Bảo Long Thần Thám

Chương 7




Gần xế chiều, Ngọc Sanh Hàn đưa cô vào trong nhà, gian nhà khá đơn giản, xem bộ dáng nhất định là đã được quét dọn thường xuyên.

Hậu viện có hai gian phòng, một gian là phòng ngủ, một gian dùng để quan sát quá trình gieo trồng, bên cạnh nhà là một gian nhà ấm đơn giản, bên trong còn có số hoa oải hương đang được nuôi trồng.

Đây vốn là chỗ ở của Minh Lam, sau khi ở bên Lam Điền, bởi vì ở đây đi lại bất tiện, Minh Lam liền trực tiếp đến Ngọc Khê vương phủ ở, ăn, uống, nhưng cũng giúp đỡ quản lý sự vụ của Thiên sứ các và Liên Tửu cư.

Trong nhà đầy đủ đồ đạc, Ngọc Sanh Hàn nhìn vào phòng bếp, đã có sẵn nguyên liệu.

“Em biết nấu ăn chứ?” Ngọc Sanh Hàn hỏi, Hương Diệp lắc đầu, Ngọc Sanh Hàn nhướn mày cười một tiếng, “Anh cũng không biết.”

‘Vậy động thủ đi.” Hương Diệp nói vậy, Ngọc Sanh Hàn rất ăn ý gật đầu, sau đó cùng Hương Diệp tiến quân vào phòng bếp.

Không sai, mặc dù hai người đều không biết nấu nướng, nhưng bọn họ đều có quyết tâm khiêu chiến những chuyện chưa biết giống nhau, nhất là, Hương Diệp cho rằng Ngọc Sanh Hàn là một tên quái vật, cho dù học cái gì cũng vừa học đã biết, cho nên, nấu cơm, chắc không phải việc khó…

Đến khi mặt trời xuống núi, khói bếp trong nhà chậm rãi bốc lên, mang theo một sự tĩnh lặng ấm áp, mùi cá nướng truyền ra từ trong nhà, giọng nói nhỏ vụn của hai người vang lên bên trong miễn cưỡng có thể nghe thấy một câu như sau, “Thiên tài cũng có giới hạn…”

“Trời cao vẫn rất công bằng…”

Ngoài sân bếp, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn ngồi trên một băng ghế nhỏ chăm chú quay về phía đống lửa tỉ mẩn nướng mấy con cá bắt được trong hồ, thêm chút gia vị, Hương Diệp không kìm được lại quay lại nhìn về phía phòng bếp, bên trong một mảng tối om om, không nhìn rõ được gì, cô không kìm được hỏi, “Không cần dọn dẹp chỗ này một chút sao?”

“Mai Minh Lam sẽ dọn.” Ngọc Sanh Hàn nói như đương nhiên, đem cá đã nướng xong đưa cho Hương Diệp, Hương Diệp đón lấy, nhẹ nhàng thổi thổi, vừa định cắn, Ngọc Sanh Hàn lại ghé qua, cắn một cái đúng vào chỗ cô vừa mới thổi, sau đó nghiêm túc bình phẩm, “Mùi vị đại khái cũng được.”

Hương Diệp nhìn con cá bị cắn thủng một chỗ, lật lại, định cắn xuống, Ngọc Sanh Hàn lại bất chợt ghé qua, há mồm cắn xuống một miếng, vẫn nghiêm túc như cũ, “Bên này hình như hơi cháy.”

Hương Diệp nhìn hắn, lại nhìn con cá một chút, giơ con cá ra trước mặt Ngọc Sanh Hàn, “Anh cắn thành như vậy rồi, em không thèm nữa.”

Ngọc Sanh Hàn nghe cô nói không thèm, cũng chẳng tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, liền cúi xuống ăn con cá trong tay Hương Diệp, Hương Diệp thấy vậy, không nhịn được đẩy hắn, Ngọc Sanh Hàn kéo cô qua, nắm lấy tay cô, giơ cá nướng lên trước mặt mình, vui sướng thỏa mãn ăn, Hương Diệp thấy hành vi trẻ con này của hắn, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười, không thèm để ý đến hắn nữa, Ngọc Sanh Hàn lại vươn tay xé thịt cá, đưa đến bên miệng cô, thấy Hương Diệp không há mồm, suy nghĩ một chút, đột nhiên mang vẻ mặt không được tự nhiên lắm, nghiêm túc nói, “A ~”

Hương Diệp nhìn dáng vẻ như dỗ dành trẻ con kia của hắn, khóe miệng nhất thời giật giật, nắm lấy tay Ngọc Sanh Hàn bỏ cá vào cái miệng đang “A” lên của hắn.

Nướng một con cá, bốn phía thê thảm.

Hôm sau, Minh Lam sắp xếp xong chuyện ở Liên Tửu cư, mới đến gian nhà kia nhìn một chút, vừa vào cửa đã thấy thi thể của nửa con cá nướng đang nằm đó, đống lửa ở giữa đã tắt bao giờ, đảo mắt nhìn về phía phòng bếp đen thui như mực, Minh Lam bước tới cửa, khóe miệng co giật.

Phòng bếp đã cháy đen một nửa, bên trong nồi niêu xoong chảo đều bị thay đổi vị trí, nhưng cái Minh Lam muốn hỏi nhất chính là, tại sao mái nhà còn có một lỗ thủng đen sì?

Nhìn căn phòng bếp này, yên lặng xoay người, lòng nhủ lát nữa tiến cung phải đòi Ngọc Sanh Hàn thêm kinh phí mới được, sửa hết tất tần tật chỗ này, sau khi sửa xong, hắn cũng không tới nữa đâu!



Mà lúc này, trong hoàng cung, tuôn ra một tiếng thét kinh người.

Hương Nại Nhi kéo vạt áo An Quế lắc trước lắc sau mãnh liệt, “Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Tôi đã bỏ lỡ cái gì?! Màn cầu hôn vĩ đại nhất thế kỷ !! Tin tức trang đầu ngày hôm nay chính là “Chấn động!!! Hoàng đế Tây Ngọc quỳ xuống cầu hôn!” Mà tôi lại không có mặt ở đó, vậy mà tôi lại không có mặt ở đó vậy mà tôi lại không có mặt ở đó vậy mà tôi lại không có mặt ở đó vậy mà tôi lại không có mặt ở đó!!!!”

An Quế bị lắc đến mức xương sắp giã ra, bên tai còn phải chịu đựng ma âm siêu phàm của Hương Nại Nhi, liều mạng một hơi, An Quế vươn tay giơ về phía chủ tử đang uống trà ở đầu kia, “Gia… cứu ta..”

Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩng mặt lên, nhìn Hương Nại Nhi đang bạo phát một cái, sau đó lại yên lặng cúi đầu.

An Quế khó tin mà nhìn chủ tử nhà mình, vậy mà lại, vậy mà lại không để ý tới chết sống của ông ta!!!

Ôi ~~ trời cao ơi!! Đất dày ơi!!

Mà Hương Diệp ngồi bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, pha xong trà, mới ung dung nghênh đón, “Hương Nại Nhi qua đây uống trà đi.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, bấy giờ mới thả An Quế ra, đi tới, mắt đầy căm tức nhìn Ngọc Sanh Hàn, sau đó nâng chén trà lên uống, hồi lâu, mới sâu kín than một tiếng, “Chị đây không phải uống trà không phải uống trà ~ mà là bực tức!!!”

Tần Khê nghe vậy, đi qua đỡ An Quế ngồi xuống một bên, điệu bộ người từng trải nhỏ giọng khuyên nhủ, “Ta hiểu nỗi khổ của ông mà, hôm qua ta cũng bị lắc như vậy.”

An Quế nghe vậy, mắt ứa lệ, nhìn Tần Khê, bất giác nhiều ra mấy phần sùng bái, mấy phần thân thiết!

Tri kỷ nha! Trên thế giới này, tri kỷ của An Quế ông lại là Ngọc Khê vương gia!!

Hai người rất ăn ý bắt tay một cái, bên kia Hương Nại Nhi uống trà xong, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn qua Ngọc Sanh Hàn, chỉ nói một cấu, “Làm người không thể như thế được.”

Ngọc Sanh Hàn lại liếc xéo cô nàng một cái, không nói câu nào.

Hương Nại Nhi trợn mắt nhìn hắn một cái, lại quay sang Hương Diệp hỏi, “Này, hai người quyết định trăng mật ở đâu chưa?”

Hương Diệp nghe vậy chợt sửng sốt, Ngọc Sanh hàn lại như có chút hứng thú quay đầu nhìn cô nàng, Hương Nại Nhi mới nhìn hắn quăng một câu, “Chuyện không liên qua đến anh thì đừng có xen vào.”

Ngọc Sanh Hàn hơi nheo mắt, chỉ chỉ Hương Diệp, “Đó là vị hôn thê của tôi.” Lúc nói những lời này, trên mặt anh có cần phải đắc ý như thế không hả Ngọc lão Đại.

Hương Nại Nhi nghe thế, vỗ bàn một cái chỉ thẳng vào Tần Khê, “Vậy tôi cũng có vị hôn phu!!”

“Ai? Ai gọi tôi?” Tần Khê bắt tay với An Quế xong, vui vẻ chạy qua phía ba người đang uống trà.

“Em gọi anh đấy.” Hương Nại Nhi cười híp mắt đứng dậy, hai tay đặt lên vai Tần Khê, Tần Khê chỉ cảm thấy một luồng tà khí đánh tới mà lại không thể lùi lại một bước, chỉ có thể nhắm mắt hỏi, “Chuyện gì cơ?”

“Chuyện du lịch trăng mật của Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn.”

“Tiểu Hương Hương đi du lịch trăng mật, muốn đi đâu? Ca ca làm hướng dẫn viên du lịch cho, anh cực kỳ hiểu biết về Tây Ngọc này!!” Nghe đến đó, Tần Khê thực sự hưng phấn, Hương Nại Nhi liền phát điên, vung một bàn tay đáng văng hắn ra, rống, “Haagen Daz anh còn chưa tặng em đâu đấy!!”

“Hương Nại Nhi…” Tần Khê mặt đầy ấm ức co lại bên cạnh, liếc mắt nhìn Hương Diệp bên cạnh Hương Nại Nhi, như có vô hạn ấm ức vậy, “Được rồi, không đi thì không đi…”

Nói xong, còn ngồi xụp xuống một bên, lại còn… còn vẽ vòng tròn.

Khóe miệng Hương Nại Nhi giật giật, lòng nói anh có cần phải đáng thương đến thế không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.