Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 50: Thánh Địa Của Yêu Tộc – Bể Dâu Thấp Thoáng Trong Tiếng Cười




Kẻ ngu si trải qua sinh hoạt ăn gió nằm sương, đói thì ăn lương khô, khát thì tìm dòng suối nhỏ trong suốt uống, buổi tối đi đến ngôi miếu cũ nát ngủ một đêm, tỉnh lại hỏi thăm người qua đường chỉ vào phương hướng tiến về phía trước.

Hắn đi cực kỳ lâu, chính mình cũng không biết đến cùng đã đi qua bao lâu, mỗi ngày đều sống trong dày vò hi vọng mà vượt qua.

Có người thấy hắn là kẻ ngu si, còn lừa gạt lấy đi hết thảy túi đồ hắn mang trên người, kẻ ngu si người không còn đồng nào, tuy khó khăn nhưng không ngăn cản được hắn một mảnh chân tình.

Nhất định phải nhìn thấy nương tử, nhất định phải nhìn thấy nàng.

Kẻ ngu si núp ở bên trong ngôi miếu đổ nát ngồi ở trong góc âm thầm lau nước mắt, hắn ôm chặt hai đầu gối, đem khăn trải bàn che ở trên người chính mình, chống đỡ cơn gió lạnh từ khung cửa sổ giấy tiến vào.

Vây quanh ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm tiểu khất cái phát hiện bên trong góc có kẻ ngu si, hiếu kỳ đến gần, hỏi: “Huynh khóc cái gì?”

Kẻ ngu si rầu rĩ nói: “Ta nhớ nương tử.”

Tiểu khất cái gật gù, đồng ý nói: “Đệ cũng nhớ cha mẹ, có điều khuôn mặt bọn họ ra sao đệ chưa từng nhìn thấy qua.”

Kẻ ngu si đem ngọc bội treo ở trước ngực nắm trong tay, cảm giác được trong lòng bình tĩnh lại, mới nói: “Vậy ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Tiểu khất cái liên tục xua tay, nói: “Nói lời ngu ngốc gì vậy, hiện tại cha mẹ đệ còn sống hay không cũng chưa rõ, huống chi biển người mênh mông, làm sao đi tìm?”

Kẻ ngu si chắc chắc nói: “Chỉ cần muốn tìm, nhất định có thể tìm tới.”

Giống như được kẻ ngu si cảm hóa tinh thần lạc quan, tiểu khất cái không tiếp tục nói nữa, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ bầu trời đêm thưa thớt ngôi sao, lẩm bẩm nói: “Nếu như có thể tìm được thật quá tốt rồi…” Cậu quay đầu nhìn phía kẻ ngu si, hỏi: “Huynh tính tìm nương tử ở đâu?”

Kẻ ngu si ghi nhớ hai chữ kia: “Vương Đô.”

Tiểu khất cái ồ lên một tiếng, thở dài nói: “Vậy đệ càng không thể theo huynh, nhà đệ làm sao ở Vương Đô cho được. Có điều nếu như huynh muốn đi Vương Đô, trên đường cần phải cẩn thận, nghe nói phản tặc Hùng Chiến mang theo vây cánh chạy trốn tới hướng nam, còn ở ven đường chung quanh chém giết bình dân bách tính.”

Kẻ ngu si thật lòng nghe xong, nói: “Được, ta biết rồi.”

Tiểu khất cái lời thoại vừa thốt ra, lại thao thao bất tuyệt nói: “Huynh biết Ninh vương điện hạ không? Chúng ta đều cho rằng y từ lâu đã chết trận nơi sa trường, không nghĩ tới cuối cùng từ trong thất bại tan tác mà quay trở về… Chậc chậc, hóa ra Ninh vương điện hạ gặp phải Hùng Chiến hãm hại, thật sự là vừa ra một cái đã có trò hay.”

“Ninh vương điện hạ anh minh thần võ, nhất định sẽ nhận được hồng phúc tề thiên*.”

*Hồng phúc tề thiên: rất may mắn hạnh phúc.

“Nghe nói sau đó không lâu còn muốn cùng trưởng Tôn gia tiểu thư kết hôn, thật là trai tài gái sắc, uyên ương thành đôi.”

Kẻ ngu si lẳng lặng nghe tiểu khất cái nói chuyện, nhưng tinh thần từ từ bay xa, đến cái tên gọi là “Vương Đô” kia.

Tiểu khất cái nói hứng thú dâng trào, căn bản dừng không được. Kỳ thực bọn họ ở phụ cận làm ăn mày so với người bình thường tin tức linh thông hơn nhiều lắm, rất nhiều ăn mày đều dựa vào bán tình báo mà kiếm lấy tiền đồng, chỉ có điều khác với những người kia đều ghét bỏ cậu nhỏ tuổi, sẽ không ai tới bàn chuyện làm ăn với cậu.

Vì lẽ đó cậu rất buồn phiền.

Tiểu khất cái không muốn cùng đám ăn mày trên tiểu trấn khác ở gần nhau, cậu mỗi ngày đều độc lai độc vãng, cùng những tên khất cái kia có gặp lẫn nhau cũng xem như nhắm mắt làm ngơ.

Kẻ ngu si mí mắt sắp dính vào nhau, tiểu khất cái vẫn lôi kéo hắn không cho hắn ngủ.

Kẻ ngu si bị làm phiền không thể tả, hắn kéo một cái tiểu khất cái nhào vào trong lòng ngực chính mình, như nam nhân đã từng nắm hắn như vậy.

Kẻ ngu si vui mừng chính là, tiểu khất cái ồn ào kia quả nhiên không nói thêm câu nữa, mà là đàng hoàng ủng trong lòng ngực của hắn, tha thiết mong chờ nhìn khoảng cách đống lửa rất xa, cũng không có đẩy ra kẻ ngu si.

Cách ngày kẻ ngu si muốn khởi hành đi một chỗ, hắn hỏi tiểu khất cái có muốn cùng đi theo hắn hay không.

Tiểu khất cái nhìn hắn ở chung ngắn ngủi không tới mấy canh giờ, do dự gật gật đầu, còn làm ra dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như bố thí nói: “Đệ thấy huynh là kẻ ngu si đáng thương, bằng không dọc theo đường đi bị người ta bán cũng không biết.”

Kẻ ngu si rất cao hứng có người có thể cùng hắn làm bạn, chủ động kéo tay tiểu khất cái, ngốc hề hề nở nụ cười, nói: “Đi thôi.”

Tiểu khất cái hừ một tiếng, lại không hất tay của hắn ra.

Kẻ ngu si một bên nắm tay một bên hỏi cậu: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu khất cái nói: “Đệ gọi là Tiểu Màn Thầu, bởi vì lão ăn mày từng thu nhận giúp đỡ đệ nói đệ từ nhỏ đã ăn một bữa có vài cái màn thầu, cho nên mới gọi đệ như vậy. Còn huynh, huynh tên là gì?”

Kẻ ngu si cúi đầu, nói rằng: “Ta không có tên.”

Tiểu Màn Thầu nghi ngờ hỏi: “Huynh làm sao lại không có tên cho được, người người đều có tên hết.”

Kẻ ngu si nói: “Cha gọi ta là kẻ ngu si, nương tử gọi ta là kẻ ngu si, người trong thôn cũng gọi ta là kẻ ngu si. Cái tên của ta khả năng chính là kẻ ngu si đi.”

Tiểu Màn Thầu híp mắt nở nụ cười, nói: “Chơi với huynh thiệt là vui.” Cậu dừng một chút, còn nói: “Vậy đệ cũng gọi huynh là kẻ ngu si là được rồi.”

Kẻ ngu si nói: “Được rồi.”

Tiểu Màn Thầu nói: “Huynh mau gọi đệ là Tiểu Màn Thầu đi.”

Kẻ ngu si nói: “Tiểu Màn Thầu… nói như vậy ta thật đói bụng a.”

Tiểu Màn Thầu chỉ trích hắn: “Không phải vừa ăn bánh màn thầu sao, đến buổi trưa rồi ăn nữa. Khoảng cách chúng ta đến Vương Đô kỳ thực không xa, đi bộ khoảng năm ngày là tới, nếu đến Vương Đô đệ không tìm được cha mẹ mình, huynh chiếm được cái gì đó có thể trả lại cho đệ không?”

Kẻ ngu si dùng tay nện ngực nói: “Đó là đương nhiên, nếu ta tìm được nương tử, hai chúng ta sẽ đem trả cho ngươi.”

Tiểu Màn Thầu nhìn hắn dáng vẻ lời thề son sắt, lại cảm thấy kẻ ngu si ngốc đến đáng yêu, trên mặt nụ cười trở nên càng rực rỡ.

Có Tiểu Màn Thầu ở bên người làm bạn, kẻ ngu si cảm thấy rất cao hứng, rất vui vẻ.

Ít nhất so với đi một mình tâm tình càng vui vẻ.

Hai người ở trên đường cũng gặp phải vây cánh quân đội Hùng Chiến làm càn giết chóc, may mà sau đó truy binh đuổi tới, mới không đưa bọn họ đặt chân đến thôn trang nhỏ đã bị tàn sát.

Hỏi thăm mới biết được truy binh đều là người phái tới của Ninh vương điện hạ, Tiểu Màn Thầu đối với Ninh vương sùng bái lại tăng lên một nấc, mỗi ngày ở bên tai kẻ ngu si nói khoác Ninh vương điện hạ làm như thế này làm như thế nọ, kẻ ngu si nghe lỗ tai muốn chai sạn.

Không tới năm ngày, bọn họ liền đến đến vương đô.

Hai người đứng ở ngoài tường cao, nhìn trên đỉnh tường thành có khắc hai chữ mạnh mẽ, suy đoán hai chữ kia là có ý gì.

Tiểu Màn Thầu nói: “Đệ đoán hai chữ này là Vương Đô.”

Kẻ ngu si biểu thị đồng ý.

Hai người đang muốn vào cửa thành, thủ vệ thấy bọn họ y phục lam lũ, liền dùng vũ khí trong tay ngăn cản, xua đuổi nói: “Xú ăn mày từ đâu tới, đi đi đi.”

Tiểu Màn Thầu thấy khung cảnh này quá nhiều, hắn cười hì hì từ trước ngực móc ra một túi đồng, quơ quơ, nghe được bên trong vang lên đinh đương sau đó liền đưa cho thủ vệ.

Thủ vệ vẻ mặt hòa hoãn đi, thu lấy túi vải bỏ vào trong lòng ngực, hướng về tường môn phất phất tay nói: “Mau vào đi mau vào đi.”

Tiểu Màn Thầu lôi kéo tay kẻ ngu si tiến vào cửa thành, mặt lập tức liền xụ xuống, nói rằng: “Tiểu gia ta hôm nay xuất rất nhiều tiền, đem hết thảy gia sản đều đưa lên, sau đó tiền ăn cơm của chúng ta huynh phải nghĩ biện pháp đấy.”

Kẻ ngu si chậm chạp nói: “Xin lỗi… Ta sẽ đi kiếm tiền.”

Tiểu Màn Thầu nhịn không được liền nở nụ cười, nói: “Được rồi được rồi, ai bảo huynh là kẻ ngu si.”

Kẻ ngu si vừa muốn nói gì đó, liền bị người xô đẩy một cái, bên tai đầy rẫy tiếng ồn bên tai không dứt.

“Cung nghênh Ninh vương điện hạ!”

Tiểu Màn Thầu tóm chặt lấy tay kẻ ngu si, để ngừa hắn đi tán loạn, hưng phấn nói không ra lời: “Ninh, Ninh vương điện hạ?! Hôm nay trùng hợp y tiễu trừ phản tặc trở về? Trời ơi…”

Kẻ ngu si nhìn Tiểu Màn Thầu cao hứng như vậy, chính mình cũng cao hứng lên, bắt chước theo cậu nhón chân lên cực lực quan sát.

Đường hẻm đám người hoang nghênh không keo kiệt hiến ra nét cười của chính mình, đều muốn chiêm ngưỡng dung nhan Ninh vương điện hạ.

Cưỡi tuấn mã trắng như tuyết, đi phía trước quân đội là nam nhân mặc một thân hắc đế kim văn trường bào, mái tóc đen suôn dài như thác nước, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, thiên tư bất phàm. Nam nhân nhẹ nhàng nhấc lên cương ngựa, tựa hồ đối với xung quanh đám người nhiệt liệt hoan nghênh lại thờ ơ, môi đỏ phiết lên, trong con ngươi là vô tận tối tăm.

Nam nhân khẽ thở dài, nhắm mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra, bên môi liền treo lên ý cười nhẹ thiển, trong mắt mù mịt tản đi, nghiễm nhiên khiêm khiêm như ngọc quý công tử.

Đối mặt với đám ngu dân, nam nhân không thể không dùng vẻ mặt ôn hòa giả dối.

Không chỉ là bọn họ, còn có nhiều người hơn.

Càng nhiều, càng nhiều người.

Như vậy mới có được điều y muốn.

Kẻ ngu si đang cực lực nhón chân lên, nhìn thấy nam nhân trên tuấn mã trắng như tuyết trong nháy mắt ngây ngốc đứng tại chỗ.

Sau đó, hắn lập tức phản ứng lại, như điên rồi tránh thoát tay Tiểu Màn Thầu kéo hắn, dùng sức đẩy ra đám người che ở trước người hắn, hô to “Nương tử”.

Hắn cực lực muốn đuổi theo, lại bị binh lính bên đường ngăn lại, người binh sĩ kia hung ác nói: “Điêu dân lớn mật, còn muốn đối với Ninh vương điện hạ bất kính, còn không lui xuống!”

Kẻ ngu si đi theo đội quân tiến lên, nhưng tiếng người huyên náo bên dưới quá lớn, kẻ ngu si hò hét yếu ớt thở dốc, nhìn thấy bóng lưng nam nhân càng ngày càng xa, mắt thấy vô vọng cùng y tương phùng, không khỏi khóc lớn lên.

Kẻ ngu si cử động gặp phải cảnh xô đẩy, đầu gối hắn uốn cong, liền ngã vào trong đám người chen chúc.

Nam nhân cầm đầu ghìm lại cương ngựa, hình như có tâm tính cảm ứng liền quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy người cần tìm.

Phó tướng lo sợ mặt mày tái mét nói: “Ninh vương điện hạ, ngài…”

Nam nhân quay đầu lại, cười thầm chính mình có tâm ma chướng.

Y dĩ nhiên lại lưu tâm một kẻ ngu si.

Kẻ ngu si ngã xuống, người chung quanh chỉ lo ngửa đầu chiêm ngưỡng ánh rạng đông, không quản dưới chân có hắn. Kẻ ngu si bị đạp lung tung mấy cái, trong quá trình chen chúc, ngọc bội treo trên cổ hắn cũng thuận thế lăn xuống dưới.

Khối ngọc bội lăn đi trong đoàn người, kẻ ngu si sốt ruột muốn tìm về, đầu gối hai chân hắn nằm trên mặt đất, chật vật đi tìm khối ngọc bội kia.

Rốt cục thoát ly đám người chen chúc kia, kẻ ngu si thở dài, tầm mắt lo lắng nhìn chung quanh.

Hắn tìm khối ngọc bội kia.

Kẻ ngu si đang muốn nhào tới, liền thấy cánh tay thon dài đem ngọc bội cầm lên, đặt ở trong tay xem xét tỉ mỉ.

Kẻ ngu si vội vã tiến lên đoạt lại, bảo vệ đối với nam nhân nói: “Đây là của ta!”

Nam nhân trên mặt treo ý cười bất cần đời, nhíu mày nói: “Làm sao chứng minh ngọc bội kia là của ngươi, tên ăn mày nhỏ ngươi từ đâu mà trộm được?”

Kẻ ngu si kiên định nói: “Đây là lúc cha tạ thế có để lại cho ta, không thể làm mất, không thể.”

Nam nhân từ trong lòng móc ra một nén bạc, nói: “Ngươi theo ta đi một chuyến, cái này liền cho ngươi.”

Kẻ ngu si cảnh giác nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không, ta còn muốn chờ Tiểu Màn Thầu.”

Đúng lúc này, kẻ ngu si nghe được một tiếng hô to quen thuộc.

Tiểu Màn Thầu một quyền đánh vào trên lưng hắn, tức giận nói: “Chạy cái gì mà chạy?! Nếu không phải đệ tiểu gia cơ linh, hai ta liền đã tản đi!”

Kẻ ngu si liên tục xin lỗi.

Nam nhân kia còn nói: “Không bằng hai vị đều đi theo ta?”

Tiểu Màn Thầu xem thường nhìn nam nhân một chút, kéo tay kẻ ngu si liền nói: “Không đi, gặp lại ngài sau.”

Đợi đến khi nam nhân móc ra một nén bạc, Tiểu Màn Thầu hai mắt sáng lên, hận không thể hóa thành lang hổ nhào tới, lôi kẻ ngu si đi cùng nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.