Bao Quân Mãn Ý

Chương 47: Ngoại truyện 2




“Đúng vậy, càng nhiều càng...” Phương Minh Nguy thanh âm chợt dừng lại, hắn toàn thân thân thể có chút ngồi xồm xuống, giống như là một con báo bị sợ hãi vậy, cẩn thận đánh giá bốn phía.

Nơi này là nơi nào, nơi này chính là ở trong hồng vân...

Vậy mà ở trong này lại có người nói chuyện đối với mình cho dù là Phương Minh Nguy to gan lớn mật, giờ phút này cũng đã chẩn kình không nhỏ.

Tinh thần ý thức trong nháy mắt hướng về bốn phương tám hướng tán đi, nhưng mà, khiến cho Phương Minh Nguy cực kỳ kinh ngạc là, hắn cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

Lẳng lặng nhớ lại một khắc cảm thụ vừa rồi, Phương Minh Nguy tinh thần ý thức dần dần trở về bản thề, hắn chú ý chậm rãi chuyển về trong đầu của mình.

Trong đầu, một mảng bình tỉnh, hơn năm vạn linh hồn im ắng nằm ở nơi đó. Nhưng mà, tinh thần ý thức của Phương Minh Nguy rất nhanh đà bị một điểm sáng đặc biệt sáng ngời hấp dẫn.

Ở trong tất cả linh hồn trong đầu, chính là điểm sáng này là sáng nhất.

Không hiểu sao, Phương Minh Nguy đột nhiên có cảm giác, câu nói vừa rồi kia, đúng là xuất phát từ linh hồn này.

“Ngải Phật Sâm, là ngươi sao?” Phương Minh Nguy cẩn thận hỏi.

“Đúng, Thân vương điện hạ”.

Một cỗ khí lạnh từ trong lòng bắt đầu lan tràn, Phương Minh Nguy trong đầu tựa như có vô số nhiễu loạn, tại thời khắc này xuất hiện bế tắc không gì phá nổi.

Từ khi trở thành tử linh pháp sư, Phương Minh Nguy lo lắng nhất, cũng lo sợ nhất, chính là linh hồn có ý thức của chính mình.

Từ trước tới nay, những linh hồn này đều biểu hiện dị thường kính cần nghe theo, đối với mệnh lệnh của Phương Minh Nguy, căn bản cũng không có bất luận nghi vấn cùng kháng lại gì. Có lè nói bởi vì bọn họ mất đi năng lực tự chủ nào đó, cho nên căn bản là không cách nào phản đối.

Nhưng mà, nếu như những linh hồn này vào một ngày nào đó đột nhiên có ý thức của mình như vậy bọn họ sẽ biết đưa ra lựa chọn như thế nào?

Khóe miệng có chút nổi lên một tia chua xót nhè nhẹ. Linh hồn Ngải Phật Sâm đối với hắn mà nói, trợ giúp phi thường lớn, nếu như không có ký ức cùng kinh nghiêm của hán, mình coi như là có tiểu vương miện, cũng không cách nào điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi.

Nhưng mà, giờ đây hắn đã có ý thức của chính mình như vậy đối với Phương Minh Nguy mà nói, chính là một tồn tại nguy hiểm. Trong lúc nhất thời. Phương Minh Nguy trong lòng dâng lên một hồi sát ý mãnh liệt.

Tựa hồ là cảm nhận được sát ý của Phương Minh Nguy, Ngải Phật Sâm lập tức nói: “Thân vương điện hạ tôn kính đã tạ ân cứu mạng của ngài. Từ khi ta được ngài đưa ra khỏi bãi thiên thạch, ở sâu trong linh hồn của ta đã đánh lên lạc ấn của ngài, căn bản là không cách nào uy hiếp được an toàn của ngài”.

“Thật không?” Phương Minh Nguy không chút lay động mà hỏi lại.

“Đúng. Ngài có thẻ tự mình đến xem một chút” Dứt lời, bạch quang của Ngải Phật Sâm bỗng nhiên mở rộng gấp mười. Nhưng mà tương đối, lực lượng của hắn cũng đều phân tán ra.

Phương Minh Nguy do dự một chút, vẫn chỉ huy một tia tình thần ý thức tiến nhập vào chỗ sâu trong linh hồn của hắn. Quả nhiên ở đó, Phương Minh Nguy cảm nhận được lực lượng tinh thần của chính mình. Hơn nữa cỗ lực lượng này đà cùng linh hồn Ngải Phật Sâm hoàn toàn dung hợp, thậm chí còn trở thành lực lượng hạc tâm của linh hồn này.

Đến tận đây, Phương Minh Nguy mới thở phào một hơi. Đã nhận ra tình huống như vậy Phương Minh Nguy cũng rõ ràng, linh hồn Ngải Phật Sâm tuy cường đại, nhưng mà hắn cường đại là thành lập ở trên lực lượng tinh thần của mình. Chỉ cần mình rút về cỗ lực lượng tinh thần này, như vậy kết duy nhất của cuộc Ngải Phật Sâm chính là linh hồn tiêu tán.

Nói một cách khác, Ngải Phật Sâm coi như là có ý thức, nhưng mà tính mạng của hắn vẫn nắm giữ ở trong tay mình chỉ cần mình nguyện ý, chỉ trong suy nghi là có thể khiến cho hắn hồn phi phách tán, vinh viễn tiêu vong.

Sau khi thu hồi lực lượng của mình. Ngải Phật Sâm cũng thu liễm hào quang linh hồn, khôi phục thành bộ dáng nguyên bản.

Phương Minh Nguy trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi là khi nào thì đã có ý thức của chính mình?”

“Khi ngài lần đầu tiên tiến vào hồng vân, ta đã khôi phục chính mình”.

“Lần đầu tiên?” Phương Minh Nguy trong lòng rùng mình hỏi: “Nếu đã thật lâu trước kia, ngươi tại sao phải kéo dài tới giờ mới cùng ta liên lạc?”

Ngải Phật Sâm trong thanh âm tựa như dẫn theo một nụ cười khố: “Thân vương điện hạ, cũng không phải ta không muốn cùng ngài liên lạc, mà là không cách nào liên lạc”.

“Ổ?”

“Từ khi ta có ý thức, ta đã một mực thử cùng ngài liên lạc, nhưng mà làm cho ta thất vọng là, tinh thần ý thức của ngài tựa như căn bản là không cách nào cảm nhận được ý niệm mà ta phát ra ra. Cho tới hiện tại, ta rốt cuộc hiểu rõ đạo lý trong đó, đó chính là bởi vì ngài trước kia thực lực không đủ”.

“Thực lực của ta?” Phương Minh Nguy cả kinh hỏi: “Thực lực của ta cùng không cách nào tiếp thu ý niệm của ngươi có quan hệ gì?”

“Ta không biết” Ngải Phật Sâm thành thật nói: “Ta đối với thế giới sau

khi chết hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí ngay cả tại sao còn bảo trì ý thức cũng không biết. Nhưng mà, ta phát hiện, từ khi lực lượng tinh thần của ngài đạt tới cấp mười sáu, tựa như có thể tiếp thu ý niệm của ta”.

Phương Minh Nguy hai mắt sáng ngời hỏi: “Ngươi là nói, chỉ có khi ta trở thành đại sư, mới có thể cùng ngươi trao đối sao?”

“Ta không cách nào khẳng định nhưng mà cảm giác mang lại thì đúng là như thế”.

“Nếu là như vậy, ngươi vì sao không trao đối cùng ta sớm chút?”

“Một khắc khi ngài đột phá cực hạn, tản mát ra năng lượng cường đại, ta cũng hấp thu một ít, cho nên trong đoạn thời gian này, ta cũng lâm vào trạng thái trầm tịch, cho tới giờ mới vừa vặn tinh lại”.

Phương Minh Nguy khẽ giật mình trạng thái trầm tịch, chẳng lẽ ngay cả linh hồn cũng sẽ tu luyện sao? Trong lòng của hắn khẽ động, nghĩ tới chuyện những linh hồn này sau khi hấp thu hồng vân, không ngừng tăng lên lực lượng. Bỗng nhiên, Phương Minh Nguy thất kinh hỏi: “Ngươi có phải thăng cấp hay không?”

“Đúng, sau khi hấp thu lực lượng mà ngài phát ra sau, ta đã tăng lên một bậc” Ngải Phật Sâm trong thanh âm có một loại có quái nói không nên lời, tựa như ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không hiểu chút nào: “Lực lượng của ta giờ đây, hẳn là không dưới Bốn Phi Tạp lão sư”.

“Bốn Phỉ Tạp đại sư sao?” Phương Minh Nguy trong lòng hiếu kỳ hỏi: “Hắn rốt cuộc là người nào, giống như người của Khải Duyệt đối với hắn đều rất tôn kính”.

“Đúng, Bốn Phi Tạp lão sư là đại sư mà tất cả người Khải Duyệt kính nể nhất, chúng ta đều gọi hắn là lão sư” Ngải Phật Sâm trong giọng nói có sự kính ngường nói không nên lời: “Lão sư lực lượng tinh thần tại một ngàn năm trước đã đạt đến cánh giới cấp đại sư. Nhưng mà, người làm cho người ta tôn kính nhất, cũng không phải lực lượng của người, mà là những gì người làm”.

Phương Minh Nguy trong đầu ý niệm vừa chuyến, lập tức nghĩ tới Vương Tự Cường, hỏi: “Chẳng lẽ hắn đối với tăng lên đẳng cấp của nền văn minh đế quốc Khải Duyệt, có cống hiến không thể thay thế sao?”

“Đẳng cấp nền văn minh? À không. Khải Duyệt đế quốc đã sớm vào mười vạn năm trước, đã đạt đến tình trạng quốc gia nền văn minh cấp bảy. Bổn Phi Tạp lão sư tuy cường đại, nhưng còn không có biện pháp khiến cho đế quốc thăng lên một bậc”.

Phương Minh Nguy lập tức chân mày cau lại hỏi: “Đã không phải về việc tăng lên đẳng cấp nền văn minh như vậy Bốn Phi Tạp đại sư làm chuyện gì, mà để cho các ngươi tôn kính như vậy”.

“Bốn Phỉ Tạp đại sư đem cả cuộc đời đều dâng cho sự nghiệp giáo dục, trong Khải Duyệt, tống cộng có hơn vạn cao thủ cấp đại sư, trong đó có hơn bảy thành đều được nhận qua ân huệ cùng chỉ điểm của người”.

Phương Minh Nguy ngược lại hít vào một luồng khí lạnh, bảy thành cao thủ cấp đại sư, lão nhân gia nhìn không bắt mắt kia thật sự là rất lợi hại.

Đừng nói bản thân hắn chính là một vị cao thủ tinh thần hệ cấp mười tám, coi như là một người tay trói gà không chặt, sau lưng có hơn vạn cao thủ cấp đại sư làm chỗ dựa, đó cũng là một cỗ lực lượng không thể động đến.

Trách không được người của đế quốc Khải Duyệt, mỗi một người đều đối với hắn tất cung tất kính nếu như mình sớm biết trong tay hắn nắm giữ lực lượng khổng lồ như vậy, chỉ sợ khi đối mặt với hắn, cũng phải nhiều hơn một tầng có kỵ.

Tâm niệm vừa chuyển, Phương Minh Nguy đã quyết định sau này khi gặp Bốn Phi Tạp đại sư, thái độ nhất định phải cung kính một chút.

“Tốt lắm, Ngải Phật Sâm... đại sư, cảm an ngươi chỉ điếm” Phương Minh Nguy mất đi sát khí trong lòng, hòa nhã nói.

“Không cần phải khách khí, ta sống ở trong loại thế giới cô tịch này thời gian quá dài, hôm nay rốt cuộc có thể cùng ngài trao đối, thật sự là phi thường cao hứng”.

Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động hỏi: “Ngải Phật Sâm đại sư, ngài đã có ý thức của mình như vậy còn có linh hồn khác cũng có ý thức của mình không?”

Ngải Phật Sâm sau khi suy xét một lát thì nói: “Căn cứ theo ta quan sát, hẳn là không có”.

Phương Minh Nguy yên tâm buông tảng đá lớn trong lòng hỏi: “Thật sự là kỳ quái, chẳng lè bọn họ phải đạt đến đẳng cấp của ngài, mới có thể có ý thức của mình sao?”

“Không, hẳn là cùng thực lực bản thân không có bao nhiêu quan hệ”.

“A, chẳng lẽ nói, chỉ có một mình ngươi là có thể có ý thức của mình?”

“Cũng không phải” Ngải Phật Sâm trầm mặc một lát, mới nói: “Có lẽ là bởi vì trước khi ta tử vong, cũng đã đột phá vách tường tinh thần cấp mười lăn, đã trở thành đại sư tinh thần hệ”.

Phương Minh Nguy hai mắt sáng ngời, dồn dập hỏi: “Ngươi là nói, chỉ có đại sư tinh thần hệ sau khi tử vong, mới có thể có ý thức của mình?”

“Căn cứ ta phán đoán, hẳn là như vậy” Dừng một chút, Ngải Phật Sâm bổ sung nói: “Có lê, cùng với hồng vân kỳ dị ở đây cũng có quan hệ nhất định”.

“Hồng vân, chẳng lẽ thứ này có thể làm tinh lại ý thức của linh hồn?”

“Ta không rõ ràng lắm, nhưng ta là ở trong hồng vân mà thức tình có lẽ nó đã phát ra tác dụng thúc đầy mạnh nhất”.

Phương Minh Nguy gật nhẹ đầu, hắn đã triệt để yên tâm. Hơn nữa làm ra quyết định sau này nếu là trực tiếp hấp thu linh hồn đinh cấp, như vậy hắn tuyệt đối không đem những linh hồn này mang vào trong hồng vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.