Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 54: Nội Thiên Địa




Một trận gió lạnh thổi qua, Lục Lê lạnh không chịu được, hắn không nhịn được hắt hơi một cái, đưa tay xoa xoa chóp mũi đỏ chót. Trong tay mộc chuôi cũng thuận theo buông lỏng, lăn lộn trên đất hai vòng, con diều bay trên bầu trời càng ngày càng cao.

Lục Lê vội vã muốn chạy theo, Tần Hạc dặn dò: “Lân nhi, cẩn thận trượt chân, ta đi giúp đệ lấy về.”

Nói xong, dưới chân y điểm nhẹ một chút, mượn lực nhảy lên.

Tần Hạc nhảy lên nóc nhà, kéo lại dây diều sắp bay đi, đem dây diều ở trên tay quấn một vòng lại một vòng.

Chỉ là y chưa kịp thu hồi xong, một cơn gió mạnh lại thổi tới khiến dây diều triệt để tách ra, tiêu dao tự tại bay về phương xa phía chân trời.

Tần Hạc vừa muốn đuổi theo, liền thấy bóng người màu đen bắt được con diều đang bay tự do, hai chân của y một lần nữa đạp trên nóc nhà, quay đầu cùng Tần Hạc bốn mắt đối diện.

Hắc y nam tử cong môi lên, mang theo vài phần đắc ý.

Thật giống như đang nói, nhìn đi, ngươi là thằng ngu, là ta vì hắn mà bắt được.

Tần Hạc bị y căm thù không rõ vì sao.

Hai người từ nóc nhà hạ xuống, Lục Lê lập tức chạy đến trước mặt Tần Hạc, hỏi: “Nương tử, diều ta đâu? Nắm trở về được rồi sao?”

Tần Hạc liếc nhìn Yến Dung tỏa ra áp suất thấp, đối với Lục Lê nói: “Điện hạ vì đệ nắm trở về, Lân nhi lại chỗ điện hạ đi.”

Nghe vậy, tay Yến Dung bất chợt run rẩy.

Hắn đang chờ mong người kia dùng ngữ khí mềm mại nói cảm tạ ngươi, như lúc đó ở bên trong nhà lá hai con mắt chăm chú nhìn hắn, đối với hắn nói “Nương tử, nàng thật tốt”.

Lục Lê nhăn lại lông mày, đối với Tần Hạc muốn có hành vi hố đội hữu rất là rầu. Hắn do dự một chút, ánh mắt bay tới trên thân nam nhân, bỗng nhiên tầm mắt bỏ qua một bên, cuối cùng lắc đầu nói: “Không muốn, người kia nhìn rất hung dữ, không muốn nói chuyện cùng y.”

Nói xong, ngược lại kéo tay Tần Hạc nói: “Chúng ta trở về phòng thôi, bên ngoài lạnh lắm.”

Yến Dung hiển nhiên nghe được lời Lục Lê, thu lại trong con ngươi thất vọng, nam nhân làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tiến lên, cầm trong tay con diều đưa cho nam nhân, nói: “Diều của huynh.”

Lục Lê lắc đầu nói: “Ta không muốn, nương tử có thật nhiều thật nhiều tiền, còn có thể mua cho ta một con mới, có đúng không? Mua rất nhiều rất nhiều rất nhiều.” Nói xong, hắn liền ngẩng đầu nhìn phía Tần Hạc, trong tròng mắt đen đều là an tâm tin cậy.

Tần Hạc không nhịn được nở nụ cười, nói rằng: “Lân nhi đừng nháo, ngày mai ta sai người đưa một xe diều đến cho đệ chơi.”

Lục Lê nheo mắt lại nở nụ cười.

Hắn cũng không thèm nhìn tới Yến Dung, kéo tay Tần Hạc liền chạy đi, ồn ào muốn Tần Hạc đi đến thư phòng dạy hắn viết chữ.

Lục Lê liếc nam nhân đứng một bên trên mặt mơ hồ mang theo thất lạc, trong lòng không cảm giác vui sướng gì hết.

Tức chết ngươi, chết đi tên biến thái.

Trưởng Tôn Ngọc Nhi nhìn thấy hai bóng lưng kia, nhìn nam nhân trên mặt đầy lạnh lẽo, ngữ khí khiếp nhược trưng cầu nói: “Điện hạ, nếu đã nhìn thấy huynh trưởng, không bằng chúng ta trở về phòng? Ngọc nhi nhìn điện hạ dường như đã từng cùng huynh trưởng có ngọn nguồn gì đó, thật là hiếu kỳ…”

Yến Dung phiền lòng tức giận, hắn lạnh nhạt đối với người hầu phía sau nói: “Các ngươi đưa trưởng Tôn tiểu thư trở về phòng.”

Mệnh lệnh phân phó xong, liền thẳng tắp hướng về phương hướng hai người vừa nãy mới rời đi.

Trưởng Tôn Ngọc Nhi cắn môi, không cam lòng nhìn phương hướng Yến Dung ly khai, dậm chân, xoay người rời đi.

Trong thư phòng điểm vài cái địa long, khiến cả căn phòng đều ấm áp, Lục Lê đem áo choàng trên người cởi xuống tùy ý để ở một bên, nằm nhoài trên bàn nhìn Tần Hạc múa bút.

Cùng Tần Hạc tính cách hào hiệp như thế, chữ viết của y cũng đặc biệt tiêu sái như thường.

Trước đây ở những thế giới khác Lục Lê cũng viết qua bút lông tự, nhưng không viết đẹp như Tần Hạc.

Tần Hạc viết xuống ba chữ “Trưởng Tôn Lân”.

Cuối cùng sau khi phác bút họa xong, Lục Lê vỗ vỗ tay nhìn con chữ trước mặt, lại chỉ vào cái chữ kia hỏi: “Nương tử, ba chữ này có nghĩa là gì a?”

Tần Hạc đem bút lông đặt ở trên nghiên mực, sau đó nói: “Tên của ngươi.”

Lục Lê ồ một tiếng.

Tần Hạc lại hỏi: “Lân nhi gọi ta là nương tử, không sợ thời điểm đệ tìm được nương tử, nàng có tức giận không?”

Lục Lê dùng tay chống cằm, nói rằng: “Sẽ không, nương tử là người rất tốt, nàng sẽ không tức giận.” Sẽ không tức giận, mà là phẫn nộ, đố kỵ, không cam lòng, tiếp đó sẽ phát điên, gặp ai cắn người đó.

Tần Hạc bất đắc dĩ cười cợt, nói: “Xem ra Lân nhi còn không biết xưng hô nương tử này là có ý tứ gì, gặp phải người khác, không thể tùy ý gọi người ta là nương tử, nếu không sẽ cho rằng đệ đang khinh bạc nữ tử người ta.”

Lục Lê hừ một tiếng, biết thời biết thế nói: “Ta làm sao không biết chứ, nương tử chính là người đối tốt với ta, Hạc Hạc ngươi tốt với ta, chính là nương tử ta.”

Tần Hạc càng bất đắc dĩ, y nói: “Được rồi, chiều theo ý Lân nhi.” Tiếp đó lại hỏi tiếp, “Ta lúc nãy thấy Ninh vương thất thường như vậy, hẳn là các ngươi trước đây đã từng gặp nhau?”

Vừa dứt lời, Lục Lê liền nghe tiếng cửa cọt kẹt mở ra, gió lạnh thổi vào khiến hắn run lên lập cập, hắn cau mày nhìn tới, thấy gió lạnh ngoài cửa thổi vào đồng thời tiến vào trong là Yến Dung, liền quay đầu lại.

Tần Hạc nhíu mày hỏi: “Ninh vương điện hạ sao lại tới đây? Ngọc nhi không phải đi theo ngài sao?”

Yến Dung biến thái không hổ giỏi về ngụy trang, y lại bày ra khuôn mặt hiền lành, đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn: “Trưởng Tôn tiểu thư mời Tần công tử đi một chuyến đến phòng ấm, nói là muốn cùng ngươi tự do ôn chuyện.”

Tần Hạc vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện áo bào bị lôi kéo lại, khi thấy Lục Lê lắc đầu nguầy nguậy, hiển nhiên không muốn để y rời đi.

Yến Dung sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, y cật lực khống chế, lại bị trong mắt nam nhân ỷ lại cùng không muốn sâu sắc đâm nhói, để y ngay cả thở dốc đều dị thường khó khăn.

Tần Hạc thấy thế, làm khó dễ đối với Yến Dung nói: “Cái kia thỉnh cầu điện hạ trở lại nói cho Ngọc nhi biết, ta thật sự không đi được.”

Yến Dung nói: “Bản vương ở đây có thể chăm sóc hắn, Tần công tử yên tâm.”

Nói xong, liền tiến lên phía trước kéo tay Lục Lê, không dấu vết đem trong tay hắn rút góc áo chết tiệt kia ra.

Lục Lê bị tay y lạnh đến nỗi run lên lập cập, hắn nhỏ giọng nói: “Thả ra.”

Nhưng Yến Dung không tha, không chỉ có không tha, còn được voi đòi tiên nắm càng thêm chặt.

Tần Hạc còn có chút bận tâm, y vừa ra đến trước cửa còn ngoái đầu nhìn Lục Lê một chút, Lục Lê vừa muốn mở miệng kêu lại, liền cảm giác lòng bàn tay bỗng dưng tê rần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía kẻ cầm đầu.

Yến Dung trong con ngươi đen đặc sâu không thấy đáy, Lục Lê mới vừa vừa chạm đến, thái dương liền kéo lên, dĩ nhiên không dám nói chuyện nữa.

Tần Hạc đẩy cửa rời đi.

Trong không gian đóng kín vô biên yên tĩnh, tựa hồ ngay cả không khí đều ngưng trệ.

Lục Lê không nói lời nào, Yến Dung cũng không nói lời nào.

Lục Lê nhìn địa long bên trong ánh lửa bập bùng, thực sự nhịn không được, hắn phá vỡ bầu không khí yên lặng, mở miệng nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Yến Dung nói: “Không có gì.”

Hắn đi lên trước, nhưng là muốn thoát y phục Lục Lê.

Lục Lê cả kinh, bị hắn cử động sợ đến liên tục hét ầm lên, thật giống như bị lưu manh sỗ sàng đại gia khuê tú.

Yến Dung không giải thích đè lại tay của hắn, mở ra vạt áo trên eo hắn, đem áo khoác trên vai xả xuống.

Nhìn thấy được vết tích dấu răng hồng nhạt dã thú lưu lại, y lại một lần nữa khoác lại áo cho Lục Lê, đem nam nhân kinh hoảng ôm tiến vào trong lòng ngực.

Mẹ kiếp chứng chậm phát triển, xem ra tên biến thái này vẫn cho rằng hắn không phải nguyên trang.

Lục Lê liều mạng đem nam nhân đẩy ra, Yến Dung lại không chịu buông tay, chỉ là trong miệng nhẹ giọng động viên nói: “Ngoan, đừng nghịch.”

*** mẹ mày ai muốn cùng mày nghịch.

Lục Lê dằn vặt mệt mỏi, đại khái là cảm thấy quá tiêu hao thể lực, đơn giản liền để cho nam nhân ôm, chính mình thì lại đưa ánh mắt phóng tới chữ Tần Hạc mới vừa viết lên.

Chữ tốt chữ tốt, chính là kém một chút sự dẻo dai.

Còn cần luyện tập lại bút pháp.

Đúng rồi, ngày hôm nay đầu bếp nữ làm món gì ăn ngon đây.

Chè hạt sen đường phèn, hừ, mỗi ngày đều uống muốn ngán rồi.

Canh móng heo ăn ngon nhất, tuy béo nhưng không ngán, dễ ngửi lại ăn ngon, đúng, ngày hôm nay muốn ăn canh móng heo.

“Huynh không nhớ rõ ta? Hết thảy chuyện phát sinh tại thôn Đào Nguyên, huynh đều không nhớ rõ?”

Lục Lê tinh thần bay xa, liền nghe Yến Dung mang theo điểm cẩn thận từng li từng tí một hỏi dò.

Cái tên biến thái này ngay cả tự xưng đều đã quên, khẳng định là đang rất căng thẳng.

Lục Lê từ chối nói chuyện cùng y, không thèm để ý đến nam nhân.

Thấy hắn không đáp lời, Yến Dung thất vọng buông mắt xuống, mí mắt dày đặc tràn đầy bóng tối. Lục Lê liền giật mình, nếu như chỉ xem mặt, còn thật sự cho rằng tiểu tử này là đóa bạch liên hoa thuần khiết lại thiện lương bị người ta ghét bỏ.

Có điều Lục Lê biết y không phải bị ghét bỏ, mà là hoa ăn thịt người giết người không thấy máu.

Không chiếm được câu trả lời Yến Dung tự mình tự nói: “Ta sẽ để huynh nhớ lại. Huynh hiện tại tên là Trưởng Tôn Lân? Có thể gọi huynh là Lân nhi không?”

Đương nhiên không thể, cái tên chết tiệt biến thái.

Còn có, cái sự tự tin này từ đâu mà tới?

Lục Lê chớp mắt vô tội, nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt nói: “Không thể, chỉ có cha cùng nương tử mới có thể gọi ta như vậy.” Ý tại ngôn ngoại* chính là nói ta lại không quen biết ngươi, ngươi cút đi cho ta.

*Ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.

Nhìn thấy Yến Dung sắc mặt đột nhiên kém đi, Lục Lê cảm thấy cả người thoải mái lên.

Yến Dung nói: “Ta là nương tử của huynh.”

Lục Lê lắc đầu: “Ngươi không phải, ngươi đối với ta căn bản là không tốt, không phải nương tử ta.”

Yến Dung hỏi: “Vậy ai tốt với huynh, người đó liền có thể làm nương tử huynh sao?”

Lục Lê nói: “Đúng.”

Yến Dung nói: “Ta sau này nhất định đối tốt với huynh, so với tất cả mọi người còn muốn tốt hơn, vậy huynh chỉ có thể gọi một mình ta là nương tử hay không?”

Lời nói này không có ý xấu.

Lục Lê theo bản năng gật gật đầu, sau đó khi phản ứng lại lại phát hiện lúc này đã quá muộn.

Liền thấy tên biến thái rất cao hứng nở nụ cười, như đóa hoa sáng rực rỡ chiếu lòng người.

Mẹ nó chứ dám đặt bẫy hắn.

Lục Lê không dễ chịu giật người, Yến Dung đem cánh tay nắm càng chặt, để Lục Lê ngồi ở trên đùi của y, hai người mặt quay về mặt, gần đến nỗi nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

Lục Lê lại ngửi được hương vị quanh quẩn ở chóp mũi, mùi vị ngọt ngào quen thuộc.

Bàn tay Yến Dung khẽ vuốt lên làn tóc dài của hắn, ở đỉnh đầu mềm mại xoa nhẹ, đối với Lục Lê nói: “Xin lỗi.”

Hiếu kỳ quan sát Yến Dung trên y phục hoa văn phức tạp Lục Lê không thèm phản ứng nam nhân, nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên.

“Ngay lúc đó ra đi không lời từ biệt… Xin lỗi.”

Yến Dung hắn còn chưa từng đối với người nào cầu khẩn nhiều lần qua như vậy, lúc đó cho dù Hùng Chiến tìm đủ mọi cách sỉ nhục hắn, cũng không để hắn nói ra nửa câu nào.

Hắn cho rằng câu nói này rất khó nói ra, lại không nghĩ rằng nói ra dễ dàng như vậy.

Yến Dung ngón tay vuốt nhẹ gò má nam nhân, trong mắt là một mảnh nhu tình: “Không mang theo huynh đi, không phải ghét bỏ huynh sẽ liên lụy đến ta, mà là tình huống rất nguy hiểm, ta không biết có thể thuận lợi đánh bại Hùng Chiến hay không.”

“Sau khi ta đẩy lùi hắn, liền đi đến thôn Đào Nguyên tìm huynh.”

“Lão đại phu trong y quán Nhân Từ nói huynh ban đêm lén lút trốn, chẳng biết đi nơi đâu.”

“Ta đã đi tìm rất nhiều địa phương, hỏi rất nhiều rất nhiều người, chính là không tìm được huynh.”

Yến Dung câu môi cười nói: “Hiện tại, ta tìm được huynh rồi, muốn bắt lấy huynh.” Tiếng nói y rất nhu, rất nhẹ, nhưng lại khiến Lục Lê cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Biến thái nói: “Huynh đừng hòng lại tẩu thoát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.