Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 121: Sự ra đi của Mộ Thiên Vẫn và Minh Sát




“Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?” Hai cha con cùng lên tiếng hỏi, thấy Tiểu Thúy khóc lóc nước mắt ngắn dài như vậy, bọn họ cũng buồn bực theo.

Tiểu Thúy dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào: “Lão gia, tiểu thư, hôm nay tam Vương gia hắn, hắn đem…… nữ nhân ở Mặc Vân Các kia về, nói là…… sau này sẽ để nàng ta ở lại Vương phủ.”

Dung Tú thầm thở phào một hơi, việc này cũng đâu có sao, vậy là con ngựa đực Tô Cẩn Hạo kia rốt cục lương tâm trỗi dậy, đã chịu đưa Hạ Quán Linh về nhà. Tiểu Thúy cũng thật là, có mỗi chuyện này mà cũng chạy về nhà.

Đương nhiên Tiểu Thúy tức giận không chỉ vì chuyện này, còn có một chuyện khác, “Lão gia, tiểu thư, Vương gia bắt nhường lại gian phòng của tiểu thư. Nô tỳ không chịu, kết quả bị nha hoàn Hạ Quán Linh mang tới tát cho một cái.” Tiểu Thúy theo hầu Dung Tú, cũng được xem như nha hoàn nhất đẳng trong Dung phủ, đã bao giờ bị tức giận như vậy đâu. Bị đánh, nàng ta nghĩ tới tiểu thư vẫn ở Dung phủ, liền chạy ra khỏi Vương phủ, tới đây cậy nhờ Dung Tú.

“Rầm!” Dung Dịch đập bàn rầm một tiếng, ngọn lửa trong lòng bị hai cô gái nhỏ này thổi thêm gió, rốt cục dần dần bùng lên.

Tô Cẩn Hạo, lão phu kính nể ngươi là Vương gia, mới nhường nhịn ngươi mọi bề. Tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi còn là con gái bảo bối của ta.

Đôi con ngươi như mắt báo của ông ta khẽ động, quay sang bảo Dung Tú: “Con gái, đi. Chúng ta tiến cung, hôm nay dẫu cha có từ quan, cũng phải giúp con đòi lại công bằng.”

“Ồ!” Dung Tú lau nước mắt, đi theo Dung Dịch.

Trước cửa cung, có hai bóng dáng quỳ trên mặt đất, một già một trẻ. Sau lưng mỗi người đều buộc một cành mận gai.

Dung Tú quỳ gối bên cạnh Dung Dịch, thật ra cô muốn mở miệng hỏi, không phải muốn giúp cô đòi lại công bằng hay sao? Tại sao giờ này bọn họ lại phải đeo cành mận gai trên lưng quỳ trước cửa cung, cho người ta tham quan miễn phí.

“Con cứ quỳ đi đã, nỗi uất ức này của con, cha nhất định sẽ giúp con đòi lại.” Dung Dịch liếc nhìn cô, dáng vẻ thản nhiên nói.

Dung Tú thở dài. Được rồi, nếu đồng chí lãnh đạo đã nói vậy, ta cứ tiếp tục quỳ đi thôi. Nhưng chỉ quỳ trong chốc lát, trong lòng Dung Tú lại bắt đầu than vãn. Ông cố Liêm Pha à, ông nói xem ông đã già rồi thì cứ nghỉ ngơi đi, đang yên đang lành còn thích giày vò tạo ra một giai thoại thiên cổ “chịu đòn nhận tội” làm gì, không phải là làm hại đóa hoa tương lai của tổ quốc hay sao.

Hành động này của hai cha con nhanh chóng gây nên sóng to gió lớn chốn cung đình.

Các cung nữ đi ngang qua trước mặt họ lắc đầu thương cảm nhìn về phía Dung Tú, nữ nhân gả chồng đâu có dễ dàng.

Bọn thái giám đi ngang qua trước mặt họ thở dài liếc nhìn Dung Dịch; vị Dung đại nhân này quả là người cha hiền từ.

Quạ đen bay qua đỉnh đầu bọn họ kêu vài tiếng, may là Dung Tú đã dự kiến trước, nhanh chóng né được tai vạ từ trên trời rơi xuống.

……

Hết đám người này đến đám người khác đi qua, cuối cùng cũng nghênh đón được hai vị lãnh đạo tối cao trong cung tiếp kiến.

Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ngồi phía trên, Dung Dịch cùng Dung Tú quỳ gối trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo phía dưới.

“Ái khanh, thế này là sao?” Hoàng Thượng liếc nhìn hai cha con, trong lòng đinh ninh chuyện này chắc chắn có liên quan tới thằng con thứ ba của mình, nhưng cũng không đoán ra ý tứ của ông ta.

Dung Dịch chắp tay cung kính thưa: “Thần dạy dỗ con gái không tốt, thế nên con bé gả đến Vương phủ đã chọc giận Tam Vương gia nhiều lần. Vì vậy hôm nay thần đặc biệt đưa đứa con gái không nghe lời của mình tới đây chịu đòn nhận tội. Mặt khác đứa con gái của thần thật sự là ngu xuẩn hồ đồ, thần hy vọng Tam Vương gia có thể viết cho nó một tờ hưu thư.”

Sắc mặt Dung Dịch cung kính, âm điệu hùng dũng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Tú đỏ bừng, thân mình bắt đầu run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.