Bạo Quân

Chương 9




Hồ Phỉ! Giờ phút này trổ tài càn rỡ!

Nếu như có thể động đậy, ta hận không thể đá hắn một cước!

Lúc này đang ở bên bờ sông đào bảo vệ thành, nguồn nước xung quanh rất nhiều, ta không biết pháp thuật ngự thủy này có thể thi triển ra hay không, nhưng lúc này cùng đường rồi, không thế chịu bó tay, còn nước còn tát.

Ta niệm pháp quyết, chỉ cảm thấy làn nước đen kịt không thể tách ra, yêu ma kia ‘hừ’ lạnh một tiếng vung tay tiến đến, mà ta thế nhưng cũng không thể động tay, từ khoảng không lại ngưng kết thành trăm ngàn mũi tên nước, cấp tốc vọt về hướng hắn, chiêu này vừa ra, ta bỗng nhiên thở nhẹ một hơi, sư phụ từng khen ta là người có thiên phú vượt trội về pháp thuật thủy hệ, có thể so với thượng tiên, hiện nay mũi tên nước đột ngột như thế, uy lực càng vĩ đại, cho dù là sư phụ cũng vô cùng có khả năng trúng chiêu, nói vậy yêu ma này chắc chắn chịu thiệt.

Trong lòng ta bình tĩnh hẳn, đang muốn vì bản thân gặp nguy không loạn mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, liền phát hiện trăm ngàn mũi tên nước vừa mới bắn ra thế nhưng lại đình trệ trước mặt yêu ma kia, giống như thời gian chợt ngừng lại. Mà ngay sau đó, bàn tay to của hắn phất một cái, thế nhưng đem toàn bộ thế công hóa giải hết, hơn nữa năm ngón tay thành trảo lập tức đánh thẳng về hướng cổ ta.

Ta thầm nghĩ tu vi của bản thân không tinh, lần này không thể làm gì, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, đáng thương Hồ Phỉ thiếu niên tài tuấn của hồ tộc Thanh Khâu, liền cùng ta táng mạng nơi này, không biết Hồ Vương có phải tìm sư phụ gây phiền toái hay không, trước khi chết suy nghĩ xoay chuyển rất nhiều, đến cuối cùng, toàn bộ trong đầu lại chỉ hiện lên gương mặt của sư phụ.

Kỳ thực ta cũng không biết được đó là gương mặt thiên hạ vô song hai không, mà ta chỉ biết, đó là gương mặt đẹp nhất trong lòng ta.

Mà đúng lúc này, chợt nghe yêu ma kia kêu thảm thiết một tiếng, ta đột nhiên mở mắt, liền đúng lúc toàn thân mình phủ trong một tầng hồng quang, thân mình vốn bị định trụ đã thoát khỏi xiềng xích, trong lòng ta vui mừng, khẳng định là sư phụ che chở cho ta, đưa tay ra kéo Hồ Phỉ một cái, cùng lúc kéo hắn vào trong hồng quang.

Vốn tưởng rằng có thể an tâm, lại nghe sư phụ hét lên một tiếng, "Chạy mau!"

Lúc này Hồ Phỉ cũng có thể nhúc nhích, liền gọi đám mây lành một tay xách ta lên đụn mây, sau đó vội vàng bay lên trời cao, ta quay đầu nhìn xuống, lúc này thân hình yêu ma kia giương cao mấy trượng, như là một người khổng lồ, nhưng phàm nhân xung quanh vẫn chưa phát hiện, yêu ma này, chẳng lẽ còn bận tâm đến phàm nhân bình thường?

Giờ phút này càng bay càng xa, chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai cùng tiếng thở của Hồ Phỉ, hàn khí quanh thân bức người, có lẽ là tốc độ cực nhanh. Ta đánh giá có lẽ là thoát hiểm, có thế nhẹ nhàng thở ra, chỉ là không biết đến cuối cùng đó là yêu ma gì, cư nhiên lợi hại như thế, ở lại thế gian chẳng phải là làm hại khắp nơi? Không biết được bây giờ người trên trấn nhỏ có bị hắn thương hại hay không?

Ta bỗng nhiên nhớ tới thiên nhãn thuật trong sách nói, lúc này đúng lúc có thể dùng tới.

Ta tập trung tinh thần, đem linh khí hội tụ vào mắt, sau đó xuyên qua trùng trùng vật cản, đem tầm mắt dừng trên trấn nhỏ lúc trước.

"A!"

Yêu ma kia thế nhưng còn đang vướng mắc với với hồng quang khi nãy!

Bình Tử Sa hắn cầm trong tay lúc trước giờ phút này đang trôi nổi ở trên đỉnh đầu của hắn, quanh thân tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam trong suốt, giống như khởi động một kết giới, bao toàn bộ thân người yêu ma trong đó, do đó khiến cho phàm nhân xung quanh chưa nhận ra ảnh hưởng gì. Mà yêu ma quấn một chỗ với hồng quang, đúng là cọng lông chim mà lúc trước sư phụ cài trên đầu ta, chỉ là ánh sáng lông kia càng lúc càng mờ nhạt, chưa đến một lát sau, đã bị làn sương đen tỏa ra trên người yêu ma kia cắn nuốt sạch sẽ, mà sau khi yêu ma kia bao phủ lấy cọng lông của sư phụ, như là nhận thấy thiên nhãn của ta, bỗng nhiên quát lớn một cái, ta chỉ cảm thấy trong lỗ tai ‘ong ong’ rung động, mi tâm giống như bị kim châm, trước mặt bỗng tối sầm, ngay sau đó liền mất tri giác.

...

Chờ đến lúc ta tỉnh dậy, xung quanh bao phủ ở một mảnh tối tăm như cũ.

Ta theo bản năng đưa tay dụi mắt, lại phát hiện mắt mình bị phủ một vật gì đó, một mảnh vải có chiều rộng bằng hai ngón tay quấn vòng quanh đầu ta. Trong lòng ta lập tức run lên, mò mẫm ý muốn cởi bỏ mảnh vải, kết quả tay vừa mới đưa ra sau đầu, đã bị một bàn tay lớn nắm giữ, "Miêu Miêu, đừng nhúc nhích."

Ta nhận ra, đây là giọng nói của sư phụ.

"Sư phụ, đôi mắt của ta như thế nào?" Ta nắm tay người lại, tiến tới gần theo hướng giọng nói.

"Bị thương nhẹ một chút, qua vài ngày thì sẽ khỏe!" Sư phụ như biết suy nghĩ của ta, ôm ta vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng ta.

"Đừng lo lắng." Giọng nói của người vang lên bên tai, có làn hơi nóng thổi vào tai ta, trong nháy mắt khiến lòng ta rung động.

"Thiếu chút nữa tưởng rằng lại mất nàng rồi!" Cằm của sư phụ đặt trên trán ta, tiếp xúc thân mật như thế khiến cả người ta run lên, khẩn trương đến cả thở mạnh cũng không dám. Ta thật muốn biết giờ phút này gương mặt của sư phụ như thế nào, không biết làm sao bởi vì mắt thì không thể thấy, dù sao cũng không thể đưa tay ra mò mẫm.

Sư phụ: "Miêu Miêu."

Ta: "Dạ?"

Sư phụ: "Sao này không được tự mình hạ phàm."

Ta liên tục gật đầu: "Biết biết, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám ."

Sư phụ: "Cũng không cho phép cùng Hồ Phỉ đi xem tiết Khất Xảo gì đó!"

Trong lòng ta nói thầm, ta mới không muốn đi đâu, nếu không phải muốn đi tìm người, mỗi ngày ta phơi nắng ở Nguyên Hoàng cung, nhàn nhã vô cùng.

Sư phụ: "Muốn đi chơi thì nói, ta đi cùng nàng!"

Trong lòng ta bỗng nhiên nảy sinh lòng cảm kích, nhào vào lòng của sự phụ cọ cọ, "Sư phụ, người thật tốt!"

Không hiểu được có phải bởi vì không nhìn thấy hay không, cho nên cảm giác cũng rất linh mẫn, mơ hồ cảm thấy thân mình sư phụ cứng đờ, mà sau đó nhẹ nhàng cách xa ta ra một tấc.

"Đúng rồi, Hồ Phỉ đâu, có bị thương hay không, còn nữa Tiểu Bạch chạy đi đâu rồi?" Trên cổ tay ta trống trải, Tiểu Bạch hẳn là không có ở đây, bình thường nó sẽ không rời xa ta, hay là lúc này đang ở trên nệm giường? Ta theo bản năng đưa tay ra mò mẫm, kết quả...

Hình như chạm đến đùi của sư phụ.

Ta vội vã rút tay về, lòng bàn tay nóng lên, giống như bị thiên hỏa đốt vậy. Ta nắm chặt bàn tay, ngón tay không tự kìm được mà đâm chặt vào lòng bàn tay, trong đầu thế nhưng nhớ tới quyển sách lúc trước đã xem, hình ảnh kiều diễm và âm thanh mất hồn kia quanh quẩn ở trong đầu ta, khiến cho vẻ mặt ta hoảng hốt, thật khó khăn lắc đầu, mới áp chế được những hình ảnh tu nhân đó, lại cũng không dám động đậy nữa, sợ khí huyết dâng lên ——

Sư phụ hẳn là chưa cảm thấy sự khác thường của ta, nói rất tự nhiên: "Hồ Phỉ không có việc gì, bị Hồ Vương bắt về biệt giam rồi. Tiểu Bạch cũng không có việc gì, bị ta bắt về biệt giam luôn."

Ta hơi nghiêng đầu, "Vì sao phải biệt giam vậy?" Sau đó bật mạnh ra, "Sư phụ cũng muốn giam ta sao?"

Sư phụ vẫn chưa trả lời, trong lòng ta không yên, rất muốn ôm cánh tay sư phụ làm nũng, ta cũng không dám nữa, đừng giam ta nha, đừng, sư phụ...

Đáng tiếc, ta tìm không ra cánh tay sư phụ...

"Sư phụ? Sư phụ?" Ta hơi hơi ngẩng đầu, sư phụ rõ ràng ở đây, vì sao bây giờ không nói chuyện rồi?

Một lúc lâu sau, mới nghe được sư phụ thở dài một tiếng, "Miêu Miêu, nàng đè lên ta ."

Ta hơi kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới, nửa thân của mình đều ở trong lòng sư phụ, lập tức muốn lui về phía sau kết quả vừa mới xê dịch một chút, lại nghe sư phụ hít vào một hơi.

Đang lúc lo lắng không yên, nghe thấy sư phụ gọi ta, "Miêu Miêu!"

"Dạ?"

Bỗng nhiên trong lúc đó, có cái gì dán sát lên môi ta, ta theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm, sau đó, hình như cảm thấy có một đầu lưỡi khác.

Ta...

Ta nhất thời cảm thấy bản thân mình giống như bị thiên lôi đánh một tia sét, cả người đều ngây ngốc, trong đầu trống rỗng.

Bên tai xuất hiện tiếng cười khẽ của sư phụ, "Miêu Miêu."

"A."

"Ta không thể lại mất nàng."

"Sư phụ..."

"Gọi ta là Viêm Hoàng."

Tay người xuyên qua mái tóc rối của ta rồi di chuyển xuống cổ, nơi da thịt chạm vào, có một cảm giác kỳ diệu lạ thường, không thể nói rõ ràng, lại làm cho người ta không thể tỉnh táo.

Ta còn bị vây trong trạng thái ngây ngốc, chợt nghe thấy sư phụ lại thở dài.

Sau một lát, người mới buồn bã nói, "Miêu Miêu, khi nàng khẩn trương sẽ biến trở về nguyên hình?"

Ách?

Sư phụ không nói ta còn chưa chú ý, lúc này ta thế nhưng biến thành một cây lúa nước.

Trước kia khi ta làm lúa nước, là dùng linh thức quan sát cảnh vật chung quanh, chưa từng nghĩ bây giờ hóa lại bản thể, thế nhưng còn không nhìn thấy mọi vật?

"Sư phụ, sư phụ!" Ta xoay xoay thắt lưng, "Ta còn chưa nhìn thấy đồ vật!"

Người vuốt nhẹ lên lá của ta, "Khờ chết được, ai bảo nàng tùy tiện dùng thiên nhãn thuật, bị yêu vật kia đả thương thần thức, nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt đi!"

Ta vươn hai phiến lá cây, làm động tác giống như hai ngón trỏ chạm vào nhau, "Ta cũng không biết, yêu ma thế gian lại lợi hại như vậy."

"Nàng không nhớ rõ, yêu ma kia không phải tầm thường."

Ta run lá cây lẩy bẩy, "Trước kia ta từng gặp qua sao?"

Sư phụ cũng không trả lời ta, mà hỏi, "Miêu Miêu, nàng không định biến trở lại sao?"

Ta lập tức liên tục gật đầu, đúng vậy, biến thành lúa nước thân mình thoải mái hơn, vả lại cũng không còn khẩn trương nữa, sư phụ sư phụ, "Người đem ta cắm vào trong đất có được không? Ta khẳng định sẽ bình phục rất mau!"

Sư phụ: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.