Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 122: Vĩ thanh




Sắc mặt Dung Dịch cung kính, âm điệu hùng dũng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Tú đỏ bừng, thân mình bắt đầu run rẩy.

Hoàng Thượng nhìn hai cha con nhà này, đương nhiên ông ta nhìn ra được dụng ý của Dung Dịch. Hiển nhiên, Dung Dịch ra vẻ muốn chịu đòn nhận tội, kì thực là quyết tâm muốn che chở cho con gái mình mà thôi.

Ông ta không nhịn được thầm mắng thằng con thứ ba của mình làm việc không tỉnh táo. Dung Dịch người này ông ta biết quá rõ, không chọc ông ta tức sôi gan, lão hồ li này sẽ không chịu ló đầu, cho nên mấy năm nay trong triều đình, ông ta không kết bè kết đảng với ai, nhưng các phe phái đều muốn lôi kéo ông ta.

Hoàng Hậu ngồi cạnh nghe thế, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Dung Tú, mới thành thân chưa tới vài ngày, sao có đạo lý hưu thê được cơ chứ.

Hoàng Thượng ho khan vài tiếng, mới chần chừ mở miệng, “Dung ái khanh, việc này vẫn cần từ từ bàn bạc. Trẫm cảm thấy Tú Tú rất khiến cho người ta yêu thích đấy chứ.” Nghĩ đến lời nói của gã trọc ngốc Ngộ Tuệ kia, đương nhiên Hoàng Thượng sẽ không chịu để con mình hưu một Vương phi như vậy.

“Đúng đấy, Dung đại nhân. Có chuyện gì từ từ nói, không thể nhất thời tức giận .” Hoàng hậu cũng lên tiếng khuyên giải, sao mọi chuyện lại thành ra như bây giờ. Không thành thông gia được, cũng không thể thành oan gia chứ.

Dung Tú quỳ bên cạnh Dung Dịch, đầu gối phát đau, nhưng nhìn đến cha mình đã một bó tuổi, còn vác theo cành mận gai quỳ gối trên điện cùng mình, trong lòng có loại cảm giác thật ấm áp, trong vành mắt đã tràn đầy lệ nóng.

Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, sống trong cô nhi viện cũng bị ức hiếp cho đến lớn. Sau đó có người nhận nuôi cô, nhưng gia đình kia cũng không khiến cho cô cảm thấy ấm cúng.

Giờ lại có một người cha hết lòng bênh vực mình như vậy, trong lòng cô vừa cảm kích vừa xúc động, chỉ là tất cả cảm xúc đều được cô biểu hiện trên gương mặt tươi cười kia, xuyên qua như vậy thật là tốt.

“Bẩm Hoàng Thượng, thần muốn từ quan hồi hương cùng con gái.” Dung Dịch chắp tay, tiếp tục kiên trì khẩn cầu.

Bên ngoài thư phòng, từng trận gió đêm luẩn quẩn phía trên hoàng cung.

Trong Vương phủ, Tô Cẩn Hạo cùng Hạ Quán Linh đang đánh cờ. Hạ Quán Linh chớp chớp hàng mi dày rậm, lo lắng không biết nên diễn khúc Liên Hoa Lạc như thế nào. Còn Tô Cẩn Hạo nhíu mày càng thêm chặt, trời đã tối sầm, Dung Tú nữ nhân kia đi lại mặt đến giờ còn chưa trở về.

Nghĩ đến ban ngày bắt gặp cảnh nàng ta và hoàng đệ mình kề đầu ghé tóc, hắn thật sự nghĩ mãi không ra, nữ nhân này trước kia say mê cuồng nhiệt với mình phải chăng đều là giả tạo, tại sao giờ hai người bọn họ cứ gặp nhau là không nhịn được phải ầm ĩ một trận.

“Vương gia, tới lượt chàng rồi kìa.” Hạ Quán Linh ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Hạo, nàng ta đương nhiên biết hắn đang không yên lòng vì cô Vương phi kia bây giờ vẫn chưa về, nhưng dù có chuyện gì chăng nữa, nàng ta đã bước vào Vương phủ, thì sẽ không bao giờ ra đi.

Lúc này Tô Cẩn Hạo mới vội thu hồi suy nghĩ, hai ngón tay nhón quân cờ, hạ xuống bàn cờ.

“Vương gia, chàng thua rồi!” Hạ Quán Linh cười cực kỳ ngây thơ, tinh nghịch ăn trọn quân đen của hắn.

“Quán Linh, gần đây kì nghệ của nàng tiến bộ nhanh quá, bổn vương cũng sắp bị nàng đá xuống ngựa rồi.” Tô Cẩn Hạo mím môi cười khẽ.

“Đâu phải kỳ nghệ của thiếp tốt, rõ ràng là Vương gia nhường thiếp.” Hạ Quán Linh khẽ liếc đôi mắt như làn thu long lanh, vẻ thẹn thùng hiện trên gương mặt.

Đang lúc hai người nói chuyện, quản gia ngoài cửa vội vàng rảo bước vào phòng, “Vương gia, không ổn….. Không ổn rồi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.