Bảo Hộ Hôn Thê

Chương 12




Thi Mị chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái liền dời tầm mắt đi, quay đầu nhìn về phía bên ngoài ban công, ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ tàn thuốc, bộ dạng hờ hững, lười biếng mà gợi cảm.

”Em trở về phòng thay quần áo.”

Thi Khả Nhi cũng chỉ nhìn anh một cái, liền vào gian phòng, nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo đi ra, T-shirt màu trắng đơn giản, quần Jeans bạc thếch, tóc buộc đơn giản lên, nhìn có vẻ sạch sẽ lại thành thục.

Bởi vì tối hôm qua chỉ mang theo một bộ lễ phục tới đây, cho nên hiện tại cũng không có lễ phục khác để đổi, cho nên cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Thi Mị quan sát cách ăn mặc của cô một chút, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không có cho ra đánh giá.

”Đi thôi.”

Nói xong, Thi Khả Nhi ôm túi xách muốn đi đến chỗ đổi giày trước cửa, vốn nghĩ mặc một đôi giàu cao gót, nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy mình mặc như vậy rất không thích hợp mang giày cao gót, vì vậy liền cầm đôi giày đế bằng từ trong tủ giày ra.

Thi Mị bóp tắt thuốc đứng dậy, đợi sau khi cô mang giày xong anh mới đi qua, sau đó hai người một trước một sau ra cửa, sau khi xuống lầu ngồi vào trong cùng một chiếc xe.

Lái xe ra khỏi chung cư một đoạn, Thi Khả Nhi mới nghĩ đến hỏi Thi Mị, “Anh mua quà tặng gì cho ông nội?”

Thi Mị nhìn thẳng về phía trước, dửng dưng phun ra một câu: “Không mua.”

Thi Khả Nhi đại khái cũng đoán được anh sẽ nói như vậy, khẽ nhướng lông mày một chút, “Anh thật đúng là mười năm như một ngày.”

”Ừ.”

Thi Khả Nhi không nói thêm gì nữa, nghĩ đến ngày này mỗi năm trước, cô tựa hồ đều sẽ hỏi anh một vấn đề như vậy, mà mỗi một lần anh đều cho ra đáp án là hai chữ muôn đời không thay đổi: Không mua.

Anh chính là một người trực tiếp như vậy, nói không mua liền nhất định sẽ không mua, nhưng anh lại coi trọng sinh nhật ông nội hơn ai hết, không có quà tặng đến, nhưng tiền mừng sinh nhật chắc chắn sẽ đến.

Năm nay, anh cũng vẫn là giống như năm vừa rồi, một phong bì tiền lì xì tám con số, để ông nội đi du lịch toàn bộ thế giới đi.

Hai người lại im lặng một hồi, lúc gặp đèn đỏ dừng xe lại, cuối cùng Thi Mị nghiêng mắt liếc nhìn Thi Khả Nhi, “Em cứ như vậy đi?”

”Đúng vậy, chỉ có thể như vậy thôi. Lễ phục đã chuẩn bị xong tháng trước, lúc ấy cũng chỉ mua một bộ. Trước khi về nước cho rằng không dùng được những lễ phục kia, cho nên không mang về.” Thi Khả Nhi dừng một chút, lại nói: “Thôi, chấp nhận đi, dù sao em cũng không phải diễn viên. Không phải ông nội đã nói rồi ư, sạch sẽ là tốt rồi, không cần lịch lãm như vậy.”

Cô soi kính chiếu hậu trong xe một chút, có thể là vẫn thoả mãn với trang điểm của mình, không khỏi bật cười: “Có một gương mặt xinh đẹp là được rồi, về phần mặc cái gì, thật sự chẳng hề quan trọng chút nào.”

Thi Mị híp mắt liếc nhìn cô, làm ra đánh giá lạnh nhạt với tướng mạo của cô: “Bình thường.”

Đổi lại những người phụ nữ khác nghe lời nói như thế, dù không tức giận cũng nhất định sẽ mất mát, nhưng Thi Khả Nhi lại cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, cô cười đáp một câu: “Là ánh mắt anh quá cao, cho nên nhìn cái gì đều cảm thấy bình thường.”

Thi Mị không thừa nhận lời của cô, cũng không phủ nhận, một tay anh đặt ở trên tay lái, chống cái cằm cương nghị, đợi cho sau khi đèn đỏ qua đi, anh đạp xuống chân ga, xe lại lái ra ngoài.

Xe chạy khoảng mười phút đồng hồ, điện thoại của Thi Khả Nhi vang lên.

Lấy ra liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, cô trực tiếp nhận điện thoại: “Alo.”

”Alo, Khả Nhi.” Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói: “Tối nay có thời gian đi ra ngoài ăn một bữa cơm ca hát hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.