Bảo Mẫu Cổ Đại

Chương 5: Nhục nhã tột cùng




“Ngươi án kiện kia, thế nào rồi?” Tắm rửa sạch sẽ một lần nữa La Mân nhẹ nhàng khoan khoái lại tiến vào chăn Tô Việt, vươn cánh tay dài kéo người tình mềm mại ôm vào trong ngực.

“Ngươi biết không? Nguyên lai Vương Lập Gia là đứa nhỏ mà Hứa Trọng Đạo giúp đỡ.” Tô Việt bị La Mân đánh thức, giờ phút này một chút giận hờn đều không có, hắn được ôm ở trong lòng ngực La Mân, nhẹ nhàng nói “Cậu ấy kia cứ tưởng Hứa Trọng Đạo là thiên sứ giải cứu chính mình, không nghĩ tới, lại rơi vào địa ngục.”

La Mân thở dài một tiếng, đem người yêu mẫn cảm gắt gao ôm vào trong ngực.

Tô Việt nhớ tới những lời Trương chủ nhiệm nói lúc sáng, liền cảm thấy nặng nề, nhà Vương Lập Gia ở vùng nông thôn lại thuộc loại nghèo khó nhất, tuy rằng thành tích Vương Lập Gia rất tốt, lúc thi đỗ trung học, tổng điểm đạt được cao nhất nhì huyền đệ. Nhà Hứa Trọng Đạo ngay tại thị trấn Vân Huyền, nghe nói có một đứa nhỏ học giỏi nhiều mặt như vậy, vì thế không chỉ có giúp đỡ hắn, còn phối hợp quan hệ để hắn được nhận vào trường Thập Nhị Trung nổi danh ở Cổ thành. Tuy rằng đứa nhỏ này bình thường ngụ ở ở trong trường học, chính là trên cơ bản mỗi cuối tuần cũng phải đến Hứa gia hai ngày.

“Thầy Hứa đối với hắn rất tốt, giống như con trai ruột mình, chính là hắn cư nhiên có thể làm được chuyện như vậy, có thể thấy được lòng người bây giờ, thật sự là hoàn toàn xấu xa, nếu là lúc xưa, người vong ân phụ nghĩa như vậy sớm đã bị bắn chết, phán mười năm, quả thực rất tiện nghi cho hắn.” Trương chủ nhiệm cuối cùng rất nhiều cảm khái.

Giữa trưa vẫn là Tô Việt thỉnh hắn ăn một bữa cơm, lúc này mới hiểu rõ, nguyên lai Hứa Trọng Đạo nhiều năm trước cũng đã ly hôn, con gái duy nhất là Hứa Viêm sống với mẹ. Mà chính hắn sống một mình trong một căn nhà ở Cổ thành Bắc Sơn.

Tô Việt có thể tưởng tượng được, cậu bé kia đến tột cùng là tâm trạng gì, mỗi tuần phải đi chịu tra tấn một lần như vậy? Hắn nghe Vương Lập Gia nhắc tới quá, ngay ở học kì đầu, thành tích rối tinh rối mù. Nếu không phải sau đó nghĩ thông suốt lại, bắt đầu hảo hảo học tập “Có lẽ, ta sớm vài năm liền tự sát chết.” Nụ cười cay đắng đọng lại trên mặt hắn, nhưng Tô Việt rõ ràng theo lời của hắn lại cảm thấy một loại đau đớn thấu xương, cảm giác giống như người bị trúng tên, không thể nói ra vết thương, đạo đức luân lý toàn bộ sụp đổ, tinh thần bị tra tấn, quả thực tựa như ác mộng vĩnh viễn vẫn chưa tỉnh lại.

“A Mân, ngươi biết không? Ta, từng cũng giống như cậu bé kia, cô độc bất lực, nản lòng tuyệt vọng.” Tô Việt cúi đầu thanh âm tràn đầy mờ mịt.

La Mân nhẹ nhàng nói “Đều qua rồi, bảo bối, ngươi còn có ta.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc của Tô Việt bày tỏ sự an ủi.

Tô Việt hơi hơi nhắm mắt lại “Đúng vậy a, ít nhất hiện tại, ta còn có ngươi bên cạnh.”

La M

ân chậm rãi ôn nhu vuốt ve thân thể tình nhân, Tô Việt lại ngủ thật say, La Mân cúi đầu thở dài một hơi, hắn biết, Tô Việt liều mạng trợ giúp Vương Lập Gia như vậy, kỳ thật, cũng là nghĩ muốn hoàn thành sự cứu rỗi của hắn đối với những hắc ám mà mình trải qua. Nữ nhân bị cường bạo bị xâm hại có thể dùng pháp luật để trừng phạt tội phạm, nhưng là nam nhân thì sao? Một khi phát sinh chuyện như vậy, bọn họ thậm chí ngay cả nơi để khiếu nại đều không có, trong pháp luật càng không thể dựa vào, hơn nữa nếu kiện cáo sẽ khiến cho sóng to gió lớn, là so với nữ nhân bị cường bạo còn muốn bị chỉ trích nhiều hơn, rất lâu, bọn họ chỉ có thể nén giận, tự mình tiêu hóa loại thống khổ này.

Thống khổ của Tô Việt là La Mân không thể cảm nhận được, bất kể như thế nào, lúc mười lăm tuổi cuộc sống La Mân coi như hạnh phúc, cha mẹ cảm tình chưa bất hoà, gia đình vật chất thường thường bậc trung, hắn giống tất cả những đứa con trai bình thường khỏe mạnh lớn dần, thích đánh nhau thì đánh nhau, thích quậy phá thì quậy phá, phiền não duy nhất chính là không đủ thời gian chơi đùa.

Nếu như nói mười năm trước, cảm xúc của hắn đối Tô Việt chỉ đơn thuần là tình yêu, còn hiện tại, ngoài tình yêu, còn có một sự thương cảm sâu sắc, phát ra từ đáy lòng, xuất phát từ chân tâm, hận không thể gánh chịu tất cả thống khổ của hắn, La Mân biết mình không phải ánh mặt trời, không thể xua tan hoàn toàn bất an trong lòng Tô Việt, chính là, hắn giờ phút này lại cố hết sức làm một ngọn lửa để soi sáng con đường Tô Việt bước đi, hễ ánh mắt của Tô Việt dời đến chỗ nào, tổng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hứa Viêm càng lớn càng không giống Hứa Trọng Đạo, nàng giống như các cô gái phương Nam điển hình, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, Tô Việt lần đầu tiên cùng nàng nói chuyện trên điện thoại, từng bị nàng hung hăng trách móc quá, cho nên, khi liếc thấy hình dáng thật của nàng, còn có chút không thể tin được, nàng cũng có dáng vẻ dịu dàng như thế.

Tô Việt phải mất gần nửa tháng liên tục gọi điện thoại, Hứa Viêm rốt cục đáp ứng cùng hắn gặp mặt, bất quá, vừa thấy mặt, nàng liền thẳng thắn “Ngươi nếu cùng ta bàn về án kiện Vương Lập Gia, ta sẽ không đi.”

Tô Việt đành phải cam đoan, lần này gặp mặt chính là cùng nàng tán gẫu thôi.

Cô gái nhìn thấy Tô Việt cũng khá sửng sốt, không nghĩ tới người hẹn gặp chính mình, còn trẻ và tuấn tú như vậy, vì thế sự đề phòng như vơi bớt một chút, đợi cho Tô Việt mở miệng nói chuyện, khẩu khí lễ phép mà lại không gây sự, làm cho nàng cảm tình tốt càng thêm rõ ràng.

“Ta không phải đối kháng với ngươi, chính là ta không muốn nói về chuyện cha ta.” Nàng chủ động giải thích cùng Tô Việt.

“Thật có lỗi, ta không nghĩ tới, ngươi không thích như vậy.” Tô Việt ôn hòa rót chén nước cho nàng.

“Không phải phản cảm, mà căn bản ngay cả nói cũng không muốn nói tới, tuy rằng hắn là cha ta, nói thật, ta đối hắn một chút cảm tình đều không có.”

“Vì cái gì? Chẳng lẽ hắn đối với các ngươi không tốt sao?”

Hứa Viêm hơi hơi cười khổ “Không phải không tốt, mà là rất kém cỏi, tính tình hắn rất xấu, động tới liền phát hỏa, càng tức lên liền đánh mẹ ta, từng có một lần lợi hại nhất, dùng dây lưng trói bà, đánh đập bà nửa tháng đều không xuống giường được, năm ấy, ta mới mười tuổi, sau lại, ta trưởng thành, hắn không đánh mẹ ta nữa, mà bắt đầu đánh ta.” Hứa Viêm chậm rãi rũ xuống ánh mắt, chậm rãi thổi thổi cái chén trong tay.

Tô Việt nắm chặt cái chén, lần thứ hai chậm rãi buông ra “Thật vậy sao? Chính là hắn ở trường học danh tiếng tốt lắm, ta nghe nói hắn liên tục ba năm đều được danh hiệu giáo viên xuất sắc mà.”

Hứa Viêm nở nụ cười mỉa mai “Mọi người đều bị che mắt như vậy, ngươi tin không? Cha ta phải là diễn viên rất xuất sắc.”

Tô Việt gật gật đầu “Ta tin.”

“Hắn cũng không cấp trong nhà một đồng tiền, học phí của ta, tiền trang trải cuộc sống trong nhà, đều là do mẹ của ta. Từ nhỏ đến lớn như vậy, hắn chưa bao giờ mua cái gì cho ta, ngươi có thể tin được không?”

Hứa Viêm lắc đầu “Ta thật không muốn nói đến hắn, thật sự.”

Tô Việt nhíu mày “Thực xin lỗi, ta cũng không phải cố ý phải nhắc ngươi nhớ tới những chuyện này.”

Cô gái ưu thương cười cười “Ta biết, có lẽ trong lòng ta từng cảm thấy được khó khăn qua, cho nên mượn cơ hội này nói một câu.”

Tô Việt nhất thời khựng lại, không biết nên hỏi những thứ gì cho tốt, vẫn là cô gái tự mình chậm rãi mở miệng “Mấy năm trước, ma ma cùng hắn ly hôn, đến lúc đó, chúng ta mới biết được, hắn bên ngoài còn có một công việc khác, chính là ở câu lạc bộ “Hắc Lang” làm giáo luyện tập thể hình.”

“Ta đã thấy ảnh chụp cha ngươi, ngươi bộ dạng cùng hắn không giống nhau.” Tô Việt khéo léo chuyển đề tài.

Cô gái nhíu mày “Người khác đều nói như vậy.” Chỉ thấy nàng từ túi xách lấy ra một gói Mone, chậm rãi xuất ra một điếu đốt.

“Ta nghĩ ta giống mẹ, mẹ của ta là người phía nam.”

Tô Việt gật gật đầu, cười nói “Nhìn ra được.”

Hứa Viêm chậm rãi phun ra một vòng khói, đúng lúc này, di động trong túi xách nàng đột nhiên dồn dập vang lên, ngàng cúi đầu mắt nhìn dãy số, sắc mặt không khỏi khẽ biến, một lúc sau, để điện thoại xuống, đứng dậy nói “Tô luật sư, thật xin lỗi, ta còn có việc, nếu ngươi còn có cái gì muốn hỏi, chúng ta hẹn lại lần sau, được không?”

Tô Việt tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng vẫn là lễ phép đứng dậy nói “Hôm nay quấy rầy ngươi, khi nào ngươi có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Hứa Viêm gật gật đầu, nắm lên túi xách, vội vàng rời khỏi quán cà phê.

Tô Việt nhìn theo bóng dáng nàng đã đi xa, nhớ tới những lời nàng mới vừa nói, đột nhiên một cái tên nhảy đi ra “Hắc lang câu lạc bộ” đây không phải là câu lạc bộ mà La Mân gần đây thường đi chơi kia sao? Rất nhiều người cũng không biết, tầng bốn và năm của câu lạc bộ tập thể hình là dành cho hội viên, mà hội viên VIP, cơ hồ đều là GAY.

Hứa Viêm vừa ra khỏi cánh cửa quán cà phê, lập tức bị người trong chiếc xe màu đen đứng ở ven đường kéo vào trong xe. Nàng kinh hồn chưa định, lập tức một gương mặt lạnh như băng kề sát lại “Ngươi cùng tên luật sư kia nói những gì rồi?”

Sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, bối rối nói “Ta cái gì cũng chưa nói, thật sự, cái gì cũng chưa nói.”

Người nọ lạnh lùng nhìn chăm chăm thẳng vào nàng “Hy vọng ngươi nói là sự thật, nếu bị ta phát hiện, ngươi nói lung tung những lời không nên nói, ta nghĩ, chính ngươi rõ ràng nhất, kết cục là cái gì.”

Hứa Viêm không khỏi trở nên run rẩy “Ngươi tin ta, ta một chữ cũng chưa nói chuyện hắn cùng cậu bé kia, thật sự.”

Người nọ âm lãnh nở nụ cười một tiếng “Thật vậy sao? Tốt nhất giống như ngươi nói vậy.”

Hứa Viêm cảm thấy được nụ cười kia quả thực so với cái chết còn lạnh lẽo hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.