Bao Nuôi Nhị Thiếu

Chương 15: 15: Tuổi Đăng Kí




Năm 21xx, Trái Đất...

“Song nếu chúng ta phát kiến được một lý thuyết đầy đủ, thì lý thuyết đó cũng không được hiểu ngay bởi đa số, ngoại trừ một số chuyên gia. Nhưng sau đó, tất cả chúng ta, các nhà khoa học, các triết gia và cả mọi người bình thường sẽ hiểu được và tham gia thảo luận câu hỏi vì sao vũ trụ và chúng ta tồn tại. Nếu chúng ta tìm được câu trả lời, thì đó là sự thắng lợi cuối cùng của trí tuệ con người – chúng ta sẽ biết được ý của Chúa.”

Trong căn phòng đơn giản màu kim loại xám xịt hoen rỉ, vứt cuốn sách trong tay, gã thanh niên gầy gò chợt buông thõng cơ thể, quẳng cả cái khung xương mỏng manh của gã lên giường. Râu ria lởm chởm, tóc dài rối tung, cơ thể săn chắc mạnh mẽ, hơn nhiều so với cái cảm giác mỏng manh mà gã mang lại cho những ai lần đầu tiếp xúc. Nước da tái nhợt cướm nắng, chứng tỏ đã lâu ngày không thấy mặt trời, ánh mắt mệt mỏi nhưng loé lên từng tia tinh mang ranh mãnh, sống mũi cao, lông mày nhô ra càng khiến đôi con ngươi thêm thâm trầm.

Chân tay dang rộng tự do trên chiếc giường nhỏ, đầu giường gã nằm vứt lộn xộn vài cuốn sách giấy đã ố màu, trên cùng là “...sử thời gian” - Tác gia: Tiến sĩ Tàn Công Tử Hàn Kính chủ biên. Bìa sách đã không còn nguyên vẹn, trang cuối cùng phần phật trêu đùa tóc của gã, nhưng gã vẫn điềm nhiên mặc kệ, mắt vô thần thăm thẳm ngắm nhìn trần nhà, nơi bật sẵn một màn hình lớn đang diễn ra tinh đồ vận chuyển liên tục.

Gã với tay, từ trong hộc kín đầu giường đẩy ra một điếu thuốc nho nhỏ. Châm lên một hơi thật dài khiến đầu óc như nổ ra muôn vàn đốm sáng.

“Thiên tài...”. Gã lẩm bẩm, cũng không hiểu đang tán thưởng Hàn Kính hay đang khen cái điếu thuốc đang cháy đỏ trên ngón tay.

‘Sách giấy’, được liệt vào hàng đồ cổ, bởi nhiều nguyên do. Cuối những năm 2000, Trái Đất bắt đầu bước vào giai đoạn Toàn Cầu Hoá sau sự phổ biến Internet, công nghiệp nặng bùng nổ ở các nước thuộc nhóm cuối cùng, đi kèm theo đó, là ô nhiễm và kiệt quệ. Trưởng thành là phải đánh đổi, ở bất cứ cấp độ nào, từ cá nhân cho đến xã hội, đều không nằm ngoài chân lý này. Tài nguyên suy giảm trầm trọng, môi trường trở nên khắc khổ hơn rất nhiều. Lịch sử ghi nhận đã vài lần mẹ thiên nhiên trở nên cuồng nộ ‘vô cớ’, nhấn chìm lục địa, huỷ diệt văn minh.

Một trăm năm, kể từ cuối những năm 1900, mặc dù nó dài bằng cả một đời người, thì cũng là quá ngắn ngủi để thiên nhiên trở thành điên cuồng như thế. Lại thêm một trăm năm nữa, chính là đầu thế kỷ này, cây cối hiếm đến độ, sở hữu sách giấy bị coi như phạm pháp, còn trình độ Khoa Kỹ toàn cầu thì nhảy vọt đáng sợ, chỉ tiếc, toàn bộ đều nằm trong tay của một vài nhóm người. Họ tự coi mình đứng trên tất cả Nhân loại, là nhân tuyển thích hợp cho chủ nghĩa Khoa Kỹ Bài Thần. Trong tay là của cải vật chất được nhẫn nhịn đánh đổi, tích luỹ suốt hai trăm năm ròng rã; công nghệ phát triển hiện đại tới mức mô phỏng được trí não con người, họ chỉ cần nửa thế kỷ ngắn ngủi đã tạo ra một cuộc cách mạng kỳ tích, vượt xa tiền nhân: thành công thống nhất Toàn Cầu, hình thành một quốc gia duy nhất, được biết đến dưới bí danh ‘S.S Planet of TUE’, trong đó S.S đại diện cho Solar System tức Thái Dương Hệ, TUE là tên hội đồng đăng ký, cũng ám chỉ nhóm người đặc biệt kia - ‘The United Earth’.

Cuộc ‘cách mạng’ vốn chỉ diễn ra rất ngắn, phần còn lại của thế giới hầu hết đã quy hàng sau mười năm. Nhưng bốn mươi năm tiếp theo mới thực sự là căng thẳng đỉnh điểm, khi chừng đó thời gian cũng vẫn chưa đủ để xoá sổ hoàn toàn các quốc gia đang tồn tại. Lãnh đạo các nước đã đầu nhập, đều ký Thoả hiệp ‘Xoá bỏ quốc gia’, đem lãnh thổ đổi lấy quốc tịch TUE, hưởng nền văn minh thống trị, hệ sinh thái nhân tạo trong lành và an toàn, nhưng thường dân thì không đơn giản chấp nhận như vậy. Đối với họ, mất tự do mới là điều đáng sợ nhất.

Một quốc gia có thể dễ dàng bị thôn tính chứ không dễ dàng bị xoá bỏ, bởi sự tồn tại của hai thứ, ‘văn hoá’ và ‘chữ viết’. Để xoá bỏ phải đồng hoá, chứ không thể sử dụng Thần quyền để bức áp, sẽ chỉ làm ngọn lửa đấu tranh trong xã hội âm ỉ cháy, nung nấu chờ thời mà bùng lên.

‘Cấm sách giấy’ là sắc lệnh đầu tiên TUE ban bố ngay sau khi Thoả hiệp được ký kết, dưới danh nghĩa bảo vệ môi trường, tài nguyên thiên nhiên. Mọi ấn bản bằng giấy đều phải giao nộp lại cho các Patrol Cyborg của TUE nhan nhản có mặt đầy phố, kể cả trong các Bất Trị Khu. Cứ mỗi hai cân sẽ đổi được ba mươi ngày làm việc trong TUE-Zone, còn nếu bị tóm được, dù chỉ tàng trữ một tờ thôi, coi như cuộc đời vứt bỏ, mặc kệ kẻ đó có quốc tịch hay không.

Một đá mấy chim, phông bạt hình ảnh ‘Vì cộng đồng’, lại đồng thời quang minh chính đại huỷ đi chữ viết và ‘bộ nhớ’ của lịch sử từ cả ngàn năm nay, kể từ khi giấy được phát minh. Theo ước tính, chỉ năm mươi năm không còn văn hoá và chữ viết, thế hệ mới ra đời sẽ dần mất gốc, đồng hoá là điều sớm muộn. Thêm nữa, không còn sách vở, lịch sử sẽ phải viết lại trên Internet, lưu vào bộ nhớ ‘đám mây’, mà cổ nhân từng có câu, “phàm những thứ trên Internet đều không đáng tin, ngay cả hôm qua mới lưu đoạn phim khiêu dâm, tua lại bao nhiêu lần, hôm sau cả cộng đồng Ảo Diện đều biết”.

Cổ nhân thời Nhị Phân sơ khai còn đau đớn bật ra chân ngôn như vậy, huống chi ngày nay, thời đại của Tứ Phân Điện Toán, máy tính lượng tử đầu tiên mang tên ‘Die Mutter’, toàn năng đến độ kinh người, Trí tuệ Nhân tạo không hề thua sút bất kỳ bộ não thông minh nhất nào, lại có được thông tin lưu trữ của toàn thể nhân loại. Die Mutter tinh vi tới mức, có khả năng thường xuyên duy trì sửa lỗi và cập nhật tự động, hoàn toàn chỉ dựa vào mạng Internet và ‘đám mây’. Die Mutter sẽ kiểm soát tất cả các dữ liệu phát tán trên mạng theo từng nano giây, ngăn chặn hay truy tung những nội dung cấm; thậm chí những dòng tâm trạng xàm cứt tưởng chừng như vô thưởng vô phạt trên Ảo Diện cũng có thể bị giải mã một cách dễ dàng.

“Không còn chữ viết, thì không còn quốc gia; không còn bí mật, cũng không còn nhân loại”. Gã thanh niên lầm bầm.

Năm nay mình hai mươi mấy gã cũng chẳng nhớ rõ lắm, quê nhà trước đây từng kêu ‘Bách Việt’, nay đã thành kẻ tha hương không còn quốc tịch. Nơi gã đang ở bây giờ, chính là Bất Trị Khu không số duy nhất còn tồn tại trên Trái Đất, tên gã gọi...

“Giáo Sư Nhất Thạch!!!”, cửa phòng bật tung, một bàn chân cáu bẩn đang thò vào, ngoáy ngoáy, kèm theo tiếng trẻ con nhao nhao. “Em xin mấy cuốn sách giấy, anh đã đọc xo... á!!!”

Bàn tay gã thò lên bóp hai cái má phúng phính nhưng đen nhẻm của thằng nhóc, khiến lời sắp ra, lập tức bị chặn đứng.

“Thứ nhất, tao là ai? Thứ hai, tao ghét nhất điều gì, mày nói xem???”. Gã dài giọng, nhưng ánh mắt thì không có vẻ gì là đang khó chịu, nhẹ nhàng bỏ tay khỏi má nó, đoạn với tay lấy mấy quyển sách.

“Đau vãi”, mặt nó phụng phịu, rồi lại khẽ liếc nhìn gã thanh niên đang ngồi trên giường, trả lời tinh nghịch “Thứ nhất, anh là Lạc Thạch, và thứ hai, anh ghét tất cả những thứ không phải cái thứ nhất. Nói ngắn cho vuông, là bị dở hơi, chuẩn chưa?”.

Thằng nhóc con liền bị xách cổ ném ra ngoài, kèm theo là số sách giấy cũ trên giường của gã. “Bươn đi. Mà này, mày lại lấy sách tao đưa, đem cho chị mày đi đổi visa đấy à?”. Tay gã vừa buộc chồng sách lại cho gọn, vừa hỏi.

“Chứ anh nghĩ sao? Hàng cấm, mà lại treo thưởng theo ngày làm việc trong kia, giá trị kinh khủng, ai mà chẳng ham”. Giọng điệu nó già chát, khác hẳn với cái vẻ ngoài mới mười hai mười ba.

“Bỏ tay ra, Nhất Thạc..”, nó ôm lấy chồng sách, chưa nói hết câu đã thấy lạnh toát sống lưng.

“Tao nói mày hay nhé, tao là Lạc Thạch, không phải Giáo sư Nhất Thạch. Đó cũng không phải cái tên để mày được phép gọi đơn giản như vậy, mày hiểu không? Tiếu Dung Nhất Thạch đúng là vị giáo sư mà tao rất ấn tượng và kính trọng, nhưng tao là tao, đừng gọi tao với tên khác, mày rõ chưa hử?”

Thằng nhóc ôm chồng sách cuống cuồng chạy tới cuối hành lang sắt gỉ, vừa chạy vừa hét với lại. “Anh nghĩ nhiều rồi, không ai coi anh là Nhất Thạch đâu, em thấy anh như thằng ngáo đá nên gọi vậy thôi, hí hí”. Lời chưa hết nhưng ảnh đã mất tăm, chỉ còn lưu lại tiếng cười hi ha lanh lảnh.

Gã tên Lạc Thạch. Thạch trong phi sa tẩu thạch, Thạch là Đá, dĩ nhiên rồi. Lạc là họ gã, mà cũng là của toàn bộ trẻ con trong cái Bất Trị Khu không số này. Mỗi một Bất Trị Khu đều phải được đánh số theo TUE quy định, để tiện quản lý, có lẽ thế, và trong mỗi Bất Trị Khu đã bị đăng ký đều cho phép mở ra một trại trẻ mồ côi. Đây được coi là lớp mặt nạ nhân từ cuối cùng mà TUE vẫn chưa vội lột xuống. Trong thời đại này, đạo đức cực kỳ xa xỉ, và cũng cực kỳ rẻ mạt. Nhưng ‘mặt nạ thái độ’ thì vẫn phải đeo, vì nếu không muốn áp dụng Thần quyền, thì chính quyền TUE bắt buộc phải giữ một giới hạn đạo đức nào đó, để họ không vấp phải làn sóng ngầm, khởi xướng bởi những người trẻ tuổi mà họ vẫn còn đôi chút tỉnh táo.

Áp bức vừa phải, đấu tranh cũng sẽ chỉ vừa phải, thế nên luôn tồn tại một cái mức gọi là ‘dễ thoả thuận’ cho cả hai bên. Nhưng ngay từ lúc những người lãnh đạo lực lượng quân đội nhỏ lẻ của các Bất Trị Khu chấp nhận ngồi xuống bàn đàm phán, thoả hiệp với các đại diện TUE, thì họ đã thua trong ván cờ giằng co này. Chấp thuân việc các Bất Trị Khu đều phải bị đưa vào danh mục quản lý đặc biệt, đổi lại sẽ được nhận gói cứu trợ hàng tháng, dành riêng cho trại trẻ mồ côi. Và mỗi Khu chỉ cho phép duy nhất một trại trẻ mồ côi được thành lập, đồng thời phải đăng ký với các nhà cầm quyền.

Một nước cờ hay của TUE, nhằm kiểm soát dân số thực mà từ đó liền dự đoán ra sức mạnh của Phiến quân. Tất nhiên đầu não lớn nhất Phiến quân thì vẫn chưa bị phát hiện, và cũng chỉ còn một Bất Trị Khu không số duy nhất này bí mật tồn tại, là nơi duy nhất trên Trái Đất hiện nay, trẻ em sinh ra không phải đăng ký KindID với Die Mutter.

Những đứa trẻ thuộc Lạc Duyên Đường nơi đây đều mang họ Lạc, và đều là những đứa trẻ đặc biệt. Nguồn gốc thì khỏi bàn tới, bới chúng toàn là trâm anh thế phiệt của các gia tộc lãnh đạo Phiến quân cao cấp nhất. Những vị này đều được phép ra vào ở khu không số, nên ai cũng là đầu to tay to, khoa học gia hoặc tỷ phú, hầu hết đồng thời mang thân phận khác, có quốc tịch đàng hoàng trong TUE-Zone, thì có ai mà ngu ngốc chứ? Con cái họ với kỹ thuật bây giờ đã đạt mức có thể giải mã gần trọn bộ gene người, chọn lọc giống một cách kỹ càng rồi mới cho thụ tinh, nên những đứa trẻ sinh ra, đều được chọn lựa bồi dưỡng từ nhỏ.

Đổ ra vật lực tài nguyên nhằm đào tạo nên một thế hệ đặc biệt - một thế hệ có thể lưu truyền lịch sử và tri thức nhân loại từ xa xưa, mà vẫn tiếp tục nhẫn nại đấu tranh trong bí mật, để giữ cho ngọn lửa nhen nhóm không bao giờ tắt.

Lạc Thạch tuy là lớn tuổi nhất trại trẻ, bao nhiêu thì không rõ, nhưng khẳng định chưa tới ba mươi. Cha gã từng là nhà di truyền học lỗi lạc nhất thế giới, trước khi bị TUE bắt giữ đã kịp đưa mẹ con gã đến cái khu không số này an toàn. Chuyện xảy ra khi gã còn nằm trong bụng mẹ, lúc đó TUE vừa mới đạt được Thoả thuận ‘Xoá bỏ quốc gia’, bắt đầu mạnh tay chia cắt các khu vực, tóm nhốt khoa học gia, chính trị gia, bài thần bằng cách phá chùa đốt tượng, Thiên Chúa Giáo, Phật Giáo, Đạo Giáo v.v... đều chịu chung số phận. TUE đồng thời cũng tiến hành đăng ký KindID với Die Mutter cho tất cả những người có quốc tịch, bắt đầu thí điểm bằng những đứa trẻ mới ra đời lúc bấy giờ. TUE liền gọi những đứa trẻ đó là ‘Thế hệ công dân Trái Đất thực thụ đầu tiên’, mỗi đứa sơ sinh đều sẽ được Die Mutter chăm sóc và trông nom kỹ càng.

Mẹ gã cũng là một tiến sĩ giải phẫu và cấy ghép hàng đầu, đã cùng vài cá nhân khác được cha gã tin tưởng, đồng thời cùng đưa tới đây, dựng nên Lạc Duyên Đường, vừa làm trại mồ côi, vừa làm nơi đào tạo thế hệ đấu tranh tiếp theo, và vừa là tổng bộ của tất cả phiến quân.

Thừa hưởng hai bộ gene xuất sắc kết hợp và chọn lọc, lại sự dụng kỹ thuật cao cấp nhất để chỉnh lý và cấy ghép, Lạc Thạch ra đời đã có IQ gần 300 cao ngất ngưởng. Dưới sự dạy dỗ của tinh hoa khu Không Số, gã liền bộc lộ thêm cả năng lực kỳ lạ. Gã phát hiện, khi nhìn bình thường thì không sao, nhưng nếu chỉ nhìn bằng mắt trái, che đi mắt phải, thì lập tức nhớ như in, không thể quên được.

Và gã còn vài cái bí mật khác nữa, tất nhiên chẳng dại lộ ra hết làm gì cho mệt xác. Biết càng nhiều thì lại bị hỏi càng nhiều, nói chung chẳng còn riêng tư. “Thêm vào đó”, gã vừa khép chặt cửa phòng vừa nghĩ, tay cũng vô thức với mở ra một ngăn trống trong tủ ẩn trên tường, “nếu phát hiện ra cái thứ này, thì sẽ còn phiền phức hơn nữa. Tình hình chiến sự đã chán lắm rồi, giờ giữ một chuyện làm của riêng cho mình, chắc cũng không sao đâu nhỉ? Với lại, biết mình nói chuyện được với thứ này, dễ bị hiểu lầm là ngáo đá thật lắm luôn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.