Bảo Hộ Hôn Thê

Chương 1936: Đè ngang dòng họ Vua Cờ Bạc




“Hiện tại, tôi cho cô hai lựa chọn. Thứ nhất, cùng tôi diễn một vở hồng hạnh xuất tường. Thứ hai, chết.” Uất Trì Phi trong mắt tràn ngập sát khí trần trụi.

Hạ Úc Huân biết, người đàn ông trước mắt này thật sự rất muốn mình chết.

“Vì cái gì?”

Nghe được vấn đề của Hạ Úc Huân, Uất Trì Phi trào phúng mà cười nhẹ một tiếng, đáp:“Cô cư nhiên còn hỏi tôi vì cái gì? Đương nhiên là vì mạng người của mấy vạn anh em từ trên xuống dưới của Dạ Lang!

Vì cô, Lãnh Tư Thần đã điên rồi. Mà tôi bây giờ phải làm cái tên Lãnh Tư Thần vô tình lãnh huyết kia trở về!

Phương pháp này chỉ có một, làm anh ta hận cô, đối với cô hết hy vọng, hoặc là, cô chết.”

“A, xem ra, tôi còn may mắn làm một hồng nhan họa thủy.” Nhìn nỗi hận che trời lấp đất trong mắt Uất Trì Phi, Hạ Úc Huân đột nhiên cảm thấy mình chính là tội nhân lớn nhất khắp thiên hạ.

“Phụ nữ đều là họa thủy! Trước kia tôi rất bội phục lão đại, anh ta chưa bao giờ bị bất cứ cảm xúc nào ảnh hưởng, càng sẽ không động tâm với bất kỳ cô gái nào, bất luận dưới tình huống gì đều có thể bình tĩnh khách quan. Trước đây bao nhiêu chuyện lớn xảy ra, lúc sinh tử một đường đều là bởi vì có anh ta mới cố nhịn qua.

Tuy nói bên ngoài mọi chuyện đều là tôi làm, nhưng anh ta mới là linh hồn đứng đầu của toàn bộ Dạ Lang. Chỉ có đàn ông như vậy mới có thể có được thành tựu lớn, mới đáng giá tôi đi theo!

Nhưng hiện tại thì sao! Anh ta vì một cô gái mà đảo lộn toàn bộ kế hoạch, đem chính anh ta, bao gồm tất cả mọi người đặt trong vòng nguy hiểm…… Tất cả, đều là vì cô!” Uất Trì Phi phẫn nộ không thôi mà nói.

Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, nói: “Anh nói đúng, nhân vật như Lãnh Tư Thần, không nên bị một cô gái huỷ hoại. Tôi sai thì sai ở đây, không nên bởi vì cảm thấy anh ấy tịch mịch cô độc liền đem anh ấy từ chỗ cao dụ xuống chỗ thấp, đem anh ta từ một vị thần biến thành thường dân.”

Sắc mặt Uất Trì Phi trắng bệch, nhưng vẫn tàn nhẫn quyết tuyệt mà nói, “Lãnh Tư Thần không cần cô đồng tình và thương hại, ở vị trí như vậy vốn dĩ phải chịu đựng tịch mịch cùng cô độc, chỗ cao không thắng được lạnh, đây là tất nhiên.

Cô tự tiện xông vào, hại anh ta không ít, cũng hại mọi người.

Cô sai do không nên vọng tưởng ích kỷ mà đem anh ta chiếm làm của riêng. Lãnh Tư Thần không phải của một mình cô, trên người anh ta liên lụy đến tính mạng của ngàn vạn người. Anh ta như vậy, tuyệt đối không thể có tình cảm!”

Hạ Úc Huân sắc mặt tái nhợt như tuyết, rất nhỏ mà lắc lắc đầu, nói: “Xin lỗi cho tôi thật sự không cách nào hiểu được quan điểm của anh.”

Hắn sao lại có thể nói như vậy? Sao lại có thể tàn nhẫn mà đối xử với Lãnh Tư Thần như vậy?

Cô hiểu rõ, bọn họ chỉ là vì lập trường bất đồng mà thôi.

Hắn là đứng trên góc độ Dạ Lang, còn cô, trong mắt trong lòng cô cũng chỉ có Lãnh Tư Thần, chỉ có cảm thụ của anh.

Hoặc có lẽ, đây thật sự là bởi vì chú định trong đời, mọi chuyện xảy ra cũng nói cho cô biết, cô căn bản là không cách nào thay đổi vận mệnh của anh, cương quyết thay đổi anh kết quả chỉ là phải trả giá đắt bằng máu.

Xem ra hiện tại không phải chính cô rời khỏi, mà là tất cả mọi người buộc cô rời đi.

Chuyển biến từ chủ động đến bị động, làm cô hơi có chút tự giễu.

Hạ Úc Huân liếc xéo hắn một cái, nói: “Thật là ấu trĩ, anh cho rằng Lãnh Tư Thần là ai? Anh ta sẽ tin tưởng loại tiết mục kém bản lĩnh này sao? Xin lỗi, cho dù tôi rời đi, cũng là tôi tự nguyện, mà không phải bị các người dùng loại phương pháp đê tiện này ép đi.”

“Cô……”

Đàm phán thất bại, Uất Trì Phi sắc mặt khó coi mà rời đi.

Uất Trì Phi đi rồi, Hạ Úc Huân do dự không chừng mà đùa nghịch di động trong lòng bàn tay.

Chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại, Renault liền sẽ bắt đầu thực hành kế hoạch của hắn.

Hắn từng trộm truyền tin vào, nói mọi thứ đều sắp xếp xong, chỉ cần cô gật đầu, bất cứ khi nào đều có thể giúp cô rời đi.

Cô không biết có nên tin tưởng hắn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.