Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 9: Bạch Hắc Bạch chi Hắc Bạch [3]




Mặt trời gần đứng bóng Vương Tuấn Khải mới rời khỏi giường, lâu lắm rồi hắn mới ngủ nhiều như vậy. Chắc có lẽ vì phải đối mặt với tình trạng thiếu ngủ và áp lực công việc trong suốt một thời gian dài. Hắn uể oải vươn vai vài cái đi về phía phòng tắm.

Hắn xuống cầu thang, cảm thấy có cả căn nhà có chút kì quặc. Không khí quá yên ắng, tiếng động lục đục dưới bếp mọi ngày cũng bốc hơi. Sực nhớ chính mình đã nhốt cậu ngoài vườn suốt đêm qua, hắn đi tới chỗ cánh cửa, từ khuôn mặt tới hành động vẫn dửng dưng như thể đó chỉ là chuyện vặt.

Bên ngoài cánh cửa, Vương Nguyên ngồi gục đầu vào hai đầu gối co lên trước ngực. Mái tóc rũ rượi che đi khuôn mặt tái xanh, mồ hôi từ thái dương chảy thành vệt đọng ở cằm. Cậu đã gần hai ngày không ăn uống, lại bị bỏ ngoài trời chịu lạnh suốt một đêm và bây giờ còn phải hứng trọn ánh nắng trưa gay gắt hắt vào. Cơ thể vô cùng mệt mỏi, vết cắt sâu trên ngón tay hôm qua đã sưng tấy lên chưa kể cái đau âm ĩ ở thân dưới vẫn đang hành hạ cậu.

Cửa mở, cậu ngẩng đầu lên lắc mạnh vài cái để chắc rằng mình không hoa mắt. Chỉ tới khi nhìn thấy khuôn mặt cau có xuất hiện, cậu mới chắc chắn đó là thật. Cậu chống tay vào tường và xiêu vẹo đứng dậy, có lắm mới không ngã xuống vì chóng mặt, cậu cúi đầu.

"Chào cậu chủ buổi sáng"

Cái cách hắn nhìn cậu bây giờ thật sự rất tệ hại, như thể nhìn thấy thứ gì đó rất bẩn thỉu. Cậu biết bộ dạng của mình hiện tại trông rất nhếch nhác vì canh và tương ớt hôm qua, cậu liền lùi xuống một bước, cả người lại co rúm lại đề phòng hắn thấy nhức mắt lại cho cậu thêm một trận. Mãi vẫn không thấy hắn đánh mình, Vương Nguyên lén liếc nhìn hắn, hơi ngạc nhiên vì hắn đang nhìn ra ngoài vườn.

"Ra đó dọn sạch cỏ dại, nhặt hết lá rồi mới được vào nhà"

Hắn ra lệnh xong lại quay lưng đi thật nhanh, như thể không muốn ở cùng một chỗ với cậu quá lâu, giống như sợ con vi khuẩn nghèo hèn của cậu dính vào người hắn.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang rồi nhìn khắp một lượt khu vườn rộng lớn. Không có thời gian để thở dài, cậu xua Tiểu Mao vào nhà vì sợ nó nóng rồi xắn tay ra giữa vườn.



Cả trưa lồm cồm bò ngoài vườn với tình trạng không nón, không áo dài tay làm da cậu ửng đỏ và rát bỏng, cậu loạng choạng bước vào nhà, mặt mày xâm xẩy vì trúng nắng. Cậu đi tắm thay quần áo sạch sẽ, vừa bước ra ngoài đã thấy hắn đứng giữa bếp, dáng vẻ có lẽ là đang tìm cậu.

"Xong việc tôi nói chưa mà vào nhà?"

"Dạ rồi ạ" cậu e dè lên tiếng

Vương Tuấn Khải đi ra ngoài thềm nhìn thật kĩ khu vườn, cậu siết chặt cái khăn trong tay cầu trời là cậu không để sót lại thứ gì, nếu không hắn sẽ quẳng cậu ra ngoài lần nữa mất. Xem ra cậu đã làm rất tốt nên hắn không bắt bẻ, lén lúc hắn còn đang quay đi cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Đi ra ngoài mua thức ăn nấu bữa tối rồi mua thêm vài thứ đồ dùng lặt vặt trong nhà"

Hắn ném cho cậu một tờ giấy ghi những thứ cần mua, cậu nhìn sơ một lượt mà toát cả mồ hôi, nhiều kinh khủng.

"Còn đứng đó? Tôi trừ một nửa lương cậu" hắn gắt

"Dạ..tôi đi ngay"

Cậu nhét vội cái khăn vào túi xách đựng đồ đạc trong góc bếp, cạnh cái thảm lót chân mà cậu hay nằm ngủ. Mọi thứ vẫn y nguyên như vậy từ khi cậu đến đây.



Loanh quanh trong siêu thị để tìm những thứ hắn đã ghi trong giấy, sau hai tiếng đồng hồ chân tay rã rời cúi cùng cậu cũng mua đủ. Vì siêu thị cũng nằm trong khuôn viên của khu này nên chỉ cần đi bộ tầm mười lăm phút là tới nhưng bây giờ để mang được hết đống đồ này về nhà thật không dễ tí nào. Ngón tay sưng tấy, chảy mủ vì bị nhiễm trùng do trưa này nhổ cổ để đất cát dính vào vết thương càng làm cho cậu thêm khó khăn, hầu như chỉ xách được bằng một tay.

Đồ đạc lỉnh khỉnh làm quãng đường từ siêu thị về nhà xa hơn hẳn so với mọi hôm, cậu dừng lại một chút để thở, xoa xoa mấy khớp tay đã trắng bệch vì xách đồ nặng. Vừa nhấc chân đi tiếp được mấy bước cậu lại dừng lại, dưới chân cậu là cái gì đó nhìn rất giống ví tiền, cậu nhặt lên ngắm nghía, của ai vậy nhỉ. Nhìn thấy bóng người cách đó không xa, đoán chừng là chủ nhân của nó. Cậu xốc lại túi đồ vội vã đuổi theo.

"Anh gì đó ơi"

Vương Nguyên gọi lớn khi thấy người đó càng ngày càng xa, vì phải xách đồ nặng nên cậu không chạy nhanh được. Dường như người đó không nghe thấy cậu gọi, vẫn không quay đầu lại cứ phăm phăm đi nhanh về phía trước. Vương Nguyên không còn cách nào ngoài cắm đầu đuổi theo, tay vẫn cầm chặt lấy cái bóp và miệng gọi liên tục.

Cuối cùng người đó cũng dừng lại trước một căn nhà, Vương Nguyên thở không ra hơi nhưng vẫn cố đi nhanh đến hỏi.

"Anh…hộc hộc…ơi"

"…" vẫn im lặng, chăm chú lục túi tìm chìa khóa

"Anh ơi" cậu đứng sau lưng cố gọi lớn lần nữa

"…"

Vương Nguyên ngần ngại nhìn người trước mặt, cậu cắn môi nghĩ có khi nào là người này bị khiếm thính? Không biết làm sao, cậu liền chạm nhẹ vào lưng người đó

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Cậu chới với lùi về phía sau bịt tai mình vì âm lượng kinh hoàng và độ cao khủng hoảng từ tiếng hét của người đó. Chắc vì khiếm thính nên trời bù lại cho chất giọng tốt tới dư thừa.

"á…cậu..cậu là ai vậy…làm tôi giật mình" người đó lắp bắp, kéo tuột tai nghe ra khỏi lỗ tai mình

Bây giờ Vương Nguyên mới nhìn kĩ, người trước mặt mình là một thanh niên có lẽ cũng trạc tuổi cậu, da dẻ trắng hồng, khuôn mặt đáng yêu có nét ngây thơ bụ bẫm.

"Tôi xin lỗi vì làm anh hoảng sợ" cậu cúi đầu

"Có chuyện..gì.. gì vậy" anh chàng thanh niên thấy thái độ lễ phép như vậy cũng ngạc nhiên lắm

"Cái này có phải của anh không?…tôi nhặt được đằng kia.." cậu chìa ra cái ví tiền và chỉ tay về hướng khi nãy mình nhặt được

Chàng trai vội lục lại túi xách mình rồi cầm lấy cái ví tiền xem xét, mừng rỡ reo lên

"Đúng là của tôi rồi, suýt nữa là mất. Mừng quá, cám ơn cậu"

"Không có gì…tại tôi gọi mà anh không nghe thấy…nên tôi đuổi theo đến tận đây…tôi xin lỗi"

"Sao lại xin lỗi chứ. Tôi còn cám ơn cậu không hết. Tại vì tôi đeo tai nghe nên không nghe thấy cậu gọi"

"Anh nhận lại được đồ là tốt rồi, tôi xin phép đi trước"

Vương Nguyên lại cúi đầu chào lần nữa, cậu lom khom xách lấy túi đồ vô tình làm chàng trai kia nhìn thấy vết thương trên ngón tay cậu đang chảy máu.

"Tay cậu bị thương kìa"

"A..cái này..không sao đâu" Vương Nguyên vội chùi tay vào quần mình, chắc vì khi nãy cố xách đồ để chạy theo nên vết thương lại rách ra.

"Không sao cái gì mà không sao, cậu ngồi xuống đây, nếu không tôi không cho cậu đi đâu"

Vương Nguyên chưa kịp phản ứng gì đã bị cậu con trai kia ấn vai bắt ngồi xuống ở bậc thang trước cửa nhà. Cậu ta lục trong túi xách ra một chai nước suối, thuốc thoa và băng keo cá nhân, vừa rửa ngón tay cho Vương Nguyên vừa cười nói

"Vì tôi hậu đậu, hay bị thương do bất cẩn nên anh người yêu lúc nào cũng bỏ vào túi xách tôi mấy cái này"

"Làm phiền anh quá…á.." Vương Nguyên hơi rụt tay lại vì xót

"Coi như tôi trả công cậu đi, bắt cậu vừa xách cả đống đồ vừa phải chạy theo tôi thật ngại quá. À mà tôi chưa hỏi, cậu tên gì?"

"Tôi tên Vương Nguyên" cậu hơi lúng túng

"Tôi là Chí Hoành, chúng ta cùng họ đấy.Năm nay tôi 20 tuổi, xem ra cậu cũng trạc tuổi tôi phải không?"

"Vâng…tôi cũng 20"

"Tốt quá, vậy mình kết bạn đi. Cậu sống ở khu này hả?"

"Không…tôi là người giúp việc"

Vương Nguyên trả lời xong liền thấy trong lòng đầy mặc cảm, Chí Hoành nhìn kiểu gì cũng là người có tiền sẽ, cậu ấy không muốn kết bạn với người nghèo như cậu đâu. Nhưng khác với suy nghĩ của cậu, người trước mặt dường như không để tâm tới câu trả lời đó, miệng líu lo không ngừng

"Cậu giúp việc cho nhà nào vậy? số nhà bao nhiêu thế? Thỉnh thoảng tớ sang rủ cậu đi chợ được không? Tớ lựa thức ăn dở lắm"

"Cậu không ghét tớ hả?" Vương Nguyên tròn mắt nhìn Chí Hoành như quái vật

"Ghét? tại sao tớ lại ghét cậu?" Chí Hoành ngẩn người hỏi lại

"Tớ là người nghèo"

Giờ đến lượt Chí Hoành tròn mắt nhìn cậu như quái vật rồi bật cười khanh khách

"Cậu nói gì ngộ vậy, tớ thật sự muốn kết bạn mà"

Khuôn mặt Chí Hoành dần giãn ra, vẻ căng thẳng đã biến mất. Cậu mỉm cười nhìn người bạn đầu tiên của mình đang nói không ngừng, tuy còn hơi lúng túng nhưng cảm giác có người cởi mở với mình như thế thật tuyệt. Chào tạm biệt Chí Hoành khi thấy đã muộn, Vương Nguyên vội vã ra về. Dù trong lòng rất sợ Vương Tuấn Khải sẽ nổi trận lôi đình nhưng cậu vẫn không giấu được nụ cười trên môi.

Nhìn thấy hắn ngồi trên sofa xem TV, Vương Nguyên rón rén đóng cửa lại

"Đi đâu giờ mới về?" hắn hỏi cộc lốc

"Dạ…tại mua nhiều đồ nên…"

"Đưa giấy tính tiền đây"'

Cậu lục tìm giấy tính tiền trong mấy cái túi đồ rồi đưa cho hắn. Hắn liếc sơ tờ giấy rồi nhìn cậu cười khẩy

"Cậu giỏi nhỉ?"

"Dạ?"

BỐP. Mặt cậu lệch hẳn sang một bên vì cái tát bất ngờ

"Đồ dối trá, trong đây để rõ ràng cậu đã tính tiền hơn nửa tiếng trước."

"Tại…trên đường về…có một số ch..ư..ư"

Cậu không nói được thêm tiếng nào nữa vì bàn tay thô to của hắn đang bóp chặt lấy quai hàm cậu, hắn rít lên bằng chất giọng ngập tràn đe dọa

"Còn dám giỡn mặt thêm lần nào nữa thì đừng có trách"

"Tôi..không..d…dám"

"Cút xuống bếp"

Vội vàng gom mấy cái túi lăn lóc trên sàn, Vương Nguyên đi nhanh ra sau bếp, đã ra khỏi tầm nhìn của hắn rồi mà hai chân cậu vẫn còn run lẩy bẩy. Đưa tay sờ vào bên má rát bỏng, cậu không thấy đau như lúc trước vì có lẽ đã quen, cậu tự cười bản thân tại sao lại thích nghi nhanh như vậy. Cậu nhìn miếng băng keo cá nhân trên ngón tay rồi nhớ đến bộ dạng Chí Hoành đòi sống đòi chết nhất định phải băng bó cho cậu bằng được, cậu thấy lòng mình dịu lại. Ít ra trời còn cho có người không chê Vương Nguyên nghèo hèn.

Vừa nấu ăn cho hắn cậu vừa bóp chặt bụng mình không cho nó sôi lên ùng ục, hai ngày rồi cậu không ăn gì cả. Tiền lương cậu gửi hết về cho gia đình, số tiền ít ỏi còn lại mua mì gói cầm hơi nhưng cũng không đủ ăn một tháng. Mắt Vương Nguyên hoa lên khi nhìn vào chỗ thức ăn mình đang nấu, cậu đói lắm nhưng không dám nhón lấy một cọng rau nào cả. Cậu rót một cốc nước lớn uống no bụng để cầm hơi.

Rút kinh nghiệm từ tối hôm trước, lúc Vương Tuấn Khải ăn cơm thì không nên lỡn vỡn xung quanh. Vương Nguyên tìm một góc ngoài vườn ngồi cẩn thận quan sát hắn, tối nay có vẻ hắn phải làm đêm nên chỉ ăn nhanh rồi lên phòng. Đợi hắn đi rồi cậu mới vào nhà, thu dọn bát đũa rửa sạch. Xong xuôi cậu mang tất cả rác gói vào một túi lớn đem đi đổ.

Vài ba căn biệt thự thì sắp xếp một thùng rác lớn, đi bộ một chút là tới. Ban đêm bên ngoài khá lạnh, Vương Nguyên vừa đi vừa chà xát lấy cánh tay mình cho đỡ cóng. Đã gần đến mùa đông nhưng cậu chẳng có lấy một cái áo ấm.

Cốc nước khi nãy chỉ lấp được tiếng kêu của bao tử một chút thôi, bây giờ nó đang réo to gấp đôi và kèm theo cả cái đau quặng thắt từng cơn. Chân tay cậu rã rời vì đói, mồ hôi lạnh túa ra vì bao tử ngày càng đau. Cậu ném vội túi rác vào thùng, tự nhủ sẽ về nhà uống thêm vài cốc nước nữa.

Bộp.

Cậu than trời nhìn số rác bên trong túi vương vãi trên mặt đất, chắc có lẽ vì khi nãy cậu buộc miệng túi không chặt. Vương Nguyên ngồi xổm xuống đất, gom chúng lại rồi quẳng vào thùng, nếu cứ để bừa bãi thế này thì dì Hạ sẽ cực thêm chút nữa.

Tay cậu chạm vào một cái túi nilon nhỏ, đó là thức ăn thừa của hắn sau ăn tối xong. Bên trong túi có một ít cơm trộn lẫn với cặn canh và vài mẩu xương còn dính chút thịt. Trong vô thức cậu mở túi ra, mắt nhìn chăm chăm vào chỗ thức ăn thừa ấy. Lý trí không ngừng mắng mỏ cái bụng đang sôi đến nóng lên.

[Mày đang nghĩ gì vậy Vương Nguyên? Đó là đồ thừa. Vứt nó vào thùng rác rồi đứng lên]

Cậu quay mặt đi, muốn ném nó vào thùng rác nhưng không hiểu sao tay cậu vẫn giữ chặt nó và ngừng giữa không trung.

[Tiểu Nguyên đói bụng, ba mẹ ơi con đói bụng lắm. Người ta sẽ ném con ra ngoài nếu như con không có sức làm việc. ]

Lặng người ngồi xuống nền đất bẩn,Vương Nguyên nép sát vào một bên thùng rác như người mất hồn, trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng. Mùi thức ăn nguội lạnh trộn lẫn vào nhau bốc lên, cậu tự trấn an bản thân dù sao cũng là thức ăn chính tay mình nấu để đè nén cảm giác tủi nhục giày xéo. Cậu run rẩy cho một ít cơm vào miệng, thức ăn chạm vào lưỡi mà không lưu lại vị gì, ép bản thân nuốt xuống mà vẫn không vơi đi cái đắng nghẹn trong cổ họng.

"Nỗi nhục lớn nhất mày cũng từng nếm rồi, người ta mắng chửi mày như súc vật mày vẫn chịu được mà, cái này có thấm vào đâu?"

Cậu lẩm bẩm một mình, nhoẻn miệng cười thành một đường cong thê lương để che đậy hai khóe mi ướt nhòe.

Ngao~

Túi thức ăn rơi xuống, Tiểu Mao đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ.

Nó nhìn cậu, cái nhìn chăm chăm ánh lên màu hổ phách bén nhọn. Xuyên thủng bức tường chịu đựng mỏng manh mà cậu cố xây đắp.

Nhoài người ôm lấy nó, tủi nhục trong cậu vỡ òa thành biển nước mắt. Cậu bật khóc nức nở, điều mà cậu tưởng chừng đã quên khi hắn đánh đập cậu, chà đạp cậu.

Nó ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay siết chặt ấy và mặc cho những giọt nước nóng hổi rơi xuống bộ lông đẹp đẽ của mình.

"Tiểu mao..hức hức…Tiểu Mao ơi"

Trái ngước với khung cảnh tối tăm và ê chề nơi góc đường vắng là phòng ăn rực sáng ánh đèn của một căn nhà gần đó, có đôi tình nhân đang vui vẻ cùng bữa tối ấm áp.

"Thiên Thiên không biết đâu, cậu ấy khỏe lắm, tuy nhỏ con hơn em nhưng mà vừa chạy vừa xách túi đồ to như thế này này, em còn bảo cậu ấy sau này cùng em đi chợ nữa"

Chàng trai đối diện nhấp một ngụm rượu vang rồi mỉm cười nhìn người yêu mình hào hứng kể chuyện, vung tay loạn xạ để miêu tả.

"Xem ra Hoành Nhi của anh rất thích người bạn mới đó thì phải"

"Tất nhiên rồi, vì đây là người bạn đầu tiên em quen kể từ khi về Trung mà" Chí Hoành chu môi

"Vì em bảo không thích khí hậu ở Hàn nên anh mới xin chuyển công tác về Trung đấy thôi"

"Em biết là Thiên Thiên chiều em nhất mà ue kyang kyang"

Thiên Tỷ làm điệu bộ rợn da gà sau khi nghe điệu cười đặc trưng của người yêu mình, Chí Hoành quê độ chồm người sang đánh vào tay anh một cái rõ đau.

"Em quên mất, khi nào anh nộp hồ sơ để đi làm lại?"

"Ngày mai anh sẽ đến công ty, giám đốc chi nhánh ở Hàn đã gọi sang đây thông báo rồi. Mọi chuyện sẽ suôn sẽ thôi. Giám đốc ở Trung là con trai ruột của Tổng giám đốc đấy"

"Wow, người họ Vương tài giỏi thật đấy. Anh ta tên gì anh biết không?" Chí Hoành ngậm đũa nghiêng đầu hỏi

"Hình như là Vương Tuấn Khải"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.