Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 3: Tự tay giết kẻ thù




"Bánh bao nhỏ, chạy cái gì chứ, lãng tai à?" Trong nháy mắt, Trương Dương đã xoẹt tới trước mặt Tiết Mặc, búng ngón tay lên trán cậu một cái, cứ như một oán phụ: "Thấy ghét quá đi, quỷ hông, vừa thấy người ta đã bỏ chạy, người ta đau lòng quá nha ~~~, đồ vô lương tâm!"



B ị  anh b ắ t  đượ c, t ô i c à ng  đ au l ò ng h ơ n, kh ô ng ch ỉ đ au l ò ng, m à  c ò n  đ au m ì nh a! Tr á i tim y ế u  ớ t c ủ a t ô i oa oa! Tiết Mặc thầm phản bác trong lòng, "Có chuyện gì à?" Không thể không ngăn anh ta lại, nếu không với cái miệng có công lực như xe lửa, đến sáng mốt cũng kéo về không được.

Trương Dương vô tội, cong khóe môi lên, ủy khuất, nói: "Thái độ lạnh lùng của cậu làm người ta thương tâm quá nha, người ta vốn định nói một chuyện cực kỳ bí mật cho cậu biết mà!"

"Cũng có chuyện khiến anh xem như bí mật à?" Tiết Mặc liếc xéo.

"Đương nhiên rồi!" Trương Dương nhíu mi, nói khẽ, ra vẻ thần bí, "Là chuyện về giải thưởng diễn viên lồng tiếng!"

"Ngừng!" Tiết Mặc đưa tay, ra thế cắt ngang, còn che miệng Trương Dương lại, "Giờ tốt nhất là anh đừng cho tôi biết, tôi còn hai vòng thi nữa đấy!"

Thấy Tiết Mặc quả thật là không muốn biết, Trương Dương kéo tay cậu ra, cười nói: "Được rồi, nhưng mà, lựa chọn này của cậu đúng lắm đấy!"

"Ý anh là tin về giải thưởng diễn viên lồng tiếng?" Tiết Mặc khó hiểu, hỏi.

"Đương nhiên..." Trương Dương ôm bả vai Tiết Mặc, đi về phía phòng thi, vừa đi vừa nói: "...Không phải! Ha ha, tôi là chỉ quyết định chọn vào Nhâm thị của cậu, rất chính xác!"

"Đó là tất nhiên rồi!" Chỉ cần có đầu óc bình thường, bất kể người lồng tiếng nào cũng biết vào công ty này chẳng khác nào giữ ưu thế tuyệt đối, cho nên Tiết Mặc vốn không thèm tiến hành phân tích những lời Trương Dương vừa nói.

"Sẽ có một ngày cậu thật sự hiểu rõ hàm ý trong câu nói của tôi!" Trước lúc Tiết Mặc bước vào phòng thi, Trương Dương nói khẽ. Tiết Mặc trợn tròn mắt, lập tức đáp lại đối phương bằng một nụ cười đầy thâm ý.

Theo đề mục đã chọn, Tiết Mặc cầm kịch bản lên, một vị giám khảo mỉm cười, tuyên bố cậu có ba phút chuẩn bị. Ba phút, 180 giây, thời gian rất ngắn, Tiết Mặc vừa khẩn trương xem lời thoại, vừa tự hỏi nên thể hiện nhân vật đó thế nào. Lời thoại không nhiều, nhưng cậu cảm thấy dùng chúng để biệu hiện một tiểu trư, tuyệt đối là quỷ dị!

Vừa nhìn thôi đã biết ngay ai là đầu sỏ của cái đề thi biến thái lần này, xem hết câu thoại sau cùng, Tiết Mặc cắn răng, thầm nguyền rủa Trương Dương một lần, cả đời anh không tìm được đàn ông! Lạ thật, sao lại không nguyền rủa anh ta không có JJ? Đáp án rất đơn giản, với dạng gay hết lòng khoái đàn ông như Trương Dương, nhất định là quả chuối tiêu đó chưa từng HIGH bao giờ, đừng tưởng là Tiết Mặc ngoan như thế mà không có tâm lý một thằng gay, chậc chậc.

Giám khảo lia mắt nhìn chiếc đồng hồ trên đài, mỉm cười, dịu dàng nói: "Bắt đầu đi!"

Tiết Mặc nuốt xuống một ngụm nước bọt, rồi dùng giọng trẻ con siêu cấp đáng yêu vô địch, nói: "Từ ngày trở thành một con heo béo bước vào đời, tôi luôn phấn đấu để mông mình thật tròn. Mỗi ngày, khi tôi cố gắng vỗ béo, mami tôi đều khóc lóc thảm thương!"

Nói tới đó, Tiết Mặc đổi thành giọng thứ hai, giọng giống như bác gái, chậm rãi nói: "Con à, con không thể ăn như vậy được, chờ con ăn thành cái mông béo ú, tên ma vương đó sẽ biến con thành thịt kho tàu ngon miệng, đến lúc đó, con sẽ không nhìn thấy mami nữa!"

Giả xong giọng heo mẹ, Tiết Mặc lại đổi sang giọng tiểu trư, tỏ vẻ đáng thương, nói: "Nhưng mà mami, con đói a! Cho đến một ngày, có một vị Đại Ma Vương mặc bộ đồ bó sát người đi vào nhà tôi. Gã ta cười híp mắt, vuốt cái mông tròn xoe của tôi, cười xấu xa, nói."

Diễn tới đó, Tiết Mặc khóc không ra nước mắt, Trương Dương chết tiệt, một ngày nào đó, tôi sẽ bán anh vào câu lạc bộ gay, để mỗi ngày anh bị người ta tra tấn một trăm lần, một trăm lần. Đổi thành giọng Ma vương, âm hiểu, cười lạnh, Tiết Mặc thầm hộc máu, đọc ra câu thoại cuối cùng: "Ta thích tiểu trư mông tròn vo, mi mau tới làm tiểu nô lệ trung thành nhất của ta đi, ha ha ha!"

Cố gắng khắc chế xúc động muốn xé nát kịch bản, Tiết Mặc nghẹn đỏ mặt, chào một cái rồi lao nhanh ra cửa, tìm một nơi vắng người gọi điện thoại cho tên gay nào đó, dùng hết khí lực toàn thân, hét lớn: "Trương Dương, anh đi chết ngay cho tôi!"

Trong văn phòng Nhâm Lẫm, Trương Dương nhìn điện thoại của mình bằng ánh mắt vô tội, rồi lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Đại Đế, cười nịnh hót, tắt điện thoại, chạy tới trước bàn làm việc của Nhâm Lẫm, khúm núm, sám hối: "Chỉ là một trò nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục mà thôi, huống chi đề thi như vậy mới đặc sắc nha, rất có tính khảo nghiệm con người!"

"Tôi thấy bà dì béo chuyên quét dọn toilet ở tầng này lại càng khảo nghiệm cậu hơn!" Dứt lời, Đại Đế hất cằm, ý bảo tiểu thư Ngu Mỹ Nhân lôi Trương Dương ra ngoài.

"Khoan đã!" Trương Dương lùi về sau hai bước, né khỏi nữ độc thủ 36D, vừa lúc kêu lên, "Nô tài vẫn còn một chuyện không rõ, mong bệ hạ giải thích!"

Đại Đế vung tay lên, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện. Bàn tay kéo Trương Dương của Ngu Mỹ Nhân cũng buông ra, chuẩn bị nghe thánh chỉ kế tiếp.

"Đại Đế, danh sách tiến cử cho giải thưởng diễn viên lồng tiếng lần này...Giải thưởng người mới, cả đời mỗi diễn viên lồng tiếng chỉ có một lần cơ hội được đề danh, anh đừng tuyệt tình vậy chứ!" Trương Dương giãy ra khỏi gông cùm của mỹ nữ, hai tay vỗ lên bàn làm việc của Nhâm Lẫm.

Đại Đế vẫn không nâng đầu lên, tiếp tục xem văn kiện: "Chuyện này tôi đã có tính toán cả rồi!"

"Ờ, vậy được rồi, nếu anh đã nói vậy, tôi sẽ ngồi chờ tin tốt của anh!" Trương Dương nghe vậy, tâm hồn như bay bổng, bước đi như mèo ngâm giai điệu nào đó trở về, theo những gì anh hiểu về Nhâm Lẫm, chuyện này đã ngã ngũ rồi.

Kết quả lượt hai vòng hai tốt hơn dự tính của Tiết Mặc rất nhiều, nhìn thấy phiếu điểm, coi như cũng khá. Cậu vung vai, chuẩn bị nghênh đón khảo nghiệm khắc nghiệt nhất.

Lọt vào vòng ba chỉ có tám người, Tiết Mặc nhìn thùng rút thăm, vẻ mặt khó xử. Không biết có phải do bát tự không hợp hay không, nhưng sau vài lần thử giọng ở Nhâm thị, chỉ cần là rút thăm chọn đề, cậu đều rút được những đề mục không ra gì, muốn chết quá a!

"Đừng khẩn trương, đó là thùng số thứ tự thôi!" Trợ lý công tác biết là Tiết Mặc bất an, vội vàng giải thích: "Đề thi là thống nhất, tổng giám nói như vậy sẽ công bằng hơn!"

Đây đúng là phong cách của người nọ, Tiết Mặc thầm đồng ý trong lòng. Trong công việc, yêu cầu của Nhâm Lẫm cao tới biến thái, nghiêm khắc đến người ta khó lòng chấp nhận, nhưng nếu như quen rồi, sẽ cảm thấy rất tốt, hơn nữa với một người mới mà nói, dựa vào thực lực tung hoành thì quá tốt rồi còn gì. Tám người, từng người một rút thăm lấy số thứ tự thi, nhân cơ hội này, Tiết Mặc quan sát đối thủ của mình, ba nữ bốn nam, trong đó có một cô gái nhìn rất quen, dường như là một người mới cùng thời với cậu, từng lồng tiếng cho một vai phụ nào đó trong phim BL.

Nhìn đại đội nhân mã quen thuộc đi về phía này, mọi người lập tức đứng dậy, tiến vào trạng thái chiến đấu. Nhâm Lẫm vẫn lấy tư thế đế vương đi thẳng tới giữa đài, Ngu Mỹ Nhân cầm tư liệu theo sát phía sau, lần này lạ là không thấy Trương Dương trong đội ngũ mà đổi thành một cô gái dạng Ngự tỷ mặc đồ công sở.

Đề thi chia làm hai phần, một phần là đoạn lồng tiếng của những bộ phim hoạt hình kinh điển, tức là trên màn hình sẽ tùy ý xuất hiện một đoạn phim hoạt hình ngắn nào đó, diễn viên ở bên dưới sẽ lồng tiếng vào ngay. Chuyện này thoạt nhìn không có gì khó khăn, nhưng lại rất có tính khảo nghiệm kiến thức cơ bản, xuất phát từ suy nghĩ công bằng, đã chia làm hai lượt thử giọng nam và nữ.

Phần thi còn lại dễ diễn hơn nhiều, yêu cầu mỗi diễn viên đứng trước đài, không có kịch bản trước, suy diễn ra một lời tỏ tình, tuy nhiên, đối tượng tỏ tình là đồng tính. Tiết Mặc cầm đề thi, ngửa mặt lên trời cười to, hôm nay, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi kiếp nông nô, ha ha, xui xẻo quen rồi, một ngày nào đó sẽ đổi vận, xem đi, không phải may mắn tới rồi sao? Với một người vừa mới lồng tiếng cảnh H đam mỹ như Tiết Mặc mà nói, tỏ tình với người cùng giới tính chỉ là chuyện xoàng thôi.

Bắt số thứ tự xong, Tiết Mặc xếp thứ hai, còn cô gái nọ xếp thứ nhất. Với kiểu thứ tự dạng này, những người đứng đầu càng khó chiếm ưu thế, bởi vậy, hai cô gái xếp cuối cùng luôn trong trạng thái thoải mái, nói khẽ với nhau.

Người đầu tiên thoải mái bước vào phòng thử giọng, Tiết Mặc cũng bắt đầu có chút khẩn trương. Hết cách rồi, những tin tức cậu có được quá ít, nếu như vào đó, lời thoại...Vừa nghĩ tới đó, người đầu tiên đã đẩy cửa bước ra. Nhanh quá vậy? Tất cả mọi người thầm kinh hãi, đừng nói là chỉ có một câu nha!

Nhân viên công tác không có gọi tên Tiết Mặc, xem ra cần phải chờ một lát. Đối mặt với người vừa biết đề thi, tất cả mọi người đều muốn mở miệng hỏi tình hình bên trong, nhưng, lại không cách nào lên tiếng.

Đều là đối thủ cạnh tranh, không ai muốn để đối phương có thêm lợi thế. Và không cần phải nghi ngờ, Tiết Mặc chính là người hiếu kỳ nhất trong đám người còn lại, sắp tới phiên cậu rồi, nhưng mà đến cuối cùng, cậu chỉ có thể mỉm cười với cô gái đó, bình tâm, chuẩn bị đối mặt với ma đầu.

"Tôi xem bộ phim BL này rồi, rất thích giọng của anh, lồng hay lắm nha!" Bước ra, cô gái ấy chủ động nói chuyện với Tiết Mặc, Tiết Mặc có chút thụ sủng nhược kinh, nở nụ cười chân thành, khiêm tốn nói: "Cám ơn, tôi cũng là lần đầu tiên lồng tiếng cho kiểu nhân vật đó, thật ra, tôi không có một chút kinh nghiệm nào cả!"

"Ha ha, lồng thêm mấy bộ nữa là ổn chứ gì, nhân vật như thế rất thích hợp với anh, tôi là Ninh Tâm, được gặp anh tôi rất vui, Tiết Mặc!" Cô nàng chủ động vươn tay với Tiết Mặc, hai người mới vừa bắt tay, đã nghe nhân viên công tác gọi tên Tiết Mặc.

"Đến lượt tôi rồi!" Mỉm cười, thu tay lại, Tiết Mặc cười cười, đi vào trong.

"Cố lên!" Ninh Tâm ở phía sau cậu cổ vũ.

Đại Đế Nhâm Lẫm ngồi ngay ngắn ở giữa đài, hai bên là hai mỹ nữ, nhìn vào rất có cái vẻ tay ôm tay ấp giai nhân. Thấy Tiết Mặc đi tới, y gật đầu xem như chào hỏi, rồi thản nhiên nói: "Bắt đầu!"

Lúc này, màn hình thật lớn trong phòng thu âm thoáng hiện lên vô số cảnh phim hoạt hình, dưới sự tiêu sái ấn nút dừng của Ngự tỷ nọ, nhìn thấy đoạn phim đó, Tiết Mặc kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.