Bảo Vật Của Rồng

Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời




"Anh à, tôi muốn chết dọc, mà anh và chú kia là gì của nhau thế?" Lạc Quyên không nhìn Siêu Phi quay qua nhìn Siêu Hi, lý do Siêu Hi trắng.

Vẫn là thích da trắng hơn... nhìn làn da màu đồng thế này chỉ thấy bóng bẩy. Lóa hết cả mắt.

Siêu Phi bóng bẩy: "Hi, kệ cô ta. Cắt cô ta thật xấu vào!" Hừ, ghét bỏ hắn ta? Cho cô chết trong đau đớn.

Lạc Quyên: "..." Tiểu Khuyết Tật ta CMN số khổ!

Pằng,

Tiếng súng vang lên, Siêu Hi, Siêu Phi ngẩng đầu, đập vào mắt chính là cảnh tượng một đám quạ đen đeo kính, thần thái ngầu lòi.

Siêu Hi: "..." Tý thì trượt tay cắt nhầm.

Siêu Phi: "..." Nể thằng nào bắn súng, người đây không bắn, đi bắn tường.

Bà Liệu: "..." Bắn tường cái khỉ gì? Bà bảo bắn tên cầm dao hoặc cả bai tên cơ mà!

Người lỡ tay bắn súng: "..." Cái chân bắt lấy cái tay. Quả này ăn rau nuôi thân rồi!

Lạc Quyên: "..." Trừ điểm chuyên nghiệp. 4 Điểm, về chỗ.

Lạc Quyên khóc không ra lệ, thật sự đắng lòng quá đi! Cô chính là bị xách lên, dao lợn kề cổ.

Siêu Hi cầm dao kề lên cổ Lạc Quyên, "Bỏ súng xuống! Nếu không cô ta sẽ chết!" Giọng điệu bình tĩnh, không chút sợ hãi.

"Dám?" Bà Liệu nhăn mày.

Hai kẻ này không một lo sợ trên mặt, hành động bình thản... hơn nữa bà còn cảm thấy bọn chúng đang làm trò, đùa giỡn.

Lúc nẫy đi vào đây dễ dàng, không thấy tên nào canh... vào đây thấy mỗi hai tên. Hai tên còn không cả buồn lo lắng. Bọn chúng rốt cuộc là tự tin vì có Tình nhi hay là át chủ bài nào đó?

Bà Liệu không thể suy nghĩ nhiều hơn. Cũng tại bà ngu ngốc nên giờ mới thế!

Lúc Lạc Quyên bị bắt, bà Liệu nhận được tín hiệu xe lăn rời đi. Bà Liệu gọi người xong đi theo tín hiệu tư thiết bị định vị ở áo Lạc Quyên.

Ai ngờ nửa đường bọn chúng phát hiện ra, ném thiết bị định vị cho một cái xe khác, làm bà Liệu chệch mục tiêu.

Nếu có thể nhớ ra lúc thời gian đuổi theo tiện thể điều tra thân phận của bọn chúng thì dễ dàng xử rồi.

"Còn không mau bỏ xuống! Mỗi người đá súng ra chỗ xa kia." Siêu Phi nói xong tay chỉ về hướng bên phải.

Bà Liệu nhìn con dao thịt lợn, lưỡi dao sắc bén kề lên cổ Lạc Quyên. Bà Liệu ra hiệu cho người mình làm theo.

Người để súng xuống mặt đất, chân đá súng sang bên phải. Từng khấu súng cứ thế em đá anh xa quá.

Còn người cuối cùng là người lỡ tay, anh ta khom người, làm tư thế để súng xuống đất. Một, hai, ba giây anh ta nhanh chóng bắn ra một viên đạn. Viên đạn bắn ra, hướng đầu Siêu Hi, Siêu Phi nhếch một bên môi. Hắn ta hành động, kéo đầu Siêu Hi nghiêng về phía mình.

Viên đạn xét qua thật nhanh, Siêu Hi có thể nhìn thấy nó ngang qua mình, tinh thần hơi mất đi.

Sau đó là tiếng đồ vỡ ra. Siêu Phi cười, tay không biết từ khi nào cẩm dao nhỏ, hắn phi dao, con dao bén nhọn bay thẳng đến chỗ người lỡ tay, khoảng khắc ấy làm Lạc Quyên thất thẩn.

Dao cắm thằng vào giữa trán người lỡ tay, máu tưới bắn ra, mắt anh ta trợn lên, thân hình cao lớn ngã xuống, chết không cam tâm.

Bà Liệu kinh ngạc. Siêu Phi hừ nhẹ một cái.

Dám chơi sau lưng Siêu Phi này? Chết còn nhẹ.

"Liệu phu nhân, người của bà sai luật chơi vậy nên, đừng bảo tôi không nhược bộ. Đầu của Đạc Na tiểu thư nhỏ lìa khỏi cổ." Siêu Hi lấy lại chút tinh thần, dao lợn chuẩn bị khứa một đường thật sâu lên cổ Lạc Quyên thì...

"Cô ấy chết thì các người sống không bằng chết." Giọng nói lạnh băng làm người ta run lên.

Bóng người đeo mặt nạ hiện ra, sau lưng người đeo mặt nạ là những người mặc đồ bình thưởng nhưng khi họ xuất hiện thì bầu không khí lập tức âm u.

Siêu Hi, Siêu Phi nhíu mày.

[Đề cử +Cmt + theo dõi để ta có thêm động lực.]

(Ai thấy logic hay không logic nhớ nói cho ta! Ai thấy lỗi chính tả nhớ nhắc ta!")

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.