Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 76: Dựng lầu gấm, cung tần bình thơ, Dạo phố phường, đế hậu hành lạc.




Nữ nhi lần đầu tiên qua nhà ngoại học liền ở lại, đặc biệt là mẫu thân lại cố ý phái Thanh tẩu, của hồi môn theo bà qua báo tin, thuận tiện lấy đồ nữ nhi thường dùng, Lục thị cũng có điểm dở khóc dở cười, “A Ảo, chỉ đem mấy bộ quần áo, đồ trang sức đeo tay qua là được, không cần phải cầm nhiều lắm.”

Thanh tẩu đã hơn sáu mươi, đầu đầy tóc bạc, cười ha ha rất hiền lành, nói chuyện cũng ôn hòa chậm rãi: “Đại nương, khó được A lang và nương tử vui mừng, liền để cho tiểu nương tử ở thêm mấy ngày đi.” Nương tử còn gợi ý, tốt nhất là có thể ở đến lần học tới. “Ta đã cùng A gia nhà đại nương nói, qua mười ngày nửa tháng, sẽ để cho tiểu nương tử trở lại.”

Lục thị:...... Nếu cũng đã nói rồi, thế thì thu dọn đồ đạc đi.

“Nương tử, Mai Anh lưu lại giữ nhà, ta mang đồ theo A Ảo đi qua.” Nha hoàn thiếp thân của Tô Nhan là Hàm Phương mang theo bốn nhị đẳng nha hoàn, tới đây xin phép Lục thị.

Lục thị gật đầu một cái, “Nói cha Thập nương, chớ có bướng bỉnh, phải chăm sóc A cha và A mẹ.”

“Dạ.”

Đợi đến tối Tô Chu Thành trở lại, mới phát hiện nữ nhi bảo bối của hắn đã bị nhạc phụ, nhạc mẫu giữ lại rồi. Tô Chu Thành ăn cơm tối mà không có chút tư vị gì, ngay cả thời gian kiểm tra công khóa của nhi tử, mặt cũng cứng nhắc.

Tô Chính Trạch ra nói với mẫu thân: “Muội muội không ở nhà, A cha cơm ăn cũng không ngon rồi.”

Tô Chính Tuân thuận tay gõ đệ đệ, trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người lại cười hỏi mẫu thân: “A mẹ, muội muội bao lâu sẽ trở về, ta sẽ đi đón nàng.”

Lục thị cũng không quá chắc chắn: “Mười ngày nửa tháng.”

Muốn lâu như vậy? Hai huynh đệ liếc nhau một cái, cũng làm tốt tình toán nhỏ, muội muội bên nhà ngoại, bọn họ cũng có thể đi không.

Vì vậy, ngày thứ hai, Tô Chu Thành phát hiện nhi tử cũng không trở lại. Trên miệng hắn nói: “Lúc này tốt, mấy tiểu tử đáng ghét rốt cục cũng không có ở đây làm trướng mắt.” Trong lòng lại rất trống rỗng.

Ngày đầu tiên đi theo thê tử ôn lại một chút hoa dưới trăng, ngày thứ hai lại cùng thê tử cầm sắt hợp mình một lần, ngày thứ ba chơi cờ bình phẩm hương, ngày thứ tư rốt cục không nhịn được nói với Lục thị: “Tuệ nương, nàng có lẽ lâu không về nhà mẹ đẻ, nhớ nhạc phụ, nhạc mẫu đi?”

Mới bao lâu, rõ ràng mới năm ngày, Lục thị nhịn cười, nghiêm trang gật đầu: “Quả thật nhớ.”

“Ngày mai nếu thượng triều không có việc gì, ta sẽ trở về sớm, cùng nàng trở về nhà mẹ đẻ.” Tô Chu Thành vội vàng tỏ thái độ, trong mắt cười cũng mau không thấy đường rồi.

Ngày hôm sau, quả nhiên Tô Chu Thành sớm một chút liền trở về, sau khi thông báo với cha mẹ, ở Vương thị phân phó kẻ dưới, kéo rất nhiều đồ, vui vẻ bồi thê tử về nhà mẹ đẻ.

Lúc hai người ra cửa, vừa đúng đụng phải Tô Chính Tùng cùng với Lục Tễ vào cửa. Hai người thấy vợ chồng Tô Chu Thành, vội vàng dừng lại làm lễ ra mắt. Vì sắp gặp được nữ nhi, nên tâm tình Tô Chu Thành cực tốt, cười ôn hòa nói: “Nhị lang, Thập nhất lang, cac ngươi tụ tập hả?” Tuổi trẻ tụ tập, không ở bên ngoài tìm một chỗ, thế nào lại về trong nhà. Hắn suy nghĩ một chút liền hiểu, nhất định là có tiểu nương tử tham gia.

Đối với vị Tứ thúc này, Tô Chính Tùng rất là buông lỏng, cười nói: “Từ khi Thập nhất lang trở lại, còn chưa cùng hắn đón gió. Hôm nay mọi người không có việc, vừa đúng tụ họp một chút.”

Tô Chu Thành tùy ý phất phất tay: “Mau đi đi.” Nói xong, đỡ thê tử đi ra ngoài cửa.

Tô Chính Tùng và Lục Tễ vẫn đợi đến khi Lục thị ngồi xe ngựa rời đi, mới xoay người vào phủ. Tô Chính Tùng dùng cùi chỏ nhẹ đụng Lục tễ, nháy mắt ra hiệu cười xấu xa nói: “Bây giờ Thiên đại ca sẽ đưa cho ngươi một phần đại lễ.”

Lục Tễ hơi nghiêng đầu, vân đạm phong kinh nói: “Như thế, liền đa tạ.”

“Ai, ngươi thật không thú vị.” Tô Chính Tùng hừ một tiếng, lôi kéo Lục Tễ nói: “Đi nhanh đi, tất cả mọi người đến, chỉ chờ ngươi. Ai, ta nói, làm sao giờ ngươi mới đến?”

Môi Lục Tễ cong lên cười ưu nhã: “Cùng biểu muội đạn cầm.” Hắn cư nhiên thua biểu muội một lần, xem ra gần đây chính mình có chút buông lỏng.

“Biểu muội?” Ánh mắt Tô Chính Tùng nháy nháy, dù sao cũng đã tới, “Thập nương?”

“Ừ.” Lục Tễ gật đầu, nếu không phải đã đồng ý từ trước, hôm nay hắn thật không nghĩ đi. Thất thúc cùng biểu muội muốn gảy hồ cầm, hắn cũng muốn tham gia. Tiếng đàn vẫn đáp, có thể so với cùng những người này uống rượu nhảy múa thú vị hơn nhiều.

Một nhà Tô Chu Thành trở về không lâu, Tô Chính Tùng đối với hai vị đường đệ Chính Tuân, Chính Trạch hiểu rõ còn nhiều hơn chút, đối với Thập nương, vị tiểu đường muội có vẻ đẹp khuynh thành này chỉ có chút ấn tượng, nghe vậy tò mò hỏi: “Tứ lang và Ngũ lang nhà ta ngươi cũng đã thấy, học vẫn không cần phải nói, cũng theo Tứ thúc. Thập nương sao? Nghe Thất nương nói, chữ Khải của Thập nương viết rất tốt.”

Lục Tễ cười nói: “Nghe tổ phụ nói, biểu muội viết chữ, lối viết Thảo tốt hơn.”

Tô Chính Tùng: “So với ngươi thì như thế nào?” Thư họa của Lục Tễ đứng số một trong những người trẻ tuổi, được nhiều vị thư pháp tán dương.

Lục Tễ nói: “Tổ phụ hôm nay còn dạy bảo ta, nếu không cố gắng, ngay cả biểu muội đều không đuổi kịp.”

Tô Chính Tùng: “.....” Cho nên nói, bọn họ những thứ nhị đại quần là áo lượt này, còn cách một nhà Tứ thúc không phải chỉ xa một chút. Quá đả kích người, ngay cả trong các tiểu muội muội cũng có thể nghiền áp bọn họ.

Tô Nhan đang được người bàn luận, đang cùng Thất cữu bàn về đàn. Hai cậu cháu ngồi dưới tàng cây, cùng với những khóm hoa, trước mặt đặ lư hương, mùi thơm lượn lờ. Nhẹ nhàng kép lại chậm dãi vòng vo lượn đi lượn lại, tiếng đàn như nước từ xa chảy xuống, lúc đầu như mưa phùn dầm dề, dần dần là tiếng mưa rơi gấp gáp, hạt mưa rơi xuống mau chóng đánh vào trên lá cây, xen lẫn tiếng gió. Mưa càng nhanh, gió càng mạnh, tiếng đàn càng cao, tiếng đàn trong lòng người càng cao, chợt gió dừng, mưa nghỉ, mây bay, mặt trời mọc, tiếng đàn chậm dần, hầu như không thể không nghe thấy.

Lục Cảnh Hoán mỉm cười vỗ tay: “A Thù này, ngày xuân làm mưa, đã bỏ qua âm thanh của nó.”

Lục thái phó vân về râu ria gật đầu nói: “Nghĩ đến trời mưa, thì nghe hồi lâu đi.”

Tô Nhan cười nhàn nhạt: “Chính là như vậy.”

“Đoạn thời gian đầu nàng luyện khúc này, thực ra ngày ngày đều mong đợi trời mưa.” Tô Chu Thành đã đến được một lát, thấy hai người dừng lại, mới mang theo thê tử đi tới.

Hai vợ chồng làm lễ ra mắt Lục thái phó, lại cùng Lục Cảnh Hoán chào hỏi lẫn nhau, cùng nhau vào đình ngồi xuống. Tô Nhan vui sướng bổ nhào tới, dung nhan tươi đẹp làm cả vườn Mẫu đơn cũng mất màu sắc, “A cha, A mẹ.”

Thấy cháu ngoại vui mừng như thế, Lục thái phó tức giận liếc con rể kiêm đồ đệ một cái: “Ngươi tới làm chi?”

Tô Chu Thành tính tình rất tốt nói: “Tuệ nương nhớ nhà.”

“A, vậy Tuệ nương lưu lại, ngươi đi đi.” Lục thái phó đặc biệt không khách khí đuổi người.

Tô Chu Thành đáng thương nhìn thê tử một cái, Lục thị hết sức bất đắc dĩ nói: “A cha, chúng ta tới thăm ngài cùng A mẹ một chút rồi về, sẽ không mang A Thù đi.”

Lục thái phó vừa nghe không mang cháu ngoại về, lập tức vui vẻ: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”  

Tô Chu Thành đặc biệt muốn nói, ta muốn mang nữ nhi về nhà, nhưng lại sợ nhạc phụ đánh hắn, nhìn chung quanh một chút, “Hai tiểu tử Tứ lang và Ngũ lang không ở đây?”

Lục Cảnh Hoán cười nói: “Đến Tề Vương phủ dự tiệc đi.”

Tô Chu Thành: “Tề Vương?” Con trai Lý Tu dung trong cung, đứng thứ tư trong các hoàng tử, với Hiền phi Lý thị mẹ nhị hoàng tử là đường tỷ muội. Nhưng quan hệ này chỉ để trong lòng. Bây giờ tuy nói Hoàng đế còn tráng niên, nhưng cũng mau đến năm mươi, mà các hoàng tử đã trưởng thành. Tuy nói đã sớm lập thái tử, nhưng hoàng hậu chết sớm, đối với thái tử mà nói là tốt cũng là không tốt. A, hắn phải nhắc nhở hai tiểu tử thùi trong nhà này, không có gì thì ít dính vào các hoàng tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.