Bảo Mẫu Cổ Đại

Chương 30: Bắt lại




Thẩm Lan thấy thái độ của Yến sư huynh như vậy thì thở phào.

Nàng cũng biết rõ, năm người kia nếu như hợp kích lại thì nàng tất nhiên chạy khó thoát. Hơn nữa cái phiền phức này cũng sẽ đeo bám nàng liên tục. Cách tốt nhất là tỏ thái độ cứng rắn ngay từ đầu, tránh dây dưa về sau.

Năm người kia lúc này cũng thấy thái độ của Yến sư huynh, liền tức giận tiếp tục bày trận nói:

- Yến sư huynh, nếu vậy ngươi cũng đừng trách chúng ta. Kiếm trận, lên!

Lời này vừa dứt, năm người liền chia ra năm góc, đồng thời lấy ra linh kiếm trong tay bắt đầu niệm chú.

Mà Yến sư huynh thấy cảnh này liền hừ lạnh, nói với Thẩm Lan:

- Không thể ở trong này, mau lao ra!

Thẩm Lan nghe lời này cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ có kẻ ngu mới đứng yên chờ người khác bày trận bao vây mình lại!

Thẩm Lan và Yến sư huynh gần như đồng thời động thân lao ra, mắt thấy sắp sửa rời khỏi phạm vi của kiếm trận thì đột nhiên ánh mắt Yến sư huynh loé lên một tia âm lãnh, hư không đánh ra một chưởng.

Vị trí của Thẩm Lan lúc này rất xảo diệu đưa lưng về phía Yến sư huynh, cho nên liền lãnh trọn một chưởng vào lưng mà không hề có chút chuẩn bị gì, nhất thời miệng cuồng phun máu tươi, thân hình như diều đứt dây bay về phía trước.

Biến đổi quá nhanh này khiến cho Trần Dương ở một bên đứng xem mà không nhịn được há hốc mồm.

Yến sư huynh sau khi đánh ra một chưởng thì chẳng những không vui mừng mà còn quay sang bên cạnh, nhìn đám người quát mắng:

- Chỉ có một người cũng làm không xong, để ta phải ra tay, một lũ ăn hại vô dụng!

Năm người kia nghe lời này thì rụt cổ lại, cúi gầm mặt không nói một lời.

Đúng lúc này, một giọng nói liền cất lên:

- Không ngờ đường đường một sư huynh Trúc Cơ Trung Kỳ lại ra tay đánh lén sư muội đồng môn, hợp tác với những người khác vây công hãm hại đồng môn. Những hình ảnh này nếu như bên trên nhìn thấy chắc chắn nhất định rất có hứng thú.

Lời vừa nói xong, một người thân mặc bạch y liền chậm rãi đi ra, trên tay còn cầm một cái ngọc bài, vừa đi vừa nói.

Chính là Trần Dương vừa hiện thân!

Trần Dương ở một bên vốn muốn không hiện thân là tốt nhất, nhưng xem tới bây giờ đúng là không nhìn nổi.

Năm người vây công không nói đi, người này dù gì cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ mà thừa cơ hội người khác không phòng bị mà ra tay đánh lén, đúng là Trần Dương còn cảm thấy nhục thay cho hắn, cho nên không chút khách khí mà chế giễu.

Lúc này, Thẩm Lan ho ra một bụm máu, nhưng vẫn không tin nổi nhìn thân ảnh mặc bạch y nói:

- Trần sư huynh!

- Khoái kiếm Trần Dương?

Thanh niên họ Yến sau khi nhìn rõ Trần Dương thì cũng nhẹ giọng nói.

Cũng không phải gã thương nhớ gì Trần Dương mà là Trần Dương cũng có chút danh khí trong lần Trúc Cơ Chiến vừa rồi, lại thêm Yến sư huynh này cũng là tay sai đắc lực của Nhị ca cho nên đối với những người được gửi thiệp mời tới đều có chút ấn tượng.

Yến sư huynh nghĩ tới gì đó, liền cười khẩy nhìn Trần Dương nói:

- Ngươi đến đây cũng vừa thuận tiện, đỡ mất công chúng ta chạy đến tìm.

Trần Dương nghe vậy nhíu mài, không khách khí cắt ngang:

- Có lời mau nói, có rắm mau thả. Ta không rãnh đùa nghịch với các ngươi.

- Hắc hắc, xem ra khả năng đếm của ngươi cũng không tốt như kiếm kỹ của ngươi a. Trần Dương, chỉ cần ngươi đưa cái ngọc giản kia cho chúng ta, sau đó ngươi cùng với nàng đồng ý gia nhập dưới trướng Nhị ca thì chuyện hôm nay coi như xong.

Yến sư huynh nhàn nhã nói.

Trần Dương nghe lời này, đang muốn mở miệng nói gì đó liền thân ảnh nhoáng một cái né sang bên cạnh, nhìn từ xa giống như người hắn cong qua vậy, cực kỳ quỷ dị.

Sau khi thân ảnh đứng lại, trên tay Trần Dương liền cách không cầm lấy một thanh tiểu đao mỏng như cánh ve, bên trên còn có từng làn khói xanh bốc lên, hiển nhiên là có kịch độc.

Yến sư huynh thấy Trần Dương vậy mà dễ dàng tránh né như vậy thì trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó liền ra hiệu cho năm người kia bao vây Trần Dương, đồng thời thân ảnh hắn cũng nhoáng lên tiếp cận Trần Dương nói:

- Để ta xem Khoái Kiếm Trần Dương lợi hại như thế nào!

Trần Dương thấy vậy nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ âm lãnh xen lẫn sát khí.

Sớm đã biết Yến sư huynh này âm hiểm xảo trá, cho nên Trần Dương trước sau mười phần đề phòng.

Mà hiện giờ, năm người kia đều là Trúc Cơ Sơ Kỳ, còn Yến sư huynh này cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ. Đội hình này dù chỉ quần ẩu cũng đủ làm cho Trần Dương mệt chết, huống chi bọn họ còn có cả kiếm trận phối hợp.

Trần Dương tất nhiên không thể để cho đám người này hợp thành kiếm trận thành công, tay lấy ra thanh linh kiếm có khắc tiêu ký Nam Nhạc Phái ra, đây là một thanh sơ giai linh kiếm mà Trần Dương nhận được khi tiến vào nội môn.

Thanh kiếm trong tay vừa xuất ra, Trần Dương liền giương ngón tay búng lên thân kiếm một cái.

‘Ong~’

Lưỡi kiếm rung lên, lập tức năm đạo kiếm ảnh hình bán nguyệt như giao long xuất hải hướng về năm người kia mà đi, đồng thời Trần Dương né tránh công kích của Yến sư huynh đang đánh tới mà thân ảnh nhanh như chớp bay về phía năm người.

Thân ảnh Trần Dương uốn éo một cái lập tức hiện ra trước mặt một người, đồng thời linh kiếm trong tay ầm ầm đâm tới.

Kiếm quang chưa tới thì kiếm khí đã va chạm với kiếm của người kia làm toé lên mấy tia lửa nhỏ.

Trần Dương chân không chạm đất, đột nhiên xoay người, lật tay bún ra bốn cái.

Bốn người bên cạnh vốn luôn chú ý đến cử động của Trần Dương, vừa mới lao tới liền cảm thấy cái cổ có chút ngứa ngáy, ngay sau đó là một cảm giác tê tâm liệt phế truyền tới.

- Á...

Một cảm giác đau đớn từ trong linh hồn truyền ra, tựa như có ma hoả từ bên trong kinh mạch đốt ra, khiến cho bốn người thoáng cái đều đổ mồ hôi to như hạt đậu, gào thét lăn lộn trên mặt đất.

Trần Dương thấy một kích đắc thủ, kiếm quang loé lên liền muốn công tiếp.

Đúng lúc này, Yến sư huynh thình lình xuất hiện sau lưng Trần Dương, trong tay pháp quyết khẽ động liền mạnh mẽ đánh xuống một ngọn lửa tam sắc.

Trần Dương thấy cảnh này, không nói hai lời vung kiếm chém tới.

‘Phanh!’

Một âm thanh trầm đục truyền ra!

Chỉ thấy ngọn lửa ba màu va chạm với kiếm khí tạo thành một đám hoa lửa nhộn nhạo.

Yến sư huynh thấy cảnh này liền không chút do dự pháp quyết biến đổi, cười ha ha điểm về phía Trần Dương quát:

‘Đi!’

‘Vèo’ một tiếng, đốm lửa lấy tốc độ nhanh chóng lao về phía Trần Dương, hơn nữa khí tức càng ngày càng đậm.

‘Không ổn!’

Trần Dương thấy cảnh này, kiếm trong tay thu lại, không chút do dự lui về phía sau, không chút do dự tránh né sang bên cạnh.

‘Oanh~’

Đốm lửa ba màu nọ ngay khi vừa tiếp cận với Trần Dương trong vòng hơn mười mét liền ‘Oanh’ một tiếng tạo thành vụ nổ.

Nhưng điều kỳ lạ là vụ nổ này không có lan rộng như trong tưởng tượng mà là tựa như một quả bong bóng bị thổi căng ra, càng ngày càng lớn.

Yến sư huynh hai tay pháp quyết càng nhanh, sắc mặt nghiêm túc chỉ về phía Trần Dương hô:

- Trảm!

Chỉ thấy vốn vụ nổ do đốm lửa ba màu tạo ra đang phình to, bỗng dưng lấy tốc độ cực nhanh co rút lại, hiển lộ ra một thanh kiếm ba màu rực rỡ, bên trên còn có hoả diễm chói mắt.

Mà đại kiếm ba màu này vừa hiện ra, lập tức ầm ầm chém tới chỗ Trần Dương.

Cảm nhận khí tức trên thanh đại kiếm này, sắc mặt Trần Dương có chút khó coi, tuy nhiên hắn cũng không có vì vậy mà bối rối.

Trần Dương đưa kiếm ngang ngực, linh lực tích súc, trong nháy mắt, hắn đột ngột mở to mắt, đồng thời kiếm ảnh quét ngang, thanh kiếm tựa như lưu tinh bay đi.

- Sát!

Lời này vừa ra, lập tức ánh sáng trên thân kiếm càng thêm chói loà, kiếm quang gào thét bay ra thoáng cái đã hoá lớn đến hai ba trượng, mà dưới một chỉ của Trần Dương điểm tới, liền nhanh chóng xoay tròn kịch liệt hoá thành một cự đại lốc xoáy to đến mấy trượng, không chút chậm chạp đón lấy đại kiếm ba màu đánh tới.

Không gian chung quanh ngay lập tức vang lên những âm thanh ầm ầm, lốc xoáy vừa va chạm với đại kiếm ba màu lập tức hút lấy đại kiếm ba màu vào bên trong xoay tròn kịch liệt, chỉ trong chốc lát thì kiếm ảnh ba màu liền hoá thành những điểm hoả quang li ti rơi xuống mặt đất. Mà hình dạng đại kiếm ba màu cũng càng ngày càng nhỏ, dần dần tan biến bên trong vòng xoáy.

Yến sư huynh thấy cảnh này thì tròng mắt co rút. Hắn vốn cho rằng Trần Dương dù cho có tiến bộ đến Trúc Cơ Sơ Kỳ thì cũng là mới tiến giai, linh lực tu vi chắc hẳn còn chưa ổn định. Mà đại kiếm ba màu này chính là đòn sát thủ trong tay Yến sư huynh. Trước đây đã từng chém qua yêu thú cấp bốn cực kỳ nhẹ nhõm.

Giờ phút này, thấy Trần Dương vậy mà khó chơi như vậy, nhất thời sắc mặt Yến sư huynh càng thêm âm trầm.

Mà Trần Dương cũng chưa ngưng lại, bàn tay điểm tới lốc xoáy.

Chỉ thấy bên trong lốc xoáy đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang nhanh như chớp bay ra, gần như vừa loé lên đã hiện ra trước mặt một gã còn lại đứng gần đó, xuyên qua bụng gã, tạo thành một vết máu.

Người này ngơ ngác nhìn vết thương trên bụng, mắt mở to lộ rõ vẻ không thể tin nổi, sau đó ngã vật xuống.

Lúc này, Trần Dương mới nhàn nhạt nhìn về phía thanh niên họ Yến.

Yến sư huynh giờ phút này cảm nhận được kiếm khí lăng lệ ập vào mặt, trong mắt sát khí càng dày, hiển nhiên cũng biết song phương đã đến trình độ này thì nói gì thêm cũng vô dụng.

Gã há mồm phun ra một thanh tiểu kiếm xanh biếc, nhìn Trần Dương rồi không nói một lời, hai tay liên tục bắt quyết. Chỉ thấy tiểu kiếm màu xanh run lên một cái, lập tức vèo một cái bay lên không trung.

Pháp quyết trong tay Yến sư huynh không chút nào dừng lại mà liên tục biến đổi, lúc này tiểu kiếm trên không trung ngay lập tức huyễn hoá ra kiếm quang nhiều không đếm xuể.

Yến sư huynh ánh mắt lăng lệ, liền điểm tới Trần Dương quát:

- Vạn Kiếm Tề Minh, Trảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.