Báo Thù Tình Lang

Chương 123: Địch thủ




Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ xem hết từng tấm bia đá, hắn đi đến nơi cuối cùng của quảng trường, ở chỗ này có một đài cao.

Trên đài cao này có tấm gương, tấm gương này nói là gương, không bằng nói là một khối bạch ngọc cực lớn.

Bởi vì mặt gương này thậm chí có phần thô ráp, nhìn qua dường như người tạo ra tấm gương không có làm tỉ mỉ, khiến cho tấm gương lưu dấu vết thô ráp.

Nhưng mà tấm gương như thế bị đưa lên đài cao, từ xa nhìn lại, người không biết rõ còn co rằng là ánh trăng trên cao..

Lý Thất Dạ nhìn qua tấm gương này, nó hấp dẫn hắn, nó giống như là tuyệt thế mỹ nhân, hoặc là tình nhân khuynh quốc khuynh thành, hấp dẫn ánh mắt Mạnh Hạo thật sâu.

Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, cảm khái nói:

- Đáng tiếc nha, Cổ gia có Hoàng Chung không lấy tới tay, nếu không, bảo tàng cổ xưa đã thuộc về ta.

Lý Thất Dạ nói Hoàng Chung của Cổ gia chính là chủ nhân Cổ Ý Trai của Cổ gia tại thành Thiên Cổ, năm đó Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan đi Cổ gia, hắn đã từng nhìn thấy Cổ gia trưng bài Hoàng Chung ở Cổ Ý Trai.

Đương nhiên Lý Thất Dạ thiệt tình nghĩ tới Hoàng Chung của Cổ gia, hắn có rất nhiều phương pháp đạt được, nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, vật bên trong hắn không phải rất cần, cho nên Lý Thất Dạ mới không đánh chú ý vào Hoàng Chung của Cổ gia.

Hoàng Chung của Cổ gia là tổ tiên Cổ gia đạt được, nó thực sự không phải là do tổ tiên Cổ gia chế tạo, cái Hoàng Chung kia có lai lịch kiên thiên.

Trên thực tế, Cổ gia năm đó cũng không thể phỏng đoán huyền ảo chính thức của Hoàng Chung, cũng chính bởi vì như thế, Cổ gia vẫn tìm kiếm tiên dân cửu ngữ.

Đứng ở trước tâm gương thô ráp này, cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ miệng phun chân ngôn, nói ra:

- Hoàng Chung Côn Ngô. Một minh động thiên...

Lý Thất Dạ miệng phun chân ngôn, tay kết pháp ấn, mỗi pháp ấn đều biến ảo, hơn nữa biến ảo được càng lúc càng nhanh. Cuối cùng nhanh tới mức người ta không nhìn rõ động tác của Lý Thất Dạ, có khả năng nhìn thấy chỉ là biến hóa mà thôi.

Nếu như đám người Lý Sương Nhan ở chỗ này, hay là người Cổ gia ở chỗ này, nhất định sẽ chấn động, Lý Thất Dạ nói chân ngôn chính là tiên dân cửu ngữ hắn giao dịch với Cổ gia!

Khi pháp ấn của Lý Thất Dạ biến ảo nhiều lần, vốn trong gương không có thứ gì, bây giờ xuất hiện bóng dáng của Lý Thất Dạ, hơn nữa bóng dáng của Lý Thất Dạ vừa xuất hiện, bóng dáng của hắn cực kỳ cao lớn, giống như là một cự nhân đứng trong gương.

"Ông" một tiếng, qua một hồi lâu, tấm gương tỏa hào quang ra. Mặt gương vốn thô ráp lúc này sáng lên, cả tấm gương biến thành thông thấu, mặt gương giống như nước vậy.

Nhưng mà một mặt kính như thế vẫn không có in bóng của ai. Vào giờ phút này, bóng dáng của Lý Thất Dạ biến mất.

Trong gương xuất hiện tinh không, tinh không này mênh mông bao la bát ngát, vô số ngôi sao xoay tròn trên tinh không, nhật nguyệt chìm nổi các nơi. Một đại thế giới bao hàm trên tinh không.

Nhìn qua tinh không bao la mênh mông bát ngát này, bất kể là sinh linh nào cũng cảm giác mình nhỏ bé, giống như dưới trời sao, quản chi là sinh linh cực lớn, nếu như lạc vào tinh không mờ mịt thì vẫn cảm thấy mình như hạt bụi. Là không có ý nghĩa, là nhỏ bé khiếm tốn.

"'Rầm Ào Ào'" vào thời điểm này, tiếng nước vang lên trong biển sao, lúc này quái vật khổng lồ xuất hiện trong gương.

Côn Bằng! Đây là Côn Bằng to lớn không cách nào đo đạc, một con Côn Bằng du lịch trong biển sao, khi thì lặn, khi thì nhảy lên cao cao, khi thì đình chỉ bất động.

Một màn trước mắt thật quá rung động, bất luận cái gì may mắn nhìn thấy một màn kinh ngời này, đều rung động kinh tâm động phách như thế.

Côn Bằng du lịch trong biển sao, hấp thu nhật nguyệt, chơi đùa ngân hà, dường như trong biển sao vô tận này là thiên hạ của nó.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn, ngay thời điểm Côn Bằng du lịch biển sao, đột nhiên một tiếng nổ vang biến hóa trên người Côn Bằng trở nên nhanh chóng, nó biến thành cánh chim, cánh chim này vỗ cánh kéo dài qua vô số tinh hải, tốc độ của nó cực nhanh, gần như vô song, thế gian không có gì có thể nhanh hơn nó.

Thời điểm nó hóa thành đại bằng vung cánh, nó là cánh chim vượt qua tinh hải, tốc độ của nó cực nhanh, cuối cùng là tựa như thời gian rút lui, tuế nguyệt luân hồi cho tới cuối cùng, tất cả đình chỉ.

Thời điểm Côn Bằng bay tốc độ cực hạn, tất cả đều biến mất, ở chỗ này không có thời gian, không có không gian, không có thiên địa vạn vật, tất cả quy vào hư vô, chỉ có nó.

Dưới cái cực hạn này, tất cả đều quy về vĩnh hằng, đến cuối cùng nga cả Côn Bằng đều biến mất, cách trong kính chỉ còn hư vô, tất cả đều quy về hư vô!

Cứ thành hư vô như vậy, dường như không có bất kỳ vật gì, nhưng mà người thật sự nắm giữ đại đạo mà nói, bọn họ hiểu chỉ hư vô này mới có tất cả, trong hư vô này nó chứa thời gian, nó có thể nuôi dưỡng không gian, nó có thể nuôi dưỡng thiên địa vạn vật, tất cả mọi thứ đều có khởi nguyên từ nó.

Hư vô, có ý nghĩa có tất cả khả năng, trong hư vô sẽ trở thành khởi nguyên của tất cả, đại đạo áo nghĩa cũng nằm trong hư vô này.

- Đại đạo như sơ!

Nhìn thấy hư vô trước mặt, Lý Thất Dạ cảm khái thở dài, nói ra:

- Côn Bằng nha, đây là sinh linh tuyệt thế cỡ nào, đây là khủng bố, đáng tiếc, sinh linh này quá ít, tuyên cổ đến kỷ nguyên này, cái gì cũng cải biến, tuyên cổ đến nay vô số chủng tộc, vô số sinh linh đang bị cải biến.

Đại đạo như sơ, đây là thiên phú của Côn Bằng, về phần Côn Bằng thiên phú huyền ảo như thế nào, thiên phú của nó là cái gì.

Loại vật này tiểu tu sĩ không thể hiểu được, hoặc là nói, trong áo nghĩa này chỉ có Tiên Đế, hay hoặc giả là tồn tại như Lý Thất Dạ mới có thể hiểu được.

Côn Bằng, đây là sinh linh cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, nó cũng là sinh linh thần bí, đồn đãi nói, tuyên cổ đến nay, trong mỗi một kỷ nguyên, Côn Bằng từng xuất hiện quadùng ba ngón tay đều có thể mấy được ra.

Có đồn đãi nói số lần Côn Bằng xuất hiện còn ít hơn cả phượng hoàng rất nhiều.

Về phần ghi lại về Côn Bằng, chỉ rải rác không có mấy, tuyên cổ đến nay, thế nhân hiểu về Côn Bằng rất có hạn, thậm chí ngay cả Tiên Đế cũng không biết thiên phú đại đạo như sơ của Côn Bằng ý nghĩa chính thức là cái gì.

Chỉ lấy đại lục Cốt Hải này mà nói, khối đại lục này do Côn Bằng biến thành, một khối đại lục vô cùng lớn như thế, kéo nghìn vạn dặm, trong đó cất giấu rất nhiều huyền bí.

Chỉ lấy đầu lâu Côn Bằng mà nói, thế gian có ghi chép về đầu Côn Bằng bằng không, không có kẻ nào biết rõ từ khi Côn Bằng tồn tại tới nay, không có ai Côn Bằng tồn tại như thế nào.

Chìm nổi ngàn vạn năm, Lý Thất Dạ đi qua vô số nơi, đọc qua vô số sách cổ còn sót lại, phỏng đoán tấm bia cổ và bích họa cổ xưa.

Ngay cả ghi chép cực ít còn lại của tiên dân, Lý Thất Dạ mới biết được một ít thứ mà người khác không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.