Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 32: Lửa giận xông lên não




Chậc, chậc! Nhân vật tốt quả nhiên là khác với bình thường. Nhìn mấy diễn viên lồng tiếng cấp đại thần bước ra ngoài, trái tim bé bỏng của Tiết Mặc lại nhảy rộn lên. Đưa phiếu đăng ký tới cho trợ lý công tác, cậu lặng lẽ chui vào trong góc, dò lại cảm xúc nhân vật.



"Xin hỏi, ngài là Tiết Mặc phải không?" Hai cô bé mặt mày non nớt ôm quyển sổ ký tên tới, vừa kích động, vừa lo sợ, hỏi cậu.

Ngây ra một chút, Tiết Mặc mới dời lực chú ý ra khỏi kịch bản, cười với hai cô bé: "Ừm, là anh, không phải ai xuyên qua đâu, nếu giả có thể đổi lại!"

"Oa ha!" Hai cô bé vỗ tay nhau, hô to, khiến đám đông xung quanh nhìn chăm chú.

Đặt ngón trỏ bên môi, Tiết Mặc nháy mắt, ám chỉ với hai cô bé. Hai cô bé giật mình, ngượng ngùng nói tiếng "xin lỗi" với người kế bên, sau đó mới ngoan ngoãn đưa sổ kí tên ra, hân hoan: "Có thể ký cho tụi em một chữ không anh? Hai chị em em thích anh lắm!"

"Cám ơn hai em!" Nhận quyển sổ, Tiết Mặc mỉm cười, ký tên vào, đưa lại cho hai cô bé, nói: "Đây là hiện trường thử giọng, sao hai em vào được? Có ba má ở đây sao?" Hai cô bé nhìn cũng chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, nhưng biết đâu lại lén chạy ra ngoài chơi. Nói tóm lại là, giờ cứ hỏi rõ tình huống trước rồi nói sau.

"Má mi của em là nhân viên ở Nhâm thị, má mi đi làm rồi. Ước mơ của em là sau này sẽ trở thành diễn viên lồng tiếng, nhưng má mi cứ nói em mơ mộng lung tung, thật là nản lòng mà!" Cô bé trông hoạt bát nói xong, mới phát hiện là mình có hơi oán giận, bé ngượng ngùng, cúi đầu.

Thật là đáng yêu nha! Tiết Mặc khen thầm trong bụng. Trẻ con đúng là có sức sống vô hạn, thật khiến người già như anh thấy hâm mộ cực kỳ, "Con đường này đúng là không dễ đi, nhưng niềm vui có được cũng rất nhiều. Nếu sau này lớn lên, hai em còn có thể kiên trì với giấc mộng của mình, vậy thì hãy cố gắng phát huy!" Cậu cũng không biết những gì cậu nói, hai cô bé có hiểu hay không? Nhưng nhìn vẻ ngây thơ và nhiệt tình nơi đáy mắt hai bé, cậu ngẫm một hồi, vẫn nói ra lời cổ vũ.

Hai cô bé vui vẻ chạy đi, trước khi đi vẫn không quên lễ phép, nói tiếng đã quấy rầy với Tiết Mặc, rồi xin lỗi, đúng là cụ non. Tâm trạng của Tiết Mặc rất tốt, dĩ nhiên lòng tin với cuộc thử âm sắp tới cũng tăng thêm nhiều.

Nhà chế tác và giám đốc âm thanh là người quen, Tiết Mặc đứng trước mic, bàn tay cầm kịch bản có hơi run lên. Cậu dừng mấy giây, điều chỉnh tốt tâm trạng, bắt đầu đọc lời thoại đầu tiên.

Chất giọng thiếu niên đế vương vừa trẻ tuổi lại vừa khí thế vang lên, Diệp Phong trưng cái mặt hung ác, nhìn chằm chằm người trước mặt mình như con sói nhìn thấy thịt. Còn Tịch Hàm ở cạnh bên thì làm ra vẻ nghiêm túc, nhắm nghiền mắt lại, cẩn thận lắng nghe.

Kết thúc mấy đoạn thử âm, Tiết Mặc nhìn về phía đài chỉnh âm phía trước, mong được một chút ám chỉ nào. Trước cậu, còn có mấy vị tiền bối đã bước ra ngoài, lần này mà không lấy được vai, cậu sẽ thấy bức rức lắm.

Trợ lý công tác thấy đã thử giọng xong, nên bảo Tiết Mặc ra ngoài. Không lấy được một chút tin tức, cậu lại càng sốt ruột. Người tới thử giọng nhiều như thế, e là lại phải chờ tới cuối cùng mới công bố danh sách rồi. Aizz, nếu thực lực của mình cao thêm một chút, có thể khiến nhà chế tác chấp nhận thì tốt biết bao!

Rời khỏi công ty, quá trình thử giọng vẫn còn tiếp tục. Tâm trạng Tiết Mặc cứ như cây cỏ cao đầu, không cách nào bình tĩnh lại, cậu cứ luôn mong ngóng danh sách diễn viên. Cũng hết cách rồi, cậu chỉ có thể chọn cách để mình làm bù đầu bù cổ, không có thời gian lo lắng nữa.

Vừa làm xong một việc, mới bước ra cửa, cậu đã đụng phải Tịch Hàm. Thật ra thì Tiết Mặc cũng chẳng định hỏi kết quả gì, chẳng qua là cậu muốn tới chào hỏi thôi, nào ngờ lại bị Nữ vương túm lấy, dẫn đi lấy phiếu điều tra.

"Phiếu điều tra gì?" Có chút tò mò, vì thang máy đi tới tầng 15 - ban biên tập tạp chí phim hoạt hình.

"Thì là phiếu điều tra về bộ "Vận Mệnh Bội Bạc", dựa theo lượng bỏ phiếu trên mạng và tạp chí, quyết định xem diễn viên lồng tiếng nào được chọn!" Tịch Hàm không hề che giấu, cô nói rất rõ ràng, hoàn toàn không nghĩ tới thân phận diễn viên lồng tiếng của Tiết Mặc.

"Cái gì?" Tiết Mặc kinh hãi? Sao hoang đường quá vậy? Hoàn toàn dựa vào nhân khí để quyết định diễn viên, lỡ như không hợp...

"Gấp gì chứ!" Tịch Hàm trưng cái mặt "cậu thật không có hiểu biết" ra, thản nhiên nói: "Cậu cho là tùy tiện ghi tên ai cũng được à? Có tên cụ thể để chọn đấy!"

"Ờ!" Bị Nữ vương đập cho một câu, cậu thành thật, ngoan ngoãn không rên một tiếng, đi theo dọn đồ. Trên bảng bình chọn, rốt cuộc là có tên ai nhỉ? Nếu như có tên mình...

Nói mấy câu đơn giản với ban biên tập xong, Tịch Hàm nhận được một thùng đồ thật to, cô bảo tên sai vặt Tiết Mặc ôm tới văn phòng mình. Hai người một trước một sau đi trở về, Nữ vương đại nhân đá cửa khép lại, cười gian, chạy tới bên thùng đồ, hưng phấn mở ra xem. Cái mặt cô lúc đó, hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh khi mới bước vào, quả là gian tà không đường tả.

Đen đầu, Tiết Mặc lau mồ hôi lạnh trên trán, phụ nữ đổi sắc mặt nhanh thật đấy! Chỉ mới bước vào cửa, mà đã như bị âm hồn nhập vào người. Vừa nghĩ tới đó, cậu thấy Tịch Hàm cầm một đống phiếu điều tra liếc tới liếc lui, vỗ bàn cái rầm, chống nạnh, cười to: "Oa ha ha ha ha! Quả nhiên là anh ta! Hô hô ha ha ha ha, Đại Đế, tôi xem lần này anh chạy đi đâu!"

Thật là đáng sợ! Tiết Mặc ôm tim, nhìn khói đen bao phủ Tịch Hàm như ma nữ giáng lâm. Nhâm Lẫm...Đều tại anh hết, lần trước, khi đi đám cưới người ta, anh dám bảo Nữ vương đại nhân mặc áo cưới y như bà thím tái giá, bị trả thù rồi này? Oa oa, cho nên mới nói, cho dù có là thật, thì ở trước mặt phụ nữ, có vài câu tuyệt không thể nói, ai bảo anh không chịu học khôn.

Nữ vương chẳng thèm ngó tới tình trạng tiều tụy, run rẩy của Tiết Mặc, cô ngồi vào bàn, bắt đầu gõ báo cáo. Bàn phím vang lên "lách cách", rất giống tiếng bi-a. Tiết Mặc đỡ tường, nhích dần về phía cửa, mở khẽ, chạy ba chân bốn cẳng.

Nhìn tờ báo cáo, mặt Nhâm Lẫm thật nặng nề. Sau đó, mày bình, mắt tĩnh, y thốt ra một từ ngắn gọn: "Được!"

Diệp Phong trưng ra cái vẻ trầm tư của một nhà chế tác gạo cội, rồi gật đầu. Còn Tịch Hàm thì trưng vẻ thực hiện thành công gian kế, bàn tay nắm chặt.

"Nhưng mà...Đây là lần lồng tiếng cuối cùng trong đời làm diễn viên lồng tiếng của tôi!" Ký tên xong, Đại Đế thốt ra một câu kinh người.

"Cái gì?" Hai nhà chế tác cùng hô to, khó hiểu, nhìn chằm chằm Nhâm Lẫm. Theo những gì họ hiểu về y, họ đương nhiên biết Nhâm Lẫm rất thích công việc này, giờ tự dưng lại bảo rút lui, thật khiến người ta khó mà tưởng tượng.

Ra hiệu, bảo hai người ngồi xuống, Đại Đế khẳng định lại: "Tôi sắp trở về ghế lãnh đạo, chính thức kế nhiệm chức Đại tổng tài của công ty!"

Tỉnh ngộ, ngoài thấy tiếc cho y ra, hai nhà chế tác cũng chẳng biết phải nói gì.

"Danh sách diễn viên được chọn tôi có xem qua, cũng nghe băng thử giọng cả rồi, lựa chọn của hai người rất chính xác, cũng rất chuyên nghiệp. Bởi vậy, tôi muốn nói một câu: “Cám ơn!" Lúc hai người đứng dậy, chuẩn bị đi, thì nghe Nhâm Lẫm nói một câu như thế.

Được cám ơn bất ngờ, hai người thấy vui mừng và áp lực bội phần. Làm việc ở Nhâm thị nhiều năm như vậy, bất kể là chế tác hay diễn viên lồng tiếng, có thể được một câu khẳng định của Nhâm Lẫm, chính là vinh dự cao nhất.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Tiểu Trư ôm chăn, nhìn trời. Ánh đèn như ánh sao đêm lòe lòe ẩn hiện, khiến bầu không khí trong phòng ngủ đổi khác hoàn toàn. Aizz, thở dài một hơi, Tiết Mặc cọ cọ vào chiếc chăn êm, mỗi lần mở đèn này lên, cậu đều thấy áp lực thêm mấy phần. Sau vụ ‘nhận quà’ lần trước, do quá hưng phấn, Nhâm Lẫm đã mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, thậm chí là những thứ dùng để vận động ban đêm, tuy là cậu cũng rất hưởng thụ, nhưng mà...Tối nay cậu đúng là không có tâm tình!

Một giờ sáng, Đại Đế mặc đồ ngủ đi vào, thấy Tiểu Trư còn đang ngây ra nhìn ánh sao trên trần nhà. Y bất mãn, kéo chăn ra, chui vào, ôm Tiết Mặc, hỏi khẽ: "Sao còn chưa ngủ?"

"Aizz, mai là công bố kết quả thử giọng rồi!" Tiết Mặc nghiêng người qua ôm Nhâm Lẫm, vẻ mặt lo lắng: "Anh xác định là mình sẽ tham gia lồng tiếng?"

Hôn khẽ lên mặt Tiểu Trư một cái, Đại Đế thì thào: "Ngủ nhanh, không thì gia tăng lượng vận động!"

Vội vàng nằm thẳng người, Tiết Mặc sợ tới mức nhích sang bên, duy trì khoảng cách an toàn với người nào đó.

Vì thế, tối đó, thời gian đã trôi đi một cách êm đềm, chỉ để lại ngọn đèn đêm còn tiếp tục chuyển động, điểm xuyết cho sự tĩnh lặng xung quanh.

Hôm sau, trong phòng nghỉ dành cho diễn viên lồng tiếng đã vang lên một tiếng hét to đầy phấn khởi. Mọi người bịch tai, lườm kẻ đang ôm bản công tác, phát cuồng - Tiết Mặc. Á á á, lấy được rồi? Thật là mình sao? Không nhìn nhầm chứ? Tiết Mặc ôm bản công tác, cẩn thận kiểm tra lại một lần, thật là kích động quá đi mất! Hào hứng, vui mừng, cậu hôn bản công tác thêm lần nữa, rồi cười ngu lao ra cửa.

"Tuổi trẻ hăng hái thật!" Thấy Tiết Mặc chạy như điên, cuối cùng thì trên gương mặt lãnh khốc của Diệp Phong cũng có chút độ ấm.

"Tên nhóc ấy đúng là chưa thấy qua cảnh đời bao giờ!" Tịch Hàm vờ như nghiêm túc, xem thường. Nhưng trong mắt cô lại toát lên ý cười không cách nào che giấu.

Trước lúc bắt đầu lồng tiếng, cả ngày, Tiết Mặc vùi mình trong đống truyện tranh nguyên tác, cẩn thận nghiền ngẫm cảm xúc, tình cảm của nhân vật. Khi nhìn thấy người ca ca mình tôn kính nhất ở phe đối địch, nở nụ cười lãnh khốc chỉa đao về phía mình, người thiếu niên vốn đơn thuần, lương thiện ấy bắt đầu điên cuồng.

Căm giận vì bị phản bội, sự lưu lạc thân tình, tranh đấu vì quyền lợi và vận mệnh tàn khốc. Tất cả những cảm xúc ấy như đan xen vào nhau, khiến tình cảm của nhân vật vừa phức tạp lại vừa mâu thuẫn. Nếu muốn biểu hiện một cách hoàn mỹ, thì đấy chính là một khảo nghiệm lớn với diễn viên lồng tiếng thực lực.

"Ta sẽ thống nhất thiên hạ, để huynh cúi đầu tuân mệnh. Đến lúc đó, ca ca, huynh còn có thể bỏ qua ta không?" Ngồi bên cánh cửa sổ sát đất, Tiết Mặc như tẩu hỏa nhập ma, đọc to lời thoại. Do quá tập trung, cậu đã không để ý là người nào đó đã về.

"Ta chỉ nhìn vào chân lý!" Chất giọng đế vương lạnh lùng, cao ngạo từ phía sau truyền tới, Nhâm Lẫm dùng giọng của nhân vật trong kịch bản, tiếp lời.

Kinh ngạc, sửng sốt, Tiết Mặc lập tức ngạo nghễ đáp lại: "Ta chính là chân lý!"

"Khá lắm, nắm bắt tính cách nhân vật rất ổn!" Nhâm Lẫm vỗ tay, "Em giỏi hơn hồi mới vào nhiều lắm!"

Nhướn mày, cậu cười to: "Cuối cùng cũng có một ngày anh chịu khen tôi rồi sao? Còn tưởng là mãi mãi cũng không nghe được câu này của anh chứ!" Tiết Mặc đi tới trước mặt Đại Đế, đưa tay nắm cà vạt của y, kéo xuống, rồi chủ động hôn lên môi y một cái, "Thưởng đó!"

Liếm liếm môi, Đại Đế nhíu mày, tiếc rẻ: "Quá ít, tôi còn muốn nhiều hơn cơ!"

Đương nhiên là hiểu ý của đối phương, Tiết Mặc trừng mắt, theo bản năng lùi ra sau ba bước, khiêu khích: "Nếu lần này tôi mà nổi hơn anh, thì anh phải ngoan ngoãn mở chân ra, để tôi làm một lần? Có dám cá không?"

Nhâm Lẫm kinh ngạc, y không ngờ là Tiết Mặc lại có suy nghĩ đó với mình. Ui cha, dường như y có hơi xem thường cậu rồi, "Cũng được thôi, nhưng mà chỗ đó của tôi không lớn lắm!" Không muốn cá cũng phải có lý do, người thông minh như Đại Đế, sao có thể nhượng bộ dễ dàng vậy được.

"Vậy phải làm thế nào anh mới bằng lòng?" Tiết Mặc cắn chặt răng, theo những gì cậu hiểu về người yêu, cho dù Đại Đế có nói ra điều kiện, cũng sẽ không vượt mức. Giờ cứ đưa ra điều kiện hơi rộng một chút, sẽ dễ dụ đối phương mắc câu hơn.

"Ai thua, thì phải đồng ý một điều kiện của đối phương, em thấy sao?" Xoay xoay tròng mắt, Đại Đế tung ra một đề nghị.

Không phải cũng y như nhau sao? Tiết Mặc thầm tính toán trong lòng. Nếu như mình thắng, thì có thể đưa ra yêu cầu ở phía trên, dù sao thì kết quả cũng như nhau thôi mà! Nghĩ vậy, cậu đáp: "Được, một lời đã định!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.