chử nổi giận mà không hiểu vì sao.

Cái tên Hạ Liên Kỳ này đúng là có độc mà, từ khi ở bên hắn, số cơn tức giận còn nhiều hơn hai mươi năm cuộc đời cậu.

"Đúng rồi đấy, em không giấu được chuyện gì đấy, là em điên rồi mới ghen với cái tên quỷ tàn nhang kia vì anh đấy." Lâm Minh Chử chua chát nói, "Nào giống như anh, bấy nhiêu rộng lượng bấy nhiêu nén giận, biết có người thích em cũng chẳng hỏi thêm một câu."

Làm sao Hạ Liên Kỳ không biết cậu đang nghĩ gì được, dù gì cũng là hắn không đúng, việc xin tha rồi dỗ dành chắc chắn không thiếu được: "Sao anh không phản ứng được cơ chứ, anh đố kị với cậu ta, vừa ghen vừa đố kị. Cậu ta đã gặp được em, thích em sớm hơn anh nhiều năm đến vậy, nhưng anh thì chưa từng trải qua những ngày tháng cấp ba cùng em."

Giọng điệu nhận lỗi và mang chút ấm ức hiếm thấy khiến má Lâm Minh Chử đỏ bừng.

"Nhưng cục cưng em xem kìa, nếu anh mà ghen với em thì em phải dỗ anh mất." Hạ Liên Kỳ kề sát vào đôi tai ngượng ngùng của cậu, "Nhưng mãi lâu đến vậy mới gặp được em chắc chắn là lỗi của anh, anh không nỡ ghen để em phải dỗ anh. Cho nên, anh chỉ muốn dỗ em thôi."

"Hạ Liên Kỳ, em đoán giáo viên dạy văn của anh chắc chắn rất thích mấy lời tán tỉnh này nhỉ." Mặt Lâm Minh Chử ửng đỏ, nhìn ngó xung quanh nói với hắn, rồi lui người vào trong nước.

Hạ Liên Kỳ cười, yên lặng quăng cái nồi "tán tỉnh" cho giáo viên dạy văn đã chẳng nhớ rõ mặt mũi từ lâu.

Bạn nhỏ của hắn vừa dịu dàng vừa tốt như vậy đấy, chỉ ôm rồi dỗ dành một cái đã không giận dỗi nữa, chẳng trách hắn thích dỗ cậu.

"Em nói xem, có em rồi thì anh còn ăn giấm của người khác làm gì nữa? Hửm?" Hạ Liên Kỳ thấy mỹ mãn hôm bạn trai nhỏ của hắn, hạnh phúc nói, "Anh không ghen, anh làm bọn họ đều phải ngưỡng mộ với anh."

Lâm Minh Chử bị hắn chọc cười: "Hạ Liên Kỳ rốt cuộc anh mấy tuổi rồi? Khi thì giống một ông cụ khi thì giống một tên nhóc."

Hạ Liên Kỳ nhướn mày: "Lần này không hỏi anh "lớn" bao nhiêu rồi à?"

"Cút!"

...

Nhạc đệm nho nhỏ về chuyện ăn giấm hay bị ăn giấm nhanh chóng bị tình cảm dịu dàng và ngọt ngào của hai người đánh bay, có một số việc chẳng cần nhiều lời, cả hai đã ăn ý thấu hiểu lòng nhau —— Từ một khắc khi hai người ở bên nhau, cả thân xác lẫn trái tim của họ đều hoàn toàn thuộc về đối phương, thuộc về nhau.

Trong quãng đời còn lại, Hạ Liên Kỳ và Lâm Minh Chử sẽ trao những chăm sóc và tình yêu lớn nhất của chính mình cho đối phương, không hỏi thêm gì, chỉ hòa trộn tương lai của cả hai. Mỗi một ngày sau này, hai người đều quấn quýt bên nhau trong giấc say ngủ, để rồi tỉnh giấc trong lòng nhau giữa ánh nắng ban mai của buổi sáng tinh mơ.

Một lát sau, Lâm Minh Chử ngủ rất say trong lồng ngực ấm áp của Hạ Liên Kỳ. Hạ Liên Kỳ rất đỗi dịu dàng hôn lên má cậu, khẽ khàng đứng vững, bọc người trong chiếc khăn rồi ôm về phòng.

Sau khi sắp xếp cho người yêu nhỏ đương ngủ say xong, Hạ Liên Kỳ nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông trên giường đệm, khóa bao nhiêu tình cảm bừng cháy ở bên trong.

Lâm Minh Chử vô thức cọ lên chiếc chăn bông mềm mại, ngủ rất say.

Hạ Liên Kỳ cong môi, nằm xuống bên cạnh cậu.

Màn đêm giữa núi không một tiếng động, trước mắt là mùa cam chín, đúng là một phong cảnh đẹp. Hạ Liên Kỳ nhìn mây mù và ánh sao mờ ảo ngoài cửa sổ, rồi nhìn về người thiếu niên đang say ngủ, bao sự ngọt ngào lan khắp cõi lòng hắn.

Tiểu Chử, hãy mơ đẹp nhé.

Ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.