Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 2: Tổ ấm mới




Edit: voi còi

Khóe môi Thừa An khẽ cong cong lên, ánh mắt lóe lóe, rơi vào trên người Uyển Nhược, Uyển Nhược nhíu nhíu mày nhìn hắn:

"Thừa An, đệ cười cái gì? Nuôi ta, đệ không phải vui lòng à?"

Thừa An ngồi ở bên người nàng, gật đầu một cái:

"Vui lòng, chỉ cần là Nhược Nhược, nuôi bao lâu đều được."

Như Ý hì hì một tiếng, che miệng nở nụ cười:

"Chỉ sợ hôm nay Thừa An thiếu gia thoải mái đáp ứng, cũng chỉ vì dụ dỗ tiểu thư cười một tiếng mà thôi, tương lai thiếu nãi nãi vào cửa, lời này sẽ không biết ném tới nơi nào đi đây."

Uyển Nhược phất tay một cái:

"Bất kể, qua một ngày coi là một ngày đi, nếu là mỗi ngày đều muốn buồn chuyện sau này nữa, chẳng phải tóc đều muốn trắng cả đầu sao, Thừa An, không phải nói để cho đệ và Triệu Hi đón tiếp vị Thái tử gia của Nam Hạ ư, ta nghe Ngạn Linh nói, vị Thái tử gia của Nam Hạ này là người phong nhã lịch sự, vả lại văn võ toàn tài, ở Nam Hạ có mỹ danh riêng, không biết so Duệ thân vương của Bắc Thần thì như thế nào?"

"Duệ thân vương?"

Thừa An hơi sững sờ:

"Sao Nhược Nhược cảm thấy, Duệ thân vương gia phong nhã sao?"

Uyển Nhược cũng không nhăn nhó: "Dĩ nhiên a, khắp kinh thành không phải đều nói, phong nhã nhất là Duệ vương."

"Tương đương lỗi lạc Thập Nhất gia."

Như Ý cười nhận nửa câu dưới:

"Tiểu thư không thích Thập Nhất gia, nô tỳ lại cảm thấy Thập Nhất gia rất tốt, thật tâm thật ý đợi tiểu thư lâu rồi, nếu là Thập Nhất gia.... ..."

Nói đến đây, lúc chợt cảm thấy không ổn, liền dừng lại câu chuyện, gọi tiểu nha đầu lần nữa pha trà mới đi vào, liền thối lui ra bên ngoài, bưng giỏ kim chỉ ra ngồi trên hành lang thêu hoa, vừa thêu trong lòng vừa suy nghĩ, chuyện như vậy có phải nên thông báo nói trước cho lão thái thái trong phủ bên kia hay không, nếu là nhìn quang cảnh ban ngày hôm nay, chuyện cả đời của tiểu thư nếu như thành, cũng khó nói sau này sẽ như thế nào.

Tuy nói nam nhân không có mấy người không mê luyến sắc đẹp, nhưng vì sắc đẹp, quên quy củ môn đệ, nhưng thật ra cũng có qua rồi, nhìn tiểu thư mình nhưng Như Ý đã biết, đừng nhìn trên mặt hào phóng như vậy, tâm tính lại cao, đừng nói Liễu công tử, ngay cả Thập Nhất gia này thành thật để ý hơn sáu năm, tiểu thư cũng chỉ đối xử nhàn nhạt, Liễu thiếu gia làm sao lọt được vào mắt của tiểu thư.

Ngươi nhìn ta không tốt, ta xem ngươi cũng không thuận mắt, mặc dù gả đi, cả đời này của tiểu thư cần phải như thế nào đây, từ nhỏ tiểu thư lớn lên trong phú quý, là hòn ngọc quý trên tay một chủ tử lớn lên cao quý, như vậy ngày sau trôi qua như thế nào đây.

Này suy nghĩ nhập thần, trong tay liền không có chuẩn đầu, một kim đâm vào trên đầu ngón tay, đau thấu tim, bà vú vội lại đây ngồi nói:

"Sao lại đâm vào tay rồi, thời điểm thiêu thùa may vá, cũng không được nghĩ chuyện khác, mới vừa rồi ta ở đầu bên kia xa xa liền nhìn thấy ngươi mất hồn rồi, cũng không nên đâm tay, ta xem một chút"

Bà vú nắm ngón tay của nàng hướng về phía mặt trời nhìn một chút, không khỏi khen thanh:

"Cũng may không bị làm sao, chỉ là đôi tay này của Như Ý cô nương thật là xinh đẹp, giống như củ hành vừa mới lột ra trong phòng bếp nhỏ của chúng ta."

Mặt của Như Ý đỏ lên, rụt tay về:

"Hôm nay vú sao vậy, sao lại đến giễu cợt con?"

Bà vú nói:

"Không phải là ta lấy con giễu cợt, những năm qua, ta nhìn thấy, chuyên của tiểu thư chúng ta, con thật thật tại tại là để ở trong lòng, trung thành thật sự, con là hài tử thông minh, ta cũng vậy không nói nhiều, mấy ngày trước đây phu nhân kêu ta qua, hơi lộ điểm gió, để cho ta lặng lẽ tới đây dặn con chú ý. . . . . ."

Như Ý sửng sốt, tiếp theo liền hiểu rõ tới đây, trên mặt dính vào chút hồng hồng, mặc dù trong sân hoa lê đã rụng, nhưng bên kia cây tử đằng lại vừa nở hoa, chuỗi chuỗi rủ xuống xuống, một trận gió thổi qua mang theo mùi thơm thấm vào lòng người, mặt trời sáng tỏ, nửa sáng nửa tối rơi vào trên người Như Ý, lại có một loại biệt dạng trầm tĩnh tốt đẹp, làm cho bà vú nhìn có chút sợ run.

Như Ý lớn lên nhìn rất đẹp, cộng thêm tính tình tốt, tiếp xúc thông tuệ lại chững chạc, những năm này thật sự có không ít người nhớ thương nàng, những năm trước đây, bên kia cữu phu nhân còn muốn, đem nàng đến phòng đại thiếu gia trong Vương phủ, làm người phục vụ trong phòng (thông phòng), nhưng một là Uyển Nhược bên này sai bảo, cũng không thể tìm người thay thế nàng, mới có, nói bóng nói gió hỏi, chính nàng lại cũng không vui.

Sau lại có mấy nhà hỏi, cũng lắc đầu, này một đoạn dây dưa, mười ba tuổi đi theo tiểu thư, nay cũng mười chín rồi còn chưa lấy chồng, phu nhân cũng thực sợ trì hoãn nàng, biết bà vú của Uyển Nhược cũng hay gần gũi thân thiết với nàng một chút, mới bảo bà vú đến nói chuyện với nàng, nếu trì hoãn thêm nữa, qua tuổi hai mươi thì cũng khó mà tìm được người trong sạch mà gả rồi. (Khó tìm được người gia cảnh tốt)

Bà vú thở dài nói:

"Ta biết con không bỏ được tiểu thư của chúng ta, hôm nay ta xem Phúc nhi Lộc nhi tuy tuổi còn nhỏ chút, cũng có thể giúp đỡ chút ít, không thể so với lúc mới tới nôn nôn nóng nóng, con cứ yên tâm đi, nếu con không muốn lập gia đình, ca ca của con cũng đề cập mấy lần với lão thái thái, nói muốn xin một cái ân điển, chuộc con đi ra ngoài, tìm một nhà chồng thật tốt."

Như Ý cắn cắn môi, chợt ngẩng đầu lên:

"Ma ma, ngài nào biết chuyện nhà của con, năm đó cũng chính là ca ca bán con đến trong phủ làm nô tỳ, nói thật dễ nghe, chuộc con đi ra ngoài, hắn thật chịu cầm bạc ư, điểm tiểu tâm tư kia quan sát ai mà chẳng biết, biết con ở bên cạnh lão thái thái phục vụ cũng có chút thể diện, nói là chuộc, tính toán thật tốt, lão thái thái sẽ coi trọng chút tiền bạc đó sao, không nói được, còn trợ cấp chút ngân lượng và chút đồ cho con, hắn được bạc và đồ, lại lần nữa qua tay đem con đi bán, này vừa ra vừa vào, bọn họ lại kiếm thêm chút tiền, mạng của con tiện, cũng không cho bọn họ trắng trợn kiếm tiền bạc như vậy, từ lâu con đã xác định chủ ý rồi, đời này sẽ đi theo tiểu thư, cả đời không lấy chồng cũng được."(Như Ý trung thành nhưng số nàng ấy thật khổ,hix)

Bà vú ngược lại cười:

"Trong ngày thường con hay khuyên tiểu thư ngược lại là người biết chuyện, sao đến trên người mình nhưng cũng hồ đồ, nào có cả đời không lấy chồng, vậy con không nhớ nhà sao, trở về lão thái thái, tìm một nhà có tâm cũng không khó khăn (tìm nhà chồng tốt), tuy chính trong miệng tiểu thư của chúng ta nói như vậy, nhưng Liễu phủ bên kia cũng đều đang nhìn hoàng lịch tìm ngày tốt, qua năm, tiểu thư liền gả đi, chẳng lẽ con lại phải chờ tới sang năm tiểu thư gả cho, con xem lại xem, sang năm con đã hai mươi rồi."

Như Ý buông đồ thêu trong tay nói:

"Ma ma, chuyện như vậy chúng ta trước tiên chúng ta cứ để đấy đi, chỗ này con còn đang có sự việc buồn muốn nói với người đấy. . . . . ."

Liền đem đầu đuôi chuyện hôm nay nói cho bà vú, bà vú vừa nghe xong, mặt cũng đỏ lên vì tức, hận hận nói:

"Thật đúng là, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sanh hài tử sẽ đào thành động, làm sao lại cùng một dạng mặt mũi với mẫu thân nàng vậy, chuyện như vậy mà cũng làm ra được, nói thế nào thì tiểu thư nhà chúng ta cũng là thân muội tử của nàng."

Như Ý hừ một tiếng nói:

"Nàng có cái gì mà không làm được, chúng ta ở trong phủ mặc dù không lâu, mà con cũng nhìn thấy ra ngoài, vị đại tiểu thư này đừng xem là thứ xuất, nhưng mà tâm cao khí ngạo không được, nếu không những năm này, nhiều người tới của làm mai như vậy cũng không đáp ứng mối nào, trước kia con nghe chúng ta lão thái thái cũng đã nói, khi còn bé tiểu thư bị nàng đẩy mạnh vào trong hồ sen, thiếu chút nữa chết đuối, may mắn mạng lớn, mới cứu sống, khi đó mới là hài tử có bao lớn, mà đã có lòng độc ác như vậy, người như vậy, chuyện gì không làm được, con lại không phải phiền não nàng, chính là nàng câu lên thiếu gia Liễu phủ, cũng không thể đi vào cửa của Liễu gia, chính là buồn cho tiểu thư của chúng ta."

Bà vú chân mày cũng nhíu lại:

"Đúng vậy, chuyện như vậy lại khó giải quyết, chỉ là, chúng ta cũng không thể gạt được lâu, trước tiên thông báo cho phu nhân rồi xin chủ ý sau."

Hai người thương lượng xong, chợt nghe bên trong một hồi tiếng đàn cách cửa sổ réo rắt vang lên, bà vú thở dài nói:

"Nếu là vị thiếu gia Liễu gia kia, cũng có một ít tính tình của Thừa An thiếu gia nhà ta thì tốt rồi, mặc dù so ra kém Thừa An thiếu gia biết lo lắng cho tiểu thư, trong cung Thập Nhất gia, nhưng cũng không kém đâu rồi, đều nói là một khắc tinh, ta đã thấy mấy lần, thời điểm cùng ở chung một chỗ với tiểu thư, hẳn là một dạng chuột thấy mèo, đôi mắt trông mong cầu xin tiểu thư thật là tốt, nếu tiểu thư cười, hắn liền cũng cao hứng, nếu tiểu thư không vui, hắn cũng cau mày không có sắc mặt tốt. . . . . ."

Thừa An một khúc hoa sen trên mặt nước đàn xong, tiếng đàn yên lặng rơi xuống cũng không thấy Uyển Nhược lên tiếng, ngẩng đầu lên, phát hiện nàng đã ở nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, thân thể nằm nghiêng, đầu gối lên gối đầu, mắt đã nhẹ nhàng nhắm lại, hô hấp đều đều.

Thừa An đứng lên, đi vào bên trong phòng ngủ, tìm một cái chăn gấm mang ra ngoài đắp lên trên người nàng, ngồi ở một bên nàng, cẩn thận chu đáo chăm sóc nàng, trên song cửa bằng giấy hoa ảnh chập chờn, ánh sáng hắt vào trên mặt nàng, có chút lăn tăn lòe lòe, da thịt trắng nõn nhìn qua có vài phần trong suốt sáng bóng, mặt mày giãn ra, cũng không vì chuyện hôm nay lo lắng phiền não, Thừa An mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thừa An cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, chuyện tương lai, càng thêm không có cách nào mà đoán trước, nhưng để cho hắn trơ mắt nhìn Uyển Nhược lập gia đình như vậy, hắn cũng làm không được.

Trong lòng Thừa An cũng có chút áy náy, tuy nói Uyển Nhược cũng không thích cửa hôn sự này, nhưng nếu như lui hôn, mặc dù có lão thái thái bên kia che chở, không đến nỗi tình cảnh khó khăn, tất nhiên cũng phải chịu bị nói xấu và uất ức, trên thanh danh cũng không tiện nghe.

Nhưng Thừa An cũng không khỏi không nói, tuy cái chủ ý này của Triệu Hi có chút nham hiểm, nhưng cũng là chủ ý tốt nhất đao lưỡng đoạn (một đao chém làm hai) xong hết mọi chuyện, trong lòng Thừa An cũng rõ ràng, chỉ có thanh danh của Uyển Nhược không tốt, không ai thèm lấy, có lẽ hắn mới có cơ hội, cơ hội của hắn phải đợi, bao nhiêu năm chính hắn cũng không biết, hắn đợi được, lại sợ Uyển Nhược đợi không được.

Vì vậy, thời điểm Triệu Hi và hắn nói chuyện, hắn cũng không cần nghĩ liền đáp ứng, ngay lập tức cái vẻ mặt đó của Triệu Hi, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, không nói ra được phức tạp, vả lại, giữa hắn và Triệu Hi cũng xác thực có chút phức tạp, tương lai. . . . . .

Thừa An thở dài, bên này tất cả nhớ thương, ngay cả nhà mình hắn cũng có thể không chút do dự (k hiểu lắm), chỉ có Uyển Nhược, vô luận hắn như thế nào cũng không buông ra, nàng tựa như một khỏa nốt ruồi chu sa sinh trưởng ở trong lòng hắn, theo ly biệt ngày càng gần, càng đỏ tươi, đỏ tươi, tựa như máu trong tim của hắn.

Thừa An cúi đầu đem vài sợi tóc mai đang rũ xuống của nàng, cẩn thận sửa sang lại cho gọn, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào đôi môi khẽ cong lên của nàng, trên môi của nàng mờ mịt xinh đẹp sáng bóng, giống như cánh hoa đào màu hồng trên cành.

Mặt của Thừa An có chút nóng lên, trên người cũng có chút nóng rát, ngón tay không tự chủ được đưa tới khẽ đụng, âm ấm mềm nhũn . . . Mí mắt của Uyển Nhược khẽ giật giật, Thừa An sợ tới mức vội vàng thu tay lại, chỉ thấy nàng chép chép miệng, không biết lầm bầm câu gì, nhưng không tỉnh lại.

Thừa An cảm giác lòng của mình nhảy bang bang, dường như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng có loại khát vọng mơ mơ hồ hồ, từ từ rõ ràng, dường như muốn nhập vào cơ thể.

Hắn bình tĩnh nhìn Uyển Nhược, mặt đỏ cơ hồ có thể rỉ máu, Như Ý vừa tiến đến, ngược lại sợ hết hồn:

"Thừa An thiếu gia, chắc là ở bên ngoài lọt gió vào, sao mặt lại hồng như vậy?"

Thừa An hồi hồn, bận rộn lo lắng đứng lên:

"Nhược Nhược ngủ, ngươi ở đây bên cạnh coi chừng nàng chút, tỉnh, đừng làm cho nàng lập tức chạy đi, ta một lát tới nữa."

Nói xong, mấy bước vội vã đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.