Bao Nuôi Và Bao Nuôi Người Khác Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

Chương 206




Không biết vì sao, bà ta có cảm giác người đàn ông này có vẻ quen quen.

“Anh quen hả?” Tề Tiểu Tô hỏi Vệ Thường Khuynh trong đầu. Bởi vì ban nãy anh từng nói, giọng của Hình Vũ Tuệ có vẻ quen tai.

Hình Vũ Tuệ bước vào, sự chú ý của cô liền từ vấn đề người chủ trước của căn nhà chuyển sang Hình Vũ Tuệ, cô nhìn về phía bà ta.

Một người phụ nữ rất cao, chiều cao ít nhất cũng phải được 178 cm, mặc một bộ đồng phục rất vừa vặn, búi tóc, ngũ quan tuy không đến mức vô cùng xinh đẹp, nhưng mắt cong như trăng lưỡi liềm, môi mỏng, cũng có thể coi như vẻ bề ngoài khiến người ta thấy dễ chịu.

Chỉ là, người phụ nữ mà cô đoán rằng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi thông qua giọng nói, trên khóe mắt đã có những dấu vết của tháng năm không thể nào che giấu được, ít nhất cũng phải 35 tuổi trở lên.

Tề Tiểu Tô cũng chú ý tới biểu cảm khi bà ta lần đầu nhìn thấy Vệ Thường Khuynh.

Anh đã tiêm thuốc thay đổi khuôn mặt.

Trừ những người cực kì thân thuộc với anh, những đội viên của chiến đội Diệm Ưng trước kia ngày ngày huấn luyện cùng anh khi gặp đều thấy thân quen một cách kì lạ, sau khi nghe giọng anh nói mới phân tích kĩ rồi mới nhận ra, còn lại, cô cảm thấy những người khác rất khó nhận ra anh.

Nhưng người phụ nữ tên Hình Vũ Tuệ này nhìn thấy anh đã hơi sững lại, sau đó ánh mắt của bà ta như thể muốn nhìn cho rõ, muốn nhận cho kĩ, có vẻ không ổn lắm.

Vệ Thường Khuynh chầm chậm đáp lại: “Hình như hơi quen quen, nhưng mà không biết.”

Điều này hơi lạ đấy, đối phương cũng cảm thấy anh có vẻ quen quen sao? “Tiểu Nhất, tra thông tin của Hình Vũ Tuệ.”

“Rõ.”

Trong lúc họ âm thầm trao đổi, cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn được Hình Vũ Tuệ đưa đi cùng đã trừng mắt với Tề Tiểu Tô.

“Là cô ta?! Sao cô ta lại ở đây!”

Tề Tiểu Tô nghe thấy, mới nhìn về phía cô ta.

Trước đó, tất cả sự chú ý của cô hướng về phía Hình Vũ Tuệ, không để ý lắm tới hai người phía sau bà ta, cho đến khi nghe giọng nói này mới ngẩn ra.

Là người đầu tiên cô gặp sau khi đến Liên minh.

Cô gái mà họ đã gặp ở khu rừng nhỏ gần Vệ gia, nơi mà Vệ Thường Khuynh cho rằng đó là nơi bí mật.

Cô vẫn nhớ cô gái này tên là Tiêm Tiêm thì phải?

Xem ra thế giới này nhỏ bé thật.

Không ngờ lại có thể gặp cô ta ở đây.

“Cô gái này anh có nhớ không, lúc mới đến em đã hỏi anh, có quen ai tên là Tiêm Tiêm không ấy?” Cô nói với Vệ Thường Khuynh trong đầu: “Cô ta gọi mẹ anh là dì Vệ, em đoán cô ta có chút quan hệ họ hàng với anh đấy.”

Cô còn mải âm thầm trò chuyện với Vệ Thường Khuynh, Tiêm Tiêm lại tưởng rằng cô không buồn để ý tới cô ta, lập tức kêu lên: “Lần trước cô chạy mất, bây giờ thì hay rồi, cô lại xông tới trước mặt tôi, mau nói đi, cô rốt cuộc là ai? Lần trước cô đến chỗ dì Vệ với mục đích gì?”

Hình Vũ Tuệ âm thầm kêu một tiếng hỏng bét rồi, vội vã quát lên: “Tiêm Tiêm! Làm gì đó? Mau xin lỗi người ta ngay!”

“Dì Tuệ, tại sao con phải xin lỗi? Dì biết không, lần trước cô ta...”

“Bây giờ con nên gọi ta là quản lý Hình! Xin lỗi mau!” Hình Vũ Tuệ trầm mặt.

Dì Vệ, dì Tuệ.

Tề Tiểu Tô liếc nhìn Vệ Thường Khuynh.

Vậy thì, người phụ nữ tên Hình Vũ Tuệ này rất có khả năng quen biết mẹ của anh.

Thế giới quả nhiên rất nhỏ, ngược xuôi ngang dọc, những người mình gặp được rất có khả năng liên quan tới nhau.

Vệ Thường Khuynh hơi nheo mắt lại. Anh thực sự cảm thấy giọng của người phụ nữ tên Hình Vũ Tuệ này quen tai một cách khó hiểu.

Tiêm Tiêm nhìn dì Tuệ với vẻ tủi thân, khóe mắt hơi đỏ lên, cắn răng, người thanh niên bên cạnh lặng lẽ giật áo cô ta.

Cô ta hít một hơi thật sâu, quay người về phía Tề Tiểu Tô, giọng nói hơi nghẹn ngào, có thể nghe ra vẻ không cam lòng rất rõ rệt: “Xin lỗi cô!”

Tề Tiểu Tô nhếch miệng, không để ý tới cô ta.

Hình Vũ Tuệ hơi cúi người, thành khẩn xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, Tiêm Tiêm là nhân viên mới, mới đi làm được mấy ngày, chưa hiểu phép tắc, mong hai vị lượng thứ. Sau khi trở về tôi sẽ lập tức bảo con bé tham gia lớp huấn luyện nhân viên mới, đồng thời cũng sẽ xử phạt nghiêm khắc.”

“Không cần đâu.” Tề Tiểu Tô cười. “Có lẽ cô ấy đã hiểu lầm gì đó thôi.”

Hiểu lầm?

Vừa nghe thấy từ này, Tiêm Tiêm lại trừng mắt lên, suýt nữa không kìm được mà xông tới cãi lại cô, người thanh niên bên cạnh lại kéo lấy cô ta.

Đồng thời, người thanh niên này cũng nói với Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô: “Lúc trước đội trưởng Dương có chút hiểu nhầm với hai vị, đây là do công tác quản lí của chúng tôi chưa đến nơi đến chốn, giỏ hoa quả và hoa tươi này là lời xin lỗi của ban quản lí gửi tới hai vị.”

Nói xong, anh ta ra hiệu cho Tiêm Tiêm cùng anh ta đặt đồ lên trên bàn.

“Khách khí quá, cảm ơn, cảm ơn.” Tề Tiểu Tô cũng không khách khí, để mặc cho họ đặt đồ xuống, đồng thời ra hiệu cho Hình Vũ Tuệ ngồi lên ghế sô pha đối diện.

Hình Vũ Tuệ nói: “Tôi là quản lý cao cấp của Thiên Vực, cũng là Chủ tịch Ủy ban y tế của Liên minh mười khu nhà ở cao cấp nhất Liên minh, Hình Vũ Tuệ. Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”

“Anh ấy là Long Gia, tôi họ Tề.” Tề Tiểu Tô nói.

Long Gia?

Hệ thống Tiểu Nhất âm thầm cười khùng khục.

“Ủy ban y tế của Liên minh mười khu nhà ở cao cấp nhất Liên minh, cơ quan này không nhỏ đâu, bây giờ mỗi một khu nhà ở đều bố trí một trung tâm y tế cộng đồng, nếu nhỏ có thể phụ trách công tác y tế ngày thường của hơn nghìn người dân, nếu to hơn thì không thua gì một bệnh viện nhỏ ở thế kỉ 21, một trung tâm y tế có ít nhất vài chục tới hàng trăm nhân viên y tế, đồng nghĩa với việc bà ta quản lí trong tay mười cái bệnh viện nhỏ đó. Hơn nữa, khu nhà ở cao cấp và khu nhà ở phổ thông không giống nhau, cư dân toàn là những người có địa vị kinh tế và địa vị xã hội khá cao đó, mối quan hệ này...”

Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu phân tích: “Bây giờ bao gồm cả Thiên Vực này, ngài nói xem, Hình Vũ Tuệ có thể chỉ là một quản lý thôi sao? Cô thì hay rồi, ngài ấy từ Thiếu soái, cô bắt người ta gọi thành Long Gia luôn. Nếu là người hẹp hòi, người ta sẽ không vui đâu.”

Long Gia.

Ha ha.

Tề Tiểu Tô âm thầm trợn mắt: “Tôi không biết đặt tên. Lẽ nào còn phải bịa ra một cái tên cho anh ấy?” Cũng may sau khi Vệ Thường Khuynh tiêm thuốc thay đổi khuôn mặt xong, tuy trông vẫn trẻ nhưng ít cũng giống người gần ba mươi tuổi rồi, “già” hơn dáng vẻ vốn có của anh ấy vài tuổi rồi, gọi là một chữ “Gia” kia, cũng đỡ ngại hơn lúc anh ấy giữ nguyên diện mạo chứ?

“Long Gia, cô Tề, rất vui được biết hai vị. Đây là phó quản lý của Thiên Vực, Thiệu Thông, để cậu ấy giúp hai người làm thủ tục đăng kí nhé?”

Hình Vũ Tuệ vẫn bình tĩnh như thường, không hề có chút tủi hờn không vui nào.

Không hổ là Chủ tịch Ủy ban y tế.

Xem ra, Thiên Vực quả thực hoành tráng hơn tưởng tượng của họ nhiều, trước kia người ta có câu gác cổng nhà tể tướng làm quan thất phẩm, tuy rằng chỉ là ban quản lý khu nhà ở, nhưng rõ ràng chức vị của nhân viên ban quản lý Thiên Vực còn cao hơn chức vị của một số công ty bên ngoài.

Một Chủ tịch Ủy ban y tế có thể lấy tên tuổi quản lý cao cấp ở đây.

Những công việc như làm thủ tục đăng ký gì đó chắc hẳn để cho Thiệu Thông làm, vậy thì, Hình Vũ Tuệ tới đây làm gì?

Tề Tiểu Tô không tin chỉ một chút việc nhỏ này cũng cần cô ta đích thân ra mặt.

“Được chứ, làm phiền anh rồi.”

Thiệu Thông đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hình Vũ Tuệ, Tiêm Tiêm đã cướp lời: “Muốn làm thủ tục đăng kí cần phải quét con chip vạn năng của hai vị, bây giờ tôi có thể quét cho hai vị được chứ?”

Lời này vừa dứt, Tề Tiểu Tô đã hiểu ngay cô ta đang nghi ngờ mình là người không có con chip.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.