Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 4: Thế tử




Cậu quá quen với lời thoại trong đoạn này, đây là một đoạn trong bộ " Vô Hạn Vũ Trụ", cảnh cậu em trai gặp lại người anh đã chết của mình trên Thiên Đường. Nếu cậu nhớ không lầm, thì một câu thoại duy nhất của người anh trai đó là do tên Ma đầu đang uy phong lẫm lẫm, hùng hổ nhìn chằm chằm mình lồng tiếng.



Giờ phải lồng tiếng cho nhân vật của đối phương, mà đó lại là chất giọng được cả giới công nhận là đế vương - Nhâm Lẫm, Tiết Mặc đổ mồ hôi lạnh, tim đập lộp bộp, cơ hồ là nhắm mắt đọc ra câu: "Em trai thân ái, anh hai nhớ em lắm!" Còn hơn cả cảm giác thâm tình tràn ngập, cảm giác vui mừng khi gặp lại người thân của Đại Đế năm đó, một câu của Tiết Mặc, lại càng khiến người ta có cảm giác như người yêu xa cách đã lâu, ngày gặp lại chứa đầy nhu tình, ngọt ngào.

Nhâm Lẫm nhướn mày, còn mắt Ngự tỷ kế bên thì lóe sáng, nhìn chăm chắm bóng dáng mảnh mai của Tiết Mặc.

Xong rồi sao? Tiết Mặc nhìn trợ lý công tác bằng ánh mắt khó hiểu, lại thấy tầm mắt của đối phương đang đặt trên người Nhâm Lẫm, cậu lập tức hiểu rõ, ngay khi cậu vừa định quay qua nhìn Đại Đế thì đoạn phim thứ hai bắt đầu phát.

Nhiệt huyết thiếu niên! Tiết Mặc điều chỉnh tốt trạng thái, đây là một bộ phim hoạt hình về thợ săn tiền thưởng, vai cậu phải lồng tiếng là cảnh thiếu niên gào thét, mở màn, dưới cảm xúc mãnh liệt, nhân vật hét lên điên cuồng, lời thoại thật nhanh, tập trung tinh thần nhìn màn hình, mỗi một sợi dây thần kinh của Tiết Mặc đều kéo căng ra, cậu cố gắng lồng tiếng mỗi câu thật tốt. Đoạn phim kết thúc, cậu theo bản năng nuốt nước miếng, xoa yết hầu, chắc là ổn mà phải không?

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Đại Đế ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Tiết Mặc, không nói một lời, nếu không phải y không có mang kính, Tiết Mặc sẽ cảm thấy là y đã đi gặp Chu công. Ngự tỷ mỹ nữ thấy thế, đứng dậy, vỗ mạnh xuống bàn, ra lệnh: "Kết thúc! Mời người dự thi ra ngoài!"

Lúc này, hô hấp của những người ở đó mới bình thường trở lại, trợ lý công tác lập tức khoát tay với Tiết Mặc. Mở cửa, bước ra khỏi phòng, Tiết Mặc vẫn không có chút cảm giác chân thật nào, có lẽ là bình thường cậu đã quen nghe mấy câu bình luận nghiêm khắc đến cay nghiệt của Đại Đế, hôm nay yên bình như vậy, cậu chợt có cảm giác hư ảo, không thật.

Người có thể ở lại đến vòng thi này, cơ bản đều là những người có tài năng, thực lực. Tiết Mặc nhìn cô gái xếp phía sau cậu cười cười đi tới, cuối cùng cậu cũng ý thức được là mình đã vượt qua nửa ải.

Giữa hai phần thi có thời gian nghỉ ngơi là nửa tiếng, Ninh Tâm lo lắng, nhìn cánh cửa phòng thu âm, đứng ngồi không yên.

Tiết Mặc thấy thế, vỗ vỗ vai cô, cười nói: "Đừng khẩn trương!"

Ninh Tâm ủ rũ, nhìn cậu, oán hận: "Đúng là vận khí quá kém, lại hốt nhầm vị trí đầu tiên, vốn đã gấp nay lại càng gấp!"

"Tôi thấy ban nãy khi vào trong cô bình tĩnh lắm mà!" Tiết Mặc khó hiểu, "Sao thời gian nghỉ càng dài, cô càng sợ hãi thế?" Một khi quen thuộc hoàn cảnh sẽ bình tĩnh hơn lúc mới vào rất nhiều, sao Ninh Tâm lại trái hẳn?

Nhìn ánh mắt trừng to như nhìn người sao Hỏa của Tiết Mặc, Ninh Tâm bậc cười, che miệng, lắc đầu, nói: "Anh đúng là ngây thơ quá, khi đó tôi chỉ giả vờ thôi, thật ra trong lòng tôi luôn rất sợ hãi, nhưng mà một khi nghĩ tới chuyện nếu mình quá vụng về sẽ để người phía sau giảm bớt áp lực, tôi đành phải cố gắng thật bình tĩnh!"

"Ờ, thì ra là vậy! Thật ra, tôi cảm thấy làm diễn viên càng thích hợp với cô hơn!" Tiết Mặc buồn bực, cúi đầu cười gượng mấy tiếng, cậu không ngờ là Ninh Tâm lại để ý như vậy. Từ nhỏ tới giờ cậu luôn nghĩ dùng thực lực cạnh tranh, cho tới nay luôn là tín đồ tuyệt đối của năng lực, chỉ cần có thực lực thật mạnh, thì những người khác có là gì?

Giống như Nhâm Lẫm, một người độc mồm độc miệng, nếu như không đủ sức chống đỡ, vậy thì cuộc đời quả là thảm bại, nửa bước khó đi. Trong tận đáy lòng, Tiết Mặc không hề ghét Nhâm Lẫm, ngược lại còn vô cùng tôn kính y, một đế vương có thực lực siêu việt, không chỉ là mục tiêu cho cậu phấn đấu, mà còn là một đối thủ hiếm có.

"Anh, anh thật là..." Ninh Tâm làm nũng, bĩu môi: "Thì ra anh không thành thật chút nào!" Nói xong, còn giống như hờn dỗi, trừng Tiết Mặc một cái, trưng cái vẻ đáng yêu, yếu ớt của phái nữ ra.

"Ờ..." Tiết Mặc không nói gì, chẳng lẽ phải dỗ ngọt cô ấy sao? Cậu sẽ không làm chuyện này, hơn nữa cậu cũng không biết là mình đã nói ra câu gì sai khiến đối phương buồn giận, cậu không phải là phong lưu công tử trời sinh, nên không thể tiêu nổi ân trạch của mỹ nhân này.

"Cậu ta vốn không phải là người thành thật!" Ngự tỷ mỹ nữ mang giày cao gót, hiên ngang, mạnh mẽ, tư thế oai hùng xuất hiện trước mặt hai người, "Em gái à, đối với cậu ta, chị khuyên em đừng phí tâm tư, cậu ta đang vờ ngây thơ, phẫn trư ăn lão hổ đấy, em hốt không được cậu ta đâu!" Nói xong, còn nhìn Tiết Mặc bằng ánh mắt đầy thâm ý, chớp chớp.

"Ha ha..." Tiết Mặc cười gượng, người này rõ ràng là phiên bản phụ nữ của Trương Dương a, Nhâm thị là nơi tập hợp những người nguy hiểm hay sao? Sao bất kể là nam hay nữ đều có giọng điệu kiểu này thế, "Phần thi tiếp theo bắt đầu rồi sao?" Vội vàng đổi chủ đề, Tiết Mặc đang nghĩ xem đi tị nạn ở đâu.

"Đúng vậy, tôi đến là để thông báo chuyện này!" Nói xong, Ngự tỷ vỗ tay, đắc ý nói: "Phần thi tiếp theo bắt đầu, mời số tám vào thi, số bảy chuẩn bị!" Dứt lời, hất tóc đi thẳng tới cửa phòng thu âm, một cước đá văng cửa ra, vào nhà.

Nữ vương vạn tuế! Tiết Mặc nhìn đối phương vào cửa, thầm hô to trong lòng.

Cô gái xếp thứ tám không ngờ lại có tình huống thế này, vội vàng đi vào phòng thu âm, đây quả nhiên là tác phong của đại ma đầu Nhâm Lẫm.

Tạm thời thư thái một chút rồi, Tiết Mặt chui vào góc nghĩ lời thoại lát nữa sẽ nói, Ninh Tâm cũng ngồi một bên khổ não viết gì đó, còn những người kế bên thì khẩn trương lao động trí óc.

Tiếp tục đi vào phòng thu âm, có lẽ là do đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Tiết Mặc thấy thoải mái hơn lần trước rất nhiều.

Ngự tỷ mỹ nữ nâng đầu lên, dùng âm thanh vô cùng cao quý tuyên bố quy tắc cuộc thi: "Tuyên ngôn tình yêu, gọi tắt là tỏ tình, vì thể hiện nguyên tắc công bằng, công chính, Nhâm thị quyết định cho phép thí sinh dự thi chọn một vị cùng giới tính trong ban giám khảo làm đối tượng tỏ tình. Được rồi, cậu chọn người nào?"

Nghe xong, Tiết Mặc cứng người. Cậu gian nan há miệng ra, lắc lắc cổ, quét tới quét lui giám khảo hai bên, ai oán: "Có thể...Có thể dựa vào...tưởng tượng được không?"

"Không được!"

Từ "Không được!" ấy vang lên từ miệng của Đại Đế và Ngự tỷ, trong lòng Tiết Mặc đã sớm đầy những vết thương, rơi lệ tràn đầy. Sáu vị giám khảo trên đài, trừ Nhâm Lẫm, Ngự tỷ, Ngu Mỹ Nhân, ba người còn lại tuổi đã ngoài 45. Trong ba người, vị thứ nhất có chiếc cằm ba tầng, vị thứ hai không có tóc, mặt mày dữ tợn như xã hội đen, vị thứ ba...

Đây không phải là ép người, đưa dê vào miệng cọp sao? Tiết Mặc thầm phẫn hận: "Vậy...Vậy, mong Nhâm tổng giám hỗ trợ, cám ơn!"

"Thật ra, cậu có thể nhắm mắt lại, chuyện này không có quy định đặc biệt gì cả!" Nhìn Tiết Mặc thống khổ đưa ra lựa chọn, Ngự tỷ lên tiếng.

C ô...Sao c ô  kh ô ng n ó i s ớ m, Tiết Mặc ủ rũ, nhưng nghĩ tới chuyện nhìn cái mặt với cái kính siêu bự đó, cậu cảm thấy nhắm mắt lại sẽ thực tế hơn.

Nhâm Lẫm nhìn chằm chằm Tiết Mặc, đưa tay, từ từ tháo kính đen xuống, đôi ngươi tối đen, sâu thẳm bắn hàn quang ra bốn phía, khiến Tiết Mặc không khỏi run lên ba lượt, tâm run, tay run, mí mắt run. Nhắm mắt...Nhắm mắt a, vô số lần cậu thầm nhủ với lòng, chỉ cần không nhìn đối phương, tim sẽ không đập mạnh như vậy nữa. Nào ngờ, sau ba mươi giây cố gắng, ngay cả sức nghiêng mặt đi cũng chẳng có, cậu cứ nhìn chằm chằm gương mặt vừa uy nghiêm lại quá tuấn mỹ của Đại Đế, giống con chuột béo gặp phải mèo, hoàn toàn tê liệt.

"Nói đi, tỏ tình!" Chất giọng Đế vương lạnh lùng, khí thế mười phần của Đại Đế vang lên, Tiết Mặc theo bản năng lui về sau nửa bước.

Chẳng lẽ mình đã chọn trúng ổ khó khăn nhất rồi? Khí thế không khoan nhượng của Tiết Mặc đã bị ma đầu đè bẹp, lời thoại đã sớm chuẩn bị tốt giờ như bị gà bới, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cái dáng vẻ này hoàn toàn không giống như đang tỏ tình với người mình ngưỡng mộ, quả thật là nghiêm hình tra tấn, ép diễn trò a!

Dưới trướng Đế vương, tất cả đều là gió thoảng mây bay! Cuối cùng, Tiết Mặc cũng bình tâm lại, lên tiếng: "Đại Đế, tôi là một người biết mình biết ta, giờ khắc này, chênh lệch giữa chúng ta còn xa hơn mấy thước ở trước mặt chúng ta hiện tại. Anh là Đế vương ở trên cao nhìn xuống hết thảy, còn tôi chỉ là kẻ ăn mày ngửa đầu nhìn lên. Bất kể vận mệnh đã ban cho tôi bao nhiêu khổ cực và bất công, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình đứng ở cạnh anh, yêu, là bình đẳng, và tôi, yêu anh!"

Khi thốt ra hai từ cuối cùng, vẻ mặt vốn nghiêm túc của Nhâm Lẫm chợt biến đổi, ánh mắt đột biến, chỉ thấy y tao nhã đứng dậy, nhíu mày, nói: "Vậy cậu cũng phải cố gắng hết mình, đừng làm tôi thất vọng!" Dứt lời, y thỏa mãn mang kính vào, tao nhã dẫn theo tiểu thư Ngu Mỹ Nhân ra ngoài.

Anh ta...Anh ta, kh ô ng ph ả i t ưở ng th ậ t ch ứ? Tiết Mặc giật giật khóe môi, nhìn đám giám khảo đang há hốc mồm, một lần nữa hóa đá.

"E hèm!" Người kịp lấy lại phản ứng là Ngự tỷ mỹ nữ, dưới âm thanh trong trẻo, lạnh lùng của cô, mọi người mới lấy lại được thần trí của mình, "Biểu hiện khá lắm!" Ngự tỷ khoát tay với Tiết Mặc, ý bảo cậu có thể ra ngoài.

Tiết Mặc hoảng hốt, ngơ ngác đi ra cửa. Vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy Ninh Tâm đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, lại còn kích động, nói: "Tiết Mặc...Anh không sao chứ? Tôi thấy tổng giám dẫn theo thư ký vội vàng bỏ đi, rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Ờ..." Tiết Mặc cũng không biết phải nói gì, cậu không thể nói thật cho cô biết, do lời "tỏ tình" của cậu mà khiến Nhâm Lẫm hoảng hồn bỏ chạy, Ninh Tâm còn chưa dự thi nha...C ô ấ y m à  bi ế t s ự  th ậ t, c ó khi n à o s ẽ  h ậ n m ì nh kh ô ng? "Không có gì!" Trong đầu nhanh chóng phân tích lợi và hại, Tiết Mặc bình tĩnh đáp: "Cố lên!" Nhìn đối phương, cậu lại bổ sung thêm một câu.

Trời ạ! Rốt cuộc thì tế bào não của Nhâm lẫm có dạng gì đây, đừng nói anh ta không phải là người trái đất nha? Chắc là không phải rồi, nhìn những người ở cạnh anh ta, một người không giống một người, chẳng lẽ Nhâm thị là trụ sở bí mật chuyên tập trung những người hành tinh khác, chuẩn bị tiến đánh Trái Đất? Trên đường về nhà, ngồi trên xe điện ngầm, Tiết Mặc bắt đầu điên cuồng tưởng tượng.

Do diễn cảm của cậu quá mức kích động, động tác quá mức thần kỳ, khiến những người xung quanh nhìn không dời mắt. Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra gọi cho khoa tâm thần ở một bệnh viện nào đó: "Bác sĩ Tiêu, chỗ anh có bệnh nhân lén trốn ra ngoài không? Cái gì? Thật vậy à?..."

Sau một trận chen chúc trên tàu điện ngầm, Tiết Mặc mới vừa bước một chân vào cửa chính, đã nghe chuông điện thoại vang lên. Lấy di động ra, cậu dựa vào tường, vừa cởi giày vừa nghe. Trong một phút không cẩn thận, cậu đã bị một tiếng hét điên cuồng ở đầu dây bên kia làm lảo đảo.

"Nghe nói cậu thổ lộ thâm tình với Đại Đế à???" Chất giọng kinh dị của gã gay nhiều chuyện Trương Dương bắn ra ngoài loa, thậm chí còn kích động hơn cả chuyện trúng số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.