Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 16: Hiểu lầm




Edit: voi còi

Ở trong ấn tượng của Triệu Hi, Uyển Nhược chưa bao giờ, rõ ràng dứt khoát mà sắc bén như vậy, ánh mắt của nàng, thậm chí so với ánh sáng rực rỡ của mặt trời màu thu trên đầu còn rực rỡ hơn, sáng chói, Triệu Hi ít có thể nhìn thẳng.

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, Triệu Hi từ khi ra đời đến bây giờ, sẽ không nghĩ tới chuyện như vậy, phụ hoàng có đông đảo phi tần, trừ phi tần, nếu lúc phụ hoàng hăng hái, còn có thể lâm hạnh một số cung nữ vừa mắt, sau đó, thậm chí có một vài nữ nhân, phụ hoàng cũng không nhớ nổi, trong nhà của hoàng huynh cũng như thế, nhi tử của các đại thần cũng không ngoại lệ, cái nào không phải tam thê tứ thiếp, thông phòng một đống lớn, hắn đến nay không có, là bởi vì hắn không thích, nhưng dù vậy, hắn cũng không thể bảo đảm sau này sẽ không có, đây là lời nói thật.

Hắn không hề lừa dối Uyển Nhược, hơn nữa cũng biết, căn bản là hắn lừa không được Uyển Nhược, từ trước đến giờ nàng so với bọn hắn cũng thông minh, trên thực tế, Triệu Hi thường xuyên cảm thấy, Uyển Nhược cái gì cũng biết, cái gì đều hiểu, chỉ là nàng không nói ra, mặc dù không thể bảo đảm đời này liền thú(cưới) một mình nàng, nhưng dù sao bọn họ cũng là bất đồng, hắn thích nàng, vô luận về sau có bao nhiêu thiếu nữ, nàng đều là Uyển Nhược vĩnh viễn trong lòng mình.

Trong lòng muốn như vậy, Triệu Hi cũng không che giấu, trực tiếp nói ra ngoài: "Uyển Nhược, ta bảo đảm, cả đời này cũng thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi."

Uyển Nhược chợt cười, cười rất châm chọc: "Triệu Hi, thích như ngươi vậy, ta không cần, biết không? Ta Tô Uyển Nhược mặc dù chỉ là một tiểu nữ tử địa vị hèn mọn, thích như vậy, ta cũng khinh thường muốn, chính ngươi giữ lại cũng có thể, đưa cho người khác tốt hơn, chính là cũng đừng bao giờ nói những lời này nữa, nếu nói tiếp, tình cảm của chúng ta trước kia cũng không còn, Uyển Nhược cáo lui."

Uyển Nhược hơi khom người chào một cái, cũng đứng lên, Triệu Hi sửng sốt hồi lâu, mặt tối sầm, mấy bước đuổi theo, bắt được nàng: "Ngươi có phải thích hoàng thúc rồi hay không, trong lòng ngươi thích hoàng thúc rồi, cho nên mới cự tuyệt ta, ngươi ở trong phủ của hoàng thúc mới mấy ngày, ngươi liền thích hắn. . . . . ."

Uyển Nhược quay đầu lại nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi thật sự cảm thấy như vậy, vậy thì chính là ta thích hắn, ta đã sớm thích hắn, cho nên Thập Nhất gia, cầu xin ngươi, đừng đến phiền ta, nên thú người nào thì thú người đó đi, chỉ cần hay là ta đều được."

Quẳng xuống những lời này, Uyển Nhược bước nhanh đi. Triệu Hi đứng yên tại chỗ hồi lâu, bên tai vẫn quanh quẩn những lời này, giống như một loại ma chú không ngừng lặp lại, chui vào trong lòng hắn, cảm thấy như có một đoàn lửa đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.

Tiểu Xuân Tử ở một bên nhìn kinh hồn bạt vía, sớm biết có một ngày này, thật không nghĩ đến, ngày này lại đến nhanh như vậy, hoàng thượng muốn Thập Nhất gia thú dòng chính nữ của Liễu gia làm chính phi, nói là qua năm là lễ sắc phong, Thập Nhất gia cố gắng nửa ngày cũng không được, vào lúc này lại truyền ra, hôn sự của Tô cô nương cùng Duệ thân vương, cái này không phải vừa vặn tưới dầu vào lửa sao.

Thập Nhất gia nghe nói Tô cô nương vào cung, hấp tấp chạy tới, tỏ rõ cõi lòng, người trong mộng là Tô cô nương căn bản là không có ý kia, nếu như Tô cô nương cam tâm tình nguyện, trắc phi cũng không khó khăn, cố tình Tô cô nương không đồng ý, đưa người ta làm chánh phi, người ta còn ghét bỏ đâu rồi, việc này nhiều khó khăn lo liệu.

Triệu Hi đứng chân chừng một khắc đồng hồ, chợt xoay người, thẳng tắp hướng Ngự Thư Phòng bên kia đi, trong lòng Tiểu Xuân Tử âm thầm kêu hỏng bét, vị gia này của mình, cần phải ồn ào đến gia nghiệp gì a! Vội vàng chạy tới khuyên:

"Gia, gia, Thập Nhất gia, chuyện như vậy hôm qua ngài cũng đều cầu xin hoàng thượng một buổi chiều rồi, hoàng thượng cũng không đồng ý, bây giờ ngài lại đi qua cầu xin nữa, xem ra cũng không ích lợi gì, không nói chính xác, hoàng thượng còn có thể giận chó đánh mèo Tô cô nương, đến lúc đó, lại khó hơn. . . . . ."

Bước chân Triệu Hi hơi chậm lại, chợt nghiêng đầu: "Ý của ngươi là, sẽ để cho ta trơ mắt nhìn Uyển Nhược gả cho hoàng thúc sao? Hoàng thúc chẳng qua chỉ là một người quan phu (goá vợ), hơn nữa lớn hơn rất nhiều so với Uyển Nhược, còn không bằng Liễu Ngạn Hoành nữa, sớm biết như thế, ban đầu ta cần gì đi để ý tới Liễu Ngạn Hoành, để cho Uyển Nhược trực tiếp gả vào Liễu phủ không phải là được sao."

Tiểu Xuân Tử thầm cười khổ, trong lòng lại nói, cũng không phải là vậy ư? Chuyện này đều là do vị tổ tong này nảy ra, vốn là Tô cô nương người ta có nhân duyên thật tốt, cũng bị hắn huỷ, hôm nay khó khăn lắm Duệ thân vương mới cam tâm tình nguyện, vị gia này chẳng lẽ còn muốn đi phá hỏng hay sao?

Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Xuân Tử nói: "Không bằng Thập Nhất gia cũng đừng trông nom việc hôn sự của Tô cô nương nữa, nếu như Tô cô nương gả vào vương phủ, cũng coi như chân chính là người trong hoàng tộc, ngài vẫn có thể thường xuyên gặp mặt, chẳng phải tốt hơn."

"Cái gì tốt hơn?" Triệu Hi trừng mắt: "Ngươi thật coi ta hồ đồ ư, nàng gả cho hoàng thúc, là thẩm thẩm của ta, chẳng lẽ sau này ta phải gọi Uyển Nhược là thẩm thẩm, mặc dù có thể gặp mặt, cũng sẽ không tự do nữa, phải không, ta không thể để cho nàng gả cho hoàng thúc, nàng phải gả cho ta. . . . . ."

Triệu Hi nói xong, căn bản cũng không nghe Tiểu Xuân Tử khuyên nữa, bước nhanh đi vào Kiền chánh điện, trực tiếp xông vào Ngự thư phòng, bùm liền quỳ trên mặt đất:

"Phụ hoàng, nhi thần không thú Phong nha đầu ( nha đầu điên) Liễu Ngạn Linh kia, nhi thần muốn kết hôn Uyển Nhược, chỉ thú một mình nàng. . . . . ."

"Hồ đồ!"

Triệu Cơ tức giận đập bàn, đứng lên, đi quanh hắn vòng vo hai vòng, chợt khom lưng đi xuống: "Con thú Tô Uyển Nhược, chỉ cưới một mình nàng, con thật có tiền đồ a, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, liền đem con đường đường một hoàng tử, làm cho ngũ mê ba đạo (mê mẩn không biết phân biệt gì), có thể thấy được Tô Uyển Nhược chính là mầm tai hoạ."

Trong nội tâm của triệu Hi lộp bộp một chút, vội vàng nói: "Sao Uyển Nhược lại là mầm tai hoạ được, nhi thần từ nhỏ cùng nàng một chỗ lớn lên, nàng lại từng cứu mạng nhi thần trong lúc nguy nan. . . . . ."

Lời của hắn chưa nói xong, đã bị cơn thịnh nộ của Triệu Cơ cắt đứt: "Cái gì cứu mạng con? Căn bản kia chính là Tô gia của nàng ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. . . . . ."

Nói xong câu này, tức giận ngược lại tiêu xuống một chút, đem Triệu Hi đỡ dậy, lời nói thấm thía: "Hôm nay Thanh giang dụng binh, nha đầu Liễu gia kia, ta coi tính tình rất tốt, mặc dù không có thông minh như Tô Uyển Nhược, nữ tử như vậy mới phải, quá thông minh, sau này sẽ là họa, được rồi, con đi đi, chuyện này đợi phụ hoàng suy nghĩ lại đi!"

Triệu Hi vừa nghe, đây là có cửa, nói thế nào cũng có chút hy vọng, Triệu Hi hiểu được chuyển biến tốt hãy thu, cũng không dám làm phiền nữa nên đi xuống, hắn đi ra ngoài, trong mắt Triệu Cơ xẹt qua một chút lo lắng, Tô gia Vương gia này giữ lại, chung quy là gieo họa.

Vương gia mấy năm này, ngay cả để cho hắn tiêu tan nghi ngờ, hôm nay cũng không được thành tựu, mà Tô gia chỉ là phụ thuộc Vương gia mà sống, chỉ là Tô Uyển Nhược xác thực có chút phiền phức.

Trước mắt Triệu Cơ xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trong vắt của Tô Uyển Nhược, nha đầu kia vẻ đẹp bình thường, nhưng trừ vẻ xinh đẹp, mọi thứ đều tốt, cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung, khó được nhất là thông minh trí tuệ, cái loại thông minh trí tuệ đó, làm tiểu Thập Nhất mê muội thật sâu, đây mới là cái đáng sợ nhất, vẻ đẹp của nữ nhân có thể tươi bao lâu, loại trí tuệ này, mới có thể hấp dẫn ánh mắt của nam nhân lâu dài, hơn nữa Triệu Lang cũng để ý đúng tiểu nha đầu kia, đủ để thấy được, nha đầu kia thật không bình thường.

Người đệ đệ đó của mình, Triệu Cơ rất rõ ràng, trì tài ngạo vật (kiêu ngạo), thanh cao cô tuyệt, nữ tử tầm thường làm sao có thể lọt vào mắt của hắn, Triệu Cơ xác thực không nghĩ tới, mình bố trí kế hoạch nhiều năm, cái tiểu nha đầu này lại thành biến số lớn nhất, xử lý nha đầu này như thế nào, bây giờ Triệu Cơ thật có mấy phần nhức đầu.

Nếu như Triệu Hi không đi theo can thiệp, đem Tô Uyển Nhược gả cho Triệu Lang lúc tục huyền ( tái giá) cũng được, Hiền phi tuy có sai lầm, dù sao cũng là nhiều năm phu thê, nếu là Vương gia có thể an phận rồi, không ngại suy tính để Vương gia một con đường sống, chỉ là Tô gia thật sự ghê tởm, năm đó tuy là trời xui đất khiến, nhưng bắt cóc hoàng tử cũng nên chém đầu giết cửu tộc.

Hơn nữa lấy tính tình nha đầu Tô Uyển Nhược kia, sẽ không cam lòng làm thiếp đi, nếu không, hôm nay Thập Nhất cũng sẽ không tới đây náo trận này, bởi vì Uyển Nhược, Triệu Cơ bên này cũng thật sự lâm vào khó khăn.

Lại nói Uyển Nhược ra cửa cung, cùng Ngoại tổ mẫu ngồi trên xe, lão thái thái nhìn nàng thở dài nói: "Vốn là Ngoại tổ mẫu còn muốn hỏi ý tứ của cháu một chút, nhưng nguyện gả vào phủ thân vương đi, hôm nay xem ra, có thể gả đi vào, không nói chính xác thật sự là tạo hoá của cháu, ít nhất đó là một nơi có thể sống yên ổn, có thể bảo hộ cháu bình an, Ngoại tổ mẫu trải qua bao nhiêu việc lớn việc nhỏ, lần này, chỉ là đại họa diệt môn của Vương gia nhất tộc chúng ta tới rồi."

Đại hoạ của Vương gia cũng không phải là sớm chiều liền tới, nhưng cũng dị thường nhanh chóng, hai mươi tháng mười, Bắc Thần Nam Hạ giao chiến trên Thanh Giang, một phen ác chiến, Bắc Thần miễn cưỡng ngăn cản được đại quân Nam Hạ, lại tổn thất nghiêm trọng, trong loạn quân, Tứ hoàng tử trúng tên bị thương, Liễu Trường Thanh sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, cấp báo hồi kinh, tuân thánh ý, có nên đưa về trong kinh dưỡng thương hay không.

Hoàng thượng hạ chỉ bác bỏ, nói thân là hoàng tử, càng phải làm gương trước tướng sĩ, những binh lính khác bị thương, cũng không thấy hồi kinh dưỡng thương, hoàng tử cùng binh tướng lại có cái gì bất đồng.

Lần này Hoàng thượng hiên ngang lẫm liệt hạ xuống chỉ ý, xác thực phấn chấn lòng quân, chỉ tiếc tình phụ tử này, không khỏi quá mức lạnh lùng chút, Hiền phi nghe được tin tức, vốn là bệnh không tốt lên lại trầm hơn rồi, chống bệnh thể, trời rất lạnh, ở bên ngoài Kiền chánh điện quỳ nửa canh giờ liền ngất xỉu, đưa trở về Tàng Nguyệt cung cứu trị, đã là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.

Thời điểm Triệu Cơ bước vào Tàng Nguyệt cung, Hiền phi đã không được, nằm ở trên giường, căn bản là không dậy được, mắt cứ thẳng tắp nhìn Triệu Cơ như vậy, dường như muốn nhìn thấu nam nhân cùng bản thân cùng giường chung gối nhiều năm.

Triệu Cơ phất tay cho cung nhân bên cạnh đi ra, một khắc cuối cùng này, ông biết được để cho bà rõ ràng, Triệu Cơ ngồi ở bên giường, nhìn bà, ánh mắt vẫn mềm mại như cũ, giống như nhiều năm như vậy cũng không đổi qua, có lẽ trong miệng ông nói ra, lại làm cơ thể Hiền phi nhập vào băng hàn.

"Băng Nguyệt, nàng oán trẫm không niệm tình nhiều năm vợ chồng, nàng đã từng thương mến qua Vân nhi chưa, Vân nhi mới vào cung, nàng nhiều lần thiết kế hại nàng ấy, những thứ này cũng không nhắc lại. Liền nói sau khi nàng ấy có thai, Vân nhi thích đồ ngọt, mỗi ngày một bát cháo đậu đỏ hạt ý dĩ (một vị thuốc), Đức phi, Thục phi, thay nhau đưa đến trước mặt Vân nhi, khi đó trẫm còn đặc biệt hỏi ý kiến của thái y trong thái y viện, mấy người các nàng đều tốt hơn, lén lút mua được ngự y, cùng trẫm nói, cháo này đối với thai phụ rất tốt, sau này, trẫm tình cờ lật được cuốn sách y cũ mới phát hiện, hạt ý dĩ là tốt, nhưng tính lại hàn, dùng nhiều sẽ dẫn đến xảy thai đẻ non, trẫm vội vàng để cho Vân nhi ngừng, nhưng lúc đó đã qua mấy tháng, cuối cùng Vân nhi sinh non mà chết, chẳng lẽ đây không phải là nàng lén lút gợi ý sao, nàng xem ra thông minh, phủi sạch không còn một mảnh, đáng tiếc không có lừa gạt được mắt của trẫm như cũ, vì vậy, nàng oán cái gì, nàng vì Sưởng nhi cam nguyện liều chết cầu xin trẫm, chưa từng nghĩ tới Vân nhi, thời điểm sinh Thập Nhất có bao nhiêu thống khổ, mỗi lần nghĩ như vậy, trẫm cũng hận không được để cho nàng cũng nếm thử một chút tư vị kia. Ít nhất Sưởng nhi hôm nay hoàn hảo còn sống, nàng cũng hưởng tôn vinh nhiều năm như vậy, nàng còn oán cái gì. . . . . ." ,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.