Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 14: Chương 14




Trong phòng bảo vệ khu dân cư tản ra ánh đèn màu cam nhạt, sau cánh cửa đóng chặt mơ hồ truyền đến giọng hát tiếng Ngô (1) mềm mại. “Trên trời cao rơi xuống một Lâm muội muội, tựa áng mây mỏng nhẹ vừa mới xuất sơn…” (2)

Trong khu dân cư rộng lớn, chỉ lác đác mấy nhà còn sáng đèn, những người ngủ say căn bản sẽ không phát hiện lúc này ngoài trời đang bay đầy tuyết mịn. Có thể tưởng tượng được, sáng mai lúc vén rèm cửa lên, thấy khắp đất bao trùm một màu trắng bạc, trên mặt họ sẽ kinh ngạc đến cỡ nào. Chuột nắm cổ áo khoác thật chặt, giậm giậm chân, lại rút vào mái hiên phòng bảo vệ. A Lục đưa Đoan Đoan về nhà, con gái đêm khuya đi một ình quá nguy hiểm. Nếu là ngày trước, Chu Thiên Hạo chắc chắn sẽ kéo khóe miệng châm chọc. “Cô ta? Yên tâm đi, chỉ nhìn cái lưng thôi là biết, không ai có bộ dạng an toàn hơn cô ấy! Trừ khi là thằng mù!”

Lúc này, Chuột không nói được lời nào. Hình ảnh đôi trai gái ôm nhau dưới đèn đường chói mắt thấp thoáng hiện lên trước mặt, Chuột chú ý thấy, gương mặt A Lục từ dịu dàng biến thành kinh ngạc lúc nhìn thấy mình, sau đó là vẻ kinh hoảng cùng lúng túng. Đồ ngốc, trên mặt rõ ràng là biểu tình như bị sét đánh, tay để trên lưng người ta lại vẫn chẳng chịu bỏ ra. Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt!

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Chuột cắm tay trong túi quần, cà lơ phất phơ lắc lư đến bên cạnh họ. “Này, Đỗ Thanh Luật, thật trùng hợp, giờ này rồi mà cũng gặp được cậu trên đường.”

“Chuột…” A Lục lúc này mới hồi hồn về, vẻ mặt hơi lúng túng. “Cậu…”

“Tôi mới tan sở!” Ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn trân trân tay hắn, thấy chúng chậm rãi trượt xuống từ bên người cô gái, ngón tay cong một chút rồi duỗi ra, cuối cùng dừng lại hai bên chân hắn. Tư thế tay úp sát bên hông, nhóc ngốc quả nhiên đang căng thẳng. Chuột nghiêng mắt đi, khuôn mặt cô bé còn chưa khô nước mắt, bị đèn đường nhuộm thành một mảnh đỏ bừng. “Đưa người ta về nhà trước đi, nửa đêm rồi, không tốt đâu!”

A Lục quay đầu nhìn Đoan Đoan, cô bé mím miệng không nói lời nào, sau đó gật đầu. “Được!”

Mắt Chuột từ đầu đến cuối nhìn đầu đường bên kia, trong bông tuyết phất phơ tứ tán, bảng hiệu cửa hàng muôn sắc muôn màu đang lần lượt tắt đi. “Đi thôi!”

Nhà Đoan Đoan cách đó không xa. Dọc theo đường đi, hai người bọn họ song song đi cùng nhau, Chuột cố ý rớt phía sau mấy bước, chậm rãi bước tới, quan sát cẩn thận. Cô gái thấp hơn bả vai A Lục một chút, tóc nhuộm dưới màn đêm ánh lên một chút màu nâu đồng nhạt nhạt, cùng màu với đuôi tóc A Lục, hẳn là nhuộm màu giống số. Cô gái cắt tóc hoa lê (3), kiểu tóc thịnh hành nhất hiện giờ, lọn tóc lỏng lẻo nhẹ nảy lên theo bước chân chuyển động, lộ vẻ hoạt bát dí dỏm. Hiện tại đầy đường đều là mấy cô gái có kiểu tóc như vậy, tóc dài hay tóc ngắn, lọn to hay lọn nhỏ. Nhóc ngốc từng than với y, khách nữ đến tiệm uốn tóc tám chín phần mười đòi uốn hoa lê, hại hắn theo Nghiêm Nghiễm không học được cái khác.

A Lục có lẽ thích con gái tóc gợn sóng. Quên mất chuyện năm lớp mười hai cấp ba, thiếu niên choai choai bị gánh nặng học hành ép tới mức không thở nổi, trong lòng lại tràn đầy nóng nảy không được xả ra, mượn cớ học bù trốn khỏi ông thầy, ban đêm gió lạnh thấu xương tụ họp trong một tiệm ăn gần trường học, nồi lẩu, đồ nướng, bia hơi, uống đến mức miệng đầy mùi bia mặt mày đỏ lét, có người ồn ào đòi chơi “Truth or Dare” (4). Làm chuyện người bình thường không ai đi làm, nói chuyện mình bình thường không bao giờ dám nói. Chai bia rỗng xoay xoay xoay, xoay làm sao chỉa thẳng vô A Lục. Nhóc ngốc cầm ly bia, thấp thỏm như đang cầm trái bom không biết chừng nào sẽ nổ, tức khắc liền bị dọa, hai mắt trợn to, da mặt “bùm” một cái, còn muốn tươi hơn miếng thịt mới bỏ vào nồi. “Tôi… Tôi chọn nói thật!”

Thế là y liền cười, dù uống đến đầu choáng mòng mòng lưỡi tê cứng ngắt, đầy trong mắt vẫn là khuôn mặt ửng hồng của hắn gần ngay trước mặt. Cúi sát vào hắn, vươn đầu qua, mắt đối mắt, mũi đối mũi. “Nói, cậu thích kiểu con gái nào?” Mùi bia phun ra mũi, bên trong chen lẫn hơi thở có chút bất ổn của y.

Đỗ Thanh Luật vẫn là bộ dạng ngốc nghếch kia, mắt mở to, miệng hơi há, trong sương khói lượn lờ, khuôn mặt trắng nõn non tới độ có thể bóp ra nước kia căng đến đỏ bừng. “Cái này…”

Nếu không phải ngồi cùng bàn còn nhiều người như vậy, Chu Thiên Hạo suýt nữa đã không kiềm được đưa tay qua nhéo cằm hắn, làm ánh mắt hắn có thể vĩnh viễn dừng lại trên mặt mình.

Do dự rất lâu, lâu đến độ người ngoài sốt ruột, ai cũng gõ bàn la hét đòi phạt bia. Hắn mới cúi đầu, cẩn thận mở miệng. “Kiểu công chúa.”

Kiểu công chúa… Hừ…

“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Lời nói khinh thường kèm theo cơn giận bành trướng vuột ra khỏi miệng.

Y bỗng chốc quay đầu, đứng lên giơ ly về phía những người khác cụng ly liên tiếp, không để ý tới nhóc ngốc đang liên tục bị cho đi tàu bay giấy bên cạnh.

Trong cổ tích có công chúa nào không xuất hiện với mái tóc gợn sóng? Cười mỉa, ở sau lưng A Lục cùng Đoan Đoan, Chuột lại bất tri bất giác đi qua một giao lộ nữa.

Bên cạnh có container chở đầy hàng hóa ầm ầm chạy qua, làm lung lay mặt đường phủ một lớp tuyết mỏng. Chuột đi phía sau A Lục, nhìn nhóc ngốc luôn cần mình giúp đỡ, luôn mặc mình ức hiếp, luôn bị mình quát to là “vô dụng, yếu đuối, không chút ưu điểm”, đang rất tự nhiên vươn tay bảo vệ cô gái, sau đó ân cần khoác tay kéo cô nép vào người mình.

Nhóc ngốc của y, hóa ra cũng có thể là hiệp sĩ của công chúa.

Đối diện có quán trà sữa, sắp nửa đêm còn rề rà chưa đóng cửa. Cô phục vụ tóc búi cao cao, cầm di động đính hột cườm lấp lánh, ngồi ngáp ngắn ngáp dài sau quầy hàng sắc màu tươi đẹp. Ánh đèn sợi đốt nhợt nhạt chiếu xuống lớp phấn nền sắp sửa bong ra trên mặt cô gái.

Chuột cầm trà sữa nóng hổi xoay người, trên con đường trải sỏi xuyên qua khu cây xanh, A Lục đang đi tới hướng này, đầu vai bị tuyết thấm ướt lóe ra bóng sáng màu da cam.

“Nhớ ban sơ, muội muội mới đến Giang Nam. Bảo Ngọc suốt ngày bầu bạn cùng cười…” (5) Khúc ngâm trong phòng bảo vệ du dương uyển chuyển. Dưới mái hiên nhỏ hẹp bên ngoài, Chuột cùng A Lục không hẹn mà cùng tránh né ánh mắt của nhau.

“Cô ấy về nhà rồi sao?” Chuột hỏi.

A Lục khẽ gật đầu. “Ừ!”

Tuy vẫn có chút không tình nguyện, nhưng lúc lên cầu thang, Đoan Đoan vẫn rất cố gắng mỉm cười với hắn. “Em chấm một đôi boot trong cửa hàng, Tết Ta em chắc chắn sẽ mang nó!”

A Lục nói với cô. “Em bây giờ cũng rất xinh đẹp!”

Cô nghiêng đầu qua, dùng đôi mắt khóc đến sưng đỏ kiêu căng nhìn hắn. “Rất nhiều người đều nói như vậy.”

“Đi thôi!” Nhét trà sữa vào trong tay hắn, Chuột xoay người trước tiên.

“Chuột…” Bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống ngón tay, ly giấy trong tay lại vô cùng ấm áp, mùi sữa ngọt ngào xuyên qua không khí lành lạnh quẩn quanh trong mũi. A Lục muốn nói lại thôi.

Chuột cũng không quay đầu lại. “Đừng nói!”

Vội vàng đi nhanh mấy bước đuổi kịp y, A Lục không dám nhìn bên mặt không chút biểu tình của Chuột, khoảng cách kéo ra nửa bước, cẩn thận tránh cái bóng của y in trên mặt đất. Đèn đường ven lộ kéo bóng hai người ra mảnh mảnh dài dài, chiếc bóng đen đen mỏng tanh như tờ giấy, từ vỉa hè cao cao thấp thấp leo lên đầu tường chạm trổ dây hoa cỏ của khu dân cư. Một cao một thấp, một trước một sau, hai bên trầm lặng.

Trở lại ngã tư đường lúng túng ban nãy, Chuột dừng bước. “Nhà cậu hay nhà tôi?”

Đối mặt với câu hỏi của Chuột, A Lục rất ít khi thẳng thắn như vậy. “Nhà cậu!”

Sau đó y lại cất bước đi về phía trước, đế giầy thấm nước đạp lên mặt đường trải một tầng tuyết mỏng, nhẹ phát ra tiếng vang “táp táp”. Nhóc ngốc bình thường ngày mưa đường trơn thì trượt té, ngày nắng đi dạo vẫn bỗng dưng vấp ngã, nên cứ chằm chằm nhìn dưới chân không dám lơ là một khắc, ly giấy cầm trong tay sắp bị bóp méo.

Phía trước có người thở dài, lại “táp táp” mấy tiếng, A Lục còn chưa kịp ngẩng đầu, cổ tay đã bị nắm chặt.

“Ngốc chết đi được!” Y bất mãn càu nhàu.

Hắn mở to mắt nâng tầm nhìn lên, dưới ánh đèn đủ màu sặc sỡ, chỉ vội vàng liếc thấy vẻ bất đắc dĩ không thể quen thuộc hơn bên khóe mắt y. “Chuột…”

“Kêu cái gì mà kêu! Đi mau! Trời cũng sắp sáng rồi!” Nghe ra được kinh ngạc cùng vui sướng trong giọng của hắn, Chuột quay mặt đi, năm ngón tay bất giác càng nắm chặt hơn, chỉ là bước chân lại thả chậm rất nhiều.

Nhà Chuột vẫn như lúc A Lục đến trước đây. Chu Thiên Hạo chung quy thích đi chú ý những chỗ vụn vặt, thứ gì nên đặt chỗ nào, trước giờ đều phân ra rất rõ, một chút cũng không thể sai. Trước kia lúc ở ghép với người khác, A Lục không ít lần bị Chuột mắng té tát vì góc đặt bàn chải đánh răng không đúng hoặc vấn đề đầu dao cạo râu nên hướng lên hay hướng xuống.

Sau khi vào nhà, Chuột vẫn không nói gì, mở đèn lên, đứng giữa phòng khách nhìn sâu vào A Lục. Trên mặt y không có bất cứ biểu tình gì, ngay cả khóe miệng luôn kéo lên và nét khinh miệt khi liếc nhìn người khác cũng biến mất không còn nữa.

A Lục đứng cạnh cửa bị y nhìn đến toàn thân khó chịu, cúi đầu né tránh ánh mắt đáng sợ của y. “Chuột, cậu đói bụng không? Tôi đi nấu mì cho cậu!”

Không đợi Chuột lên tiếng, hắn xông thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra miệt mài tìm kiếm. “Chỗ cậu có thịt bằm và đậu phộng, tốt quá, tôi làm mì tương cay cho cậu!”

Chuột không đi vào, cầm ly trà sữa hắn vội vàng đặt trên bàn qua, dựa bên khung cửa nhìn bóng dáng cố sức bận rộn của hắn. “Tương ở ngăn tủ trên cùng!”

“Ừ, tôi biết!”

Nhón chân tìm ở chỗ cao nhất trong tủ chén, quen tay lấy nồi cùng chén dĩa ra, rửa rau xắt thịt, vặn lửa bắt chảo, hai tay hắn làm việc không ngừng, bận đến mức ngay cả thời gian để Chuột chen miệng vào cũng không có nổi. “Chuột, muối nhà cậu sắp hết rồi, đừng quên mua nhé!”

“Chuột, đường cũng không còn nhiều.”

“Chuột…”

Chuột không hề đáp lại, hai mắt dõi theo một khắc cũng không chớp, dường như muốn xuyên thấu qua lưng, nhìn đến chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn.

Tạp dề mặc trên người hắn là cái hai người cùng nhau mua ở siêu thị. Tránh mấy màu hồng phớt vàng nhạt hường phấn tới nổi da gà, cố ý lấy cái màu nâu không ma nào thèm chọn nằm tuốt ở kệ dưới cùng. Về nhà run rẩy mở coi một cái, chính giữa ngực bỗng ở đâu nhảy ra cái hình con rùa nhỏ cù lần, mắt to to tròn tròn đen nhánh, bóng sáng long lanh trong veo như nước. Dưới gương mặt căng đến đỏ bừng của nhóc ngốc, Chuột ôm bụng cười lăn cười lộn.

Nồi là do A Lục không biết xách về từ sạp vỉa hè nào. Chu đại thiếu gia trong túi không có tiền còn muốn ra vẻ xa xỉ, cắn răng đầu tư mua trọn bộ nồi inox nhập khẩu từ Đức, là cái thương hiệu mà TV mỗi ngày đều quảng cáo rầm rộ, đáy nồi sáng đến mức có thể làm gương soi. Nhóc ngốc không biết phân biệt đồ dỏm đồ xịn lại ghét bỏ đủ điều. “Vừa nặng vừa nóng, đáy nồi lại hay dính đồ ăn, ở đâu ra cái giá như vậy?” Chuột tức đến trào máu. Nhưng cơm nước hơn phân nửa là do A Lục làm, dùng nồi gì nhóc ngốc tự mình định đoạt. Thế là bộ nồi inox sáng bóng kia vẫn đặt trong tủ chén làm hàng trưng bày, nồi gang tầm thường lại một mình độc chiếm sủng ái, có thể nói là vô địch hậu cung.

Còn sắc hoa trên chén dĩa, ống đũa treo trên tường, khăn giấy trên bàn ăn… Đến một cây đũa, một chiếc muỗng cỏn con bé nhỏ, dường như đều mang dấu vết qua tay hắn. Chuột nghĩ ngợi đến sắp ngây ngốc, nâng tay, cúi đầu, môi chậm rãi ấn xuống dấu vết hắn để lại trên miệng ly.

(1) Tiếng Ngô là một trong những bộ phận lớn của tiếng Trung Quốc. Tiếng Ngô được nói ở phần lớn tỉnh Chiết Giang, thành phố Thượng Hải, Nam Giang Tô, cũng như một số phần nhỏ hơn của các tỉnh An Huy, Giang Tây, và Phúc Kiến. Đặc điểm lớn nhất của tiếng Ngô chính là “mềm mại”, đặc biệt thiếu nữ nói càng êm tai hơn. Năm 1991, có 87 triệu người nói tiếng Ngô, khiến đây là loại tiếng Trung được nói đông thứ hai sau tiếng Quan Thoại (800 triệu người nói).

(2) Câu hát này nằm trong Việt kịch Hồng Lâu Mộng, Lâm muội muội là chỉ Lâm Đại Ngọc (nữ chính).

Việt kịch là một loại hình nhạc kịch Trung Quốc, ra đời năm 1906, có xuất xứ ở vùng Thiệu Hưng, thuộc tỉnh Chiết Giang.

Việt kịch khác với các hình thức hí khúc khác của Trung Quốc không những ở hệ thống ngôn ngữ, âm nhạc và vũ đạo mang tính địa phương, mà còn ở một đặc điểm là tất cả các vai nam đều do diễn viên nữ đóng.

19_095541_1

(3) Tóc hoa lê:

images 4

(4) Truth or Dare là một trò chơi, một người đặt ngang cái chai rồi xoay tròn, miệng chai dừng ở người nào thì người đó phải chọn “Truth” (nói thật) hoặc “Dare” (thử thách), nếu chọn “Truth” thì phải nói thật khi người xoay chai hỏi một vấn đề (càng xoắn càng xoáy càng tốt), nếu chọn “Dare”thì phải thực hiện một yêu cầu của người xoay chai (càng quái càng độc càng hay).

(5) Đây là một khúc trong Việt kịch Hồng Lâu Mộng, muội muội ở đây là Lâm Đại Ngọc (nữ chính),Bảo Ngọc là Gia Bảo Ngọc (nam chính).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.