Báo Ứng Hiện Đời

Chương 30: Con Gái Của Chúng Ta




Hà giáo sư phát hiện anh cùng người nào đó lại có thể gặp gỡ ở những nơi hẻo lánh tại trường học, ngay cả tiết học trên lớp người nào đó cũng sẽ đến tham dự. Tháng ngày Hà Luật có khóa, trên căn bản sau khi ăn cơm sẽ bị người đó kiên trì gọi đi tản bộ. May mà trường của bọn họ làm công tác xanh hóa rất tốt, nếu không cả ngày hít bụi cũng không phải là việc gì tốt.

Hà Luật có lúc sẽ cảm thấy áy náy, biết rõ đối phương mang theo cảm tình thế nào cùng chờ mong, nhưng lại một mực lấy biểu tình ôn hòa cho đối phương rơi vào, một mực dựa vào đối phương ôn nhu hưởng hết chăm sóc. Hà Luật nghĩ, có lẽ một người lâu ngày, một khi có người thật lòng tốn thời gian ngóng trông mình, liền không nhịn được sa vào. Nhưng mà người kia thế mà không cho anh thời gian do dự cùng cảm thấy tội lỗi lâu hơn, liền cười toe toét đem anh giam vào sự quan tâm chăm sóc của mình.

Theo lịch ngày dần dần đổi, nhiệt độ cũng dần dần thấp, Thường Kiện đạp đạp lá cây lộ ra vẻ sa sút hiếm thấy: "Em phải rời khỏi một quãng thời gian."

"Hả?" Hà Luật đá đá tảng đá ven đường, ra dáng một bộ dạng mất tập trung.

"Nhà em ở bên ngoài làm ăn xảy ra chút vấn đề, cha em để cho em qua đó học xem cách xử lí như thế nào, nên xin phép một cái kì nghỉ."

"Ồ." Hà Luật nhẹ nhàng đáp một tiếng, nghe không ra là cao hứng hay thất lạc.

Thường Kiện thở dài, cậu quả thật không nỡ những ngày qua cùng Hà Luật ở chung ấm áp, Thường Kiện đã cẩn thận mà tự trách ngày trước nóng vội, đem người dọa sợ không nói suýt chút nữa còn toàn bộ tan vỡ, giống như bây giờ khôi phục ở chung không có chỗ nào khúc mắc quả thực là hiếm thấy, vào lúc này rời đi Hà Luật là việc mà cậu không hề muốn. Hơn nữa... Không đến hai ngày nữa là Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh trong trường khẳng định là đặc biệt được chú ý, Thường Kiện không chỉ phiền muộn không được cùng người âu yếm ở bên, cũng sợ sệt ngày lễ lãng mạn như vậy sẽ làm cho quan hệ của bọn họ bị lật đổ. Tỉ như... Hà giáo sư nhất thời hứng khởi tìm bạn gái, điều này cũng không phải không thể. Với điều kiện như Hà Luật, không được phái nữ ưu ái là không có khả năng, hơn nữa lúc trước Thường Kiện cũng đã gặp được Hà Luật đi xem mắt, có thể thấy được, Hà giáo sư đối với việc lập gia đình cũng không bài xích...

"Thầy nhớ mỗi tuần tuân theo đơn sắc một lần thuốc đông y, mỗi ngày nhớ ăn nhiều hơn, trời lạnh nhớ mặc quần áo dày, mỗi ngày rảnh liền ra bên ngoài đi dạo nhiều một chút, trước khi đi ngủ hoạt động một chút chân tay cùng xương cổ..."

"Thường Kiện," Hà Luật bất đắc dĩ đánh gãy, nhẹ nhàng mang theo chút ngượng ngùng nhàn nhạt đáp lại, "Tôi nhớ được."

Hà Luật bỗng nhiên lại khôi phục lại trạng thái một thân một mình, nhưng là cùng thời gian trước vẫn là không giống nhau lắm, tỉ như di động lại rung chuông. Bên kia người ở ngoài đúng giờ căn dặn: giáo sư phải nhớ uống thuốc. Ngày hôm nay bên thầy nhiệt độ thấp, ra ngoài nhớ mang theo áo khoác.

Hà Luật kéo kéo khóe miệng, tâm tình không khỏi tốt lên, dù cho giờ khắc này khí trời bên ngoài âm u, bão cát thổi đến mờ mắt.

Buổi tối lễ Giáng Sinh hôm ấy nhiệt độ đặc biệt thấp, trong trường học đâu đâu cũng có đèn màu, giảng đường cùng cửa lớp học bị người có tâm trang trí bằng cây thông, khắp nơi trong sân trường đều thấy học sinh túm năm tụm ba cười đùa. Hà Luật điệu thấp quen rồi, huống hồ đây là ngày lễ của phương Tây, xoa xoa hai tay dự định về nhà trước giờ cơm tối vẫn là tốt hơn.

Hà Luật vừa đóng cửa lại thì điện thoại trong túi liền vang lên, thời đại này các loại hình lừa đảo tầng tầng lớp lớp, Hà Luật rất cẩn thận nhìn một chút số điện thoại thấy không có gì khác lạ mới nhận.

"Giáo sư!" Âm thanh Thường Kiện nhanh chóng truyền tới, bên kia là giọng điệu của chàng trai mười phần sức sống.

"... Thường Kiện," Hà Luật ngó cửa nhà trống rỗng, thường ngày vào lúc này, người bên đầu dây kia nên ở cạnh mình, "Lúc nào trở về a?"

Thường kiện tựa hồ đối với vấn đề này có chút không ứng phó kịp: "Trở về? Nga, còn có năm ngày, rất nhanh. Giáo sư thầy ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ăn, đang định làm, " Hà Luật miễn cưỡng ngồi xuống sô pha, "Còn cậu?"

"Theo cha em đi ra xã giao, em trộm lúc không có người chạy ra ngoài, ngày hôm nay ra ngoài quên lấy điện thoại di động, lúc này dùng là của cha em. Đúng rồi giáo sư có thích ăn đồ ngọt không?"

"Cũng được, làm sao?"

"A, ở chỗ này ăn được mấy loại đồ ngọt rất tốt, em mang cho thầy a."

Hà Luật cười: "Tốt."

"Giáo sư, phía em bên này có tuyết rồi, rất đẹp..." Bên kia nhanh chóng truyền đến tạp âm ầm ĩ, "Cha em tới bắt người, em cúp trước a."

Hà Luật nghe trong điện thoại truyền tới thanh âm tút tút mới phản ứng được cái người từ xưa đến nay sẽ không cúp điện thoại trước bây giờ lại cúp máy điện thoại của mình, mơ hồ có thể nghe được trên đường phố truyền đến bài hát Giáng Sinh đã nhắc nhở Hà Luật, cái kia hỗn tiểu tử điện thoại đêm Giáng Sinh thậm chí ngay cả câu Giáng Sinh vui vẻ cũng không có liền cúp máy.

Chính vào lúc này chuông cửa vang lên, nhà Hà Luật từ rất lâu đã không có khách đến thăm, Hà Luật nghi hoặc mà đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa tiểu đệ chuyển phát nhanh đưa hai cái hộp lớn: "Hà Luật tiên sinh, chuyển phát nhanh của ngài."

Hà Luật tìm cây kéo lớn, rạch dọc theo chỉ hộp, hai cái hộp lớn phân biệt là hai bộ quần áo cộng thêm một tấm thiệp chúc mừng: Giáo sư giáng sinh vui vẻ, trời lạnh, vốn là nghĩ tới thời điểm trời lạnh cùng thầy đi mua quần áo, nhất thời lại phải rời khỏi, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp trước khi rời đi mua hai bộ, đều là đã phối hợp với nhau, bảo đảm thích hợp với thầy!

Phía sau thiệp chúc mừng là một cái tấm hình, bên ngoài tấm hình là một đứa bé nằm úp sấp không nhìn ra mặt mày, bé bắn một cái mũi tên, chỉ vào hai chữ Thường Kiện viết phóng khoáng mà qua loa, bên trong tấm hình, là một từ "Luật", mỗi một nét đều như hài tử mới tập viết chữ Hán mà ra.

Trong lòng ấm áp, cảm giác được người ghi nhớ, quan tâm vô cùng không tồi. Hà Luật tung hai bộ y phục kia ra, sờ lên chất liệu hết sức thoải mái, kiểu dáng cũng tương đối phù hợp, xem ra là khá là đắt. Giờ khắc này Hà Luật thế nhưng không lại nghĩ tính toán trả tiền lại, trái lại phần tâm ý này của Thường Kiện, làm lòng anh cơ hồ trở nên mềm yếu.

Chuông cửa lại leng keng mà vang lên, lúc này đứng sau cửa là tiểu đệ ở quán ăn đang nở nụ cười thân thiện, Hà Luật bất quá chỉ nghi hoặc hai giây, liền phản ứng lại chắc chắn là Thường Kiện giúp đỡ gọi thức ăn bên ngoài, tìm tiền lẻ trả cho bữa tối nóng hổi. Thường Kiện quả nhiên là đối với khẩu vị của Hà giáo sư tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, ba món ăn đều rất là hợp khẩu vị Hà Luật, ngoài ra còn có một cái bánh gato sô cô la nho nhỏ.

Hà Luật lấy một miếng bánh gatô ăn, trong miệng liền thấy ngọt ngào, nếu như vào lúc này Thường Kiện ở bên cạnh, nhất định sẽ đốc thúc chính mình ăn cơm trước khi ăn nữa đồ ngọt, nếu không liền đem bánh gatô tịch thu... Hà Luật phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình sao lại nghĩ ra loại giả thiết thần kinh này, sô cô la thơm ngọt còn ở trong miệng chưa tan hết, Hà Luật thở dài, có chút bất đắc dĩ lại có chút ngọt ngào mà lầm bẩm lầu bầu một câu: giống như... thật a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.