Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 66: Thuyết khách




Lý Hổ ngẩn người, cầm lấy túi văn kiện trước mặt, mở ra, cẩn thận nhìn.

Một chồng giấy thật dày, đều là chữ nòng nọc xoay đến xoay đi, hắn chỉ nhìn hiểu được con số trong đó.

Vươn đầu ngón tay, ngón tay đếm trên con số hồi lâu, ngẩng đầu lên.

– Khoảng 5 nghìn – 1 vạn, cũng không bao nhiêu nha.

Tạ Viễn co rút khóe miệng.

– Đó là đô-la, không phải pháp tệ!

– Hả, đều cho ta?!

Mắt thấy thứ đó ngửa đầu, độc nhãn trợn tròn, khuôn mặt hưng phấn, Tạ Viễn giận dữ đáp.

– Không phải hiện tại. Ta là nói… Vạn nhất ta chết, thì để lại hết cho ngươi.

– Đ***, giỡn bố à… Ê, ta đây hỏi ngươi, ngươi chừng nào thì chết vậy?

Tạ Viễn hít vào một hơi, cầm lấy điếu thuốc đến gần bên miệng, hít mạnh một hơi.

– Vậy ta hỏi ngươi, ta chết, ngươi vui không?

– Đ***, đương nhiên vui, m* n* quá vui! Bố có vất vả cả đời, cũng không nhất định có thể tìm nhiều tiền như vậy, có thể không vui sao?! Đợi ngươi chết, bố liền…

Hắn nói chưa nói xong, Tạ Viễn cúi người, cách bàn đem túi văn kiện từ trên tay hắn đoạt trở về, thuận tiện dùng miệng lắp cái miệng thối …

Một lúc lâu, hắn hàm hàm hồ hồ nói câu.

– Giận với ngươi không đáng, nhưng ngươi m* n* tốt nhất vẫn là câm miệng…



Lý Hổ hai móng vuốt khoát lên trên vai Tạ Viễn, một mấu vòng eo màu mật ong nhỏ hẹp rắn chắc lộ ra, khó nhịn vặn vẹo hai cái, há miệng lại chấp nhất không muốn ngậm lại.

– Ở tiền tuyến đeo súng kéo pháo còn chưa muốn chết muốn sống, ngươi ở đó lẩm bẩm cái rắm! Muốn chết thì mau mau chết đi, đổi người khác muốn sống …

Hắn há miệng hít một hơi, bởi vì gia hỏa nửa người dưới bỗng bị véo mạnh.

– Tên khẩu thị tâm phi, chạm một cái liền cứng rắn thành như vậy. Tam gia ngươi chết, ngươi d*m đ*ng làm sao được?!



Lý Hổ quân khố tuột đến mắt cá chân, một chân bị Tạ Viễn nâng lên vòng trên lưng. Hắn vẻ mặt ửng hồng, ngưỡng cổ về phía sau, trong độc nhãn sương mù mê mông, nhưng cái miệng vẫn không chịu thua.

– Đến lúc đó bố cầm tiền của ngươi, mua hai ba mươi tiểu bạch kiểm, muốn chơi thế nào thì chơi như thế… Bảo tụi nó nằm xuống thì tất cả ngoan ngoãn nằm xuống cho bố …

Hắn một câu chưa nói xong, trên mông bị vỗ mạnh một bàn tay, phát ra một tiếng vang giòn dội.

Tạ Viễn đè thấp thanh âm, hung tợn nói.

– Vừa rồi là ta hồ đồ. Ngươi thứ này còn chưa có chết, Tam gia ngươi tuyệt không thể chết!

Lý Hổ nửa người trên nằm trên bàn công tác, đầu đẩy túi văn kiện bị tùy ý ném ở trên bàn, hai cái chân dài xỏ ống giày dài, một cái để dưới đất. Tạ Viễn đứng ở giữa hai chân hắn, nâng lên một chân khác của hắn, bộ phận nóng như lửa nghiền ma sát chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn.

Không có bất cứ gì trơn, tuy là làm sớm thành thói quen, lại vẫn truyền đến một cỗ đau đớn trúc trắc.

Hắn nhíu mày, từng hớp từng hớp hít vào, nhưng nửa người dưới lại đã đứng thẳng tắp.

Tạ Viễn sau khi chậm rãi xâm nhập đến chỗ sâu nhất, dừng lại, rồi chậm rãi rút ra ngoài… Lúc gia hỏa gần như ra khỏi cơ thể Lý Hổ là, hắn lại mạnh mẽ húc về phía trước, lúc này là thế xuyên vào tận cùng không thể đỡ!

Lý Hổ mạnh trừng lớn con độc nhãn, tay gác lên cánh tay Tạ Viễn lập tức nắm chặt.

Cho dù nắm chặt vẫn là không có sức lực gì, Tạ Viễn không khỏi ở trong lòng yên lặng nghĩ. ‘Thứ này đầu óc không xài được, lại thiếu con mắt, tay chân cũng không linh hoạt, tiếng Anh lại càng không biết…’

Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, liền giao hợp tư thế, hôn hôn tóc trán Lý Hổ bị ẩm mồ hôi, trong lòng tràn ngập trìu mến.

– Đáng thương tiểu lão hổ chân què, Tam gia sai lầm rồi, không thể ném ngươi một mình  sống lẻ loi trên đời.

Hắn đem khả năng hy sinh thân mình ở trong đầu quăng đến chín tầng mây.

– Nói không chừng, vì ngươi, Tam gia cũng phải cố gắng mưu đồ sống sót mới được.

Quế Nam mùa đông không có tuyết, bốn phía thậm chí vẫn còn sót lại chút xanh tiêu điều ở đầu cành run rẩy.

Lý Hổ mặc quân phục vàng nỉ, áo khoác lông cừu đen vải ga-ba-đin-be, quân mạo đội lên đầu giữa ban ngày huy, trên tay mang theo một đôi găng tay trắng, lưng cao chân dài, đứng đấy thoạt nhìn, lại có một hai phân tư thế chi lan ngọc thụ. Chỉ tiếc hắn vừa mở miệng, đầu tiên là trong cổ họng khọt khẹt vài cái, tiếp há miệng liền phun ra một ngụm đàm xuống đất.

– Đ***, m* n* quỷ thời tiết, ẩm đến người đều mọc nấm!

Bên cạnh đưa qua một chiếc hộp nhỏ sắt lá, đồ Tây, là hộp vuông, ở trên vẽ vài thiên sứ nhỏ nhỏ béo béo mông trần.

– Đây là cái gì?

Tạ Viễn mặc áo bành tô dạ dài xanh biếc, eo dùng dây lưng buộc chặt, không mang quân mạo, trong gió lạnh một sợi tóc ở phía trước trán khẽ phất.

– Đường Sơn Trà. Đi tiền tuyến, bớt hút thuốc, tự chăm sóc tốt bản thân.

– Ờ.

Lý Hổ vươn tay, nhận chiếc hộp nho nhỏ.

Tạ Viễn trên tay cũng mang găng tay trắng, hai tay cách hai tầng găng tay trắng nhẹ nhàng chạm, rồi rời ra.

Đầu ngón tay còn lưu lại một chút xúc cảm đó, Lý Hổ thu tay về, đem hộp đường cất vào túi quân phục trong áo cừu.

– Vậy… Ta đi đây.

Tạ Viễn vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng hắn, hơi hơi gật gật đầu.

– Ừ, đi đi.

Phía trước là một đường đá phiến thật dài, quân giày đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh, áo cừu màu xanh lộng gió, giống như cây tùng xanh vươn ra.

Đi về phía trước một đoạn, hắn nhịn không được quay đầu lại. Tạ Viễn đứng lặng đầu đường, dáng người cao ngất, đôi mắt xa xa nhìn …

Lý Hổ dừng chân, xoay người, một lúc lâu sau, lại giơ lên tay phải, đặt tới trước vành nón …

Cách đường đá dài, xa xa, Tạ Viễn bên kia đầu đường, cũng nâng lên tay, đáp lại một cái chào theo nghi thức quân đội.



Ngày 14 tháng 1 năm 1940, Khâm Châu.

Binh lính đóng quân tại cảng vừa mới ăn cơm chiều, vài người đang tụ tập hút thuốc lá.

Một sĩ binh thuần thục cuộn một điếu thuốc, đưa tới trước mặt một chú lính nhỏ con.

– Này, tới một điếu.

Chú lính này nhìn thoạt chỉ được 13, 14 tuổi, mặc một bộ quân phục áo bông mập mạp dài rộng, nhếch miệng cười, một hàm răng trắng gạo nếp.

– Không hút, mẹ em không để em hút.

– Xời, sợ cái gì, mẹ già mày không ở trước mặt. Nhùng nhùng nằng nhằng, mày có phải là hảo hán không?

Trong tiếng cười vang mọi người, chú lính ngại ngùng nhận thuốc lá cuốn, vừa mới đến gần miệng, đột nhiên có người chỉ vào mặt biển hét to một tiếng.

– Thuyền! Rất nhiều thuyền!!

Mọi người xoay đầu, hoảng sợ phát hiện, không biết khi nào thì gần biển chỗ nước cạn, đã là rậm rạp, phủ đầy tiểu hạm và thuyền ba lá!

Đúng lúc này, đột nhiên không trung truyền đến một tiếng “Ầm”, ngay sau đó, một phát đạn pháo rơi vào giữa bọn họ. Tiếng nổ mạnh, tiếng thét chói tai, tiếp đó là tiếng súng và tiếng cảnh báo vang lên, cắt vỡ toàn bộ bầu trời đêm!



Công sự trên bến cảng, tiểu Đội trưởng đội súng máy là một chàng trai bản địa đen nhẻm, hắn vẫn nằm sau súng liên thanh nặng, họng súng “pằng pằng” hướng ra ngoài nhả lửa đỏ rực. Chỗ của hắn, là mục tiêu công kích rõ ràng nhất, hỏa pháo và đạn đều hướng về phía này trút xuống.

Trong tiếng “Ầm ầm rầm”, “pằng pằng pằng”, toàn bộ công sự đều đang run rẩy, đá vụn và bụi lả tả rơi xuống. Một chú lính cả người là bụi, đầy đầu máu ở phía sau hắn rống lớn gọi vào.

– Đội trưởng, chống không nổi nữa! Chúng ta mau rút thôi!

Đội trưởng ngoảnh mặt làm ngơ nhắm ngay tiền phương tiếp tục nổ súng, miệng vẫn lẩm bẩm:

– Cậu Hai,  tiền vốn của cậu cháu đã trả lại cho cậu… Nhóc mập của cậu cũng đã trở về…

– Đội trưởng!! …

– Các cậu lui trước, tôi ở đây dễ…

Hắn một câu chưa nói xong, một phát đạn pháo trúng công sự, giàn khung chịu không nổi đã vỡ nát, toàn bộ sập xuống.

Trong tro bụi đầy trời, tiếng súng ngưng bặt.

Binh Nhật Bản đang đổ bộ tinh thần đại chấn.

– Thiên Hoàng bệ hạ vạn tuế!! Đột kích!!

Một lúc lâu sau, trong phế tích lại truyền ra tiếng súng!

Dưới gạch đá, một ngón tay cong vẹo bóp chặt cò súng, giữa khe đá, là một hồ đầy máu tươi, con mắt lim dim.

– Bé Ba, giờ là báo thù chó Nhật cho con!

Súng máy giống như một con mãnh thú gần chết đang phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Một trận rít gào, lại có vài tên lính Nhật ngã xuống.

Tất cả vũ khí đều nhắm ngay nó nổ súng, sau một trận nổ cuồng quét, đống đổ nát rốt cục yên tĩnh lại.

Lưu Thành Đấu, Đội trưởng đội 2 của đại đội 3 đoàn 7 quân V quân Cách mạng Quốc dân, người Quế Lâm Quảng Tây. Ngày đó đổ bộ Khâm Châu, súng liên thanh hạng nặng của anh tại bãi cát bắn chết quân địch gần trăm người, anh dũng tuẫn quốc, hưởng dương 27 tuổi.



Ngày 14 tháng 1 năm 1940, quân Cận vệ Nhật lẫn thành Liên đội Lữ đoàn thứ 4, hơn 3000 người còn lại đổ bộ vào Khâm Châu.

Ngày 18 tháng 1, quân Nhật Đài Loan lẫn thành Lữ đoàn tới gần Cam Đường.

Ngày 27 tháng 1, quân Nhật bắt đầu toàn tuyến phản công.

Bởi vì kế hoạch thừa thắng xông lên khi trước không được chấp nhận, phía Trung Quốc áp dụng là sách lược án binh bất động, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, giờ phút này quân Nhật quân đầy đủ sức lực chạy tới, cùng sư đoàn 5 lúc trước bị đánh bại hình thành thế ba mặt giáp công, quân đội Trung Quốc lập tức lâm vào trạng thái thụ động chịu đòn.

Ngày 2 tháng 2, quân 66 trực thuộc quân Trung ương bất chấp mệnh lệnh cố thủ nguyên trận địa, đánh thọc sườn quân địch, tự tiện chạy tới hướng Lê Đường, Đào Khư lùi lại, trận tuyến trung phương bắt đầu phá vỡ. Chủ lực quân Nhật tiến quân thần tốc, dồn đánh về phía quân 5 chủ lực của quân Bộ tại Tân Dương!

… 

Trong thành Tân Dương.

Khắp thành đều là đổ nát, ánh lửa đầy trời vào ban ngày vẫn chói mắt. Phi cơ quân Nhật không kiêng nể gì ở trên vùng trời thị trấn lượn vòng, thả xuống một quả lại một quả bom.

Trong chiến hào ngoài thành, một bóng người cả mình đều là bùn đất, đã phân biệt không ra mắt mũi úp sát trên vách đá chiến hào, trong tay cầm một bộ kính viễn vọng.

Trong ống kính, lại một lớp quân tiên phong Nhật nhào lên.

– Thiên Hoàng bệ hạ vạn tuế!!

Bóng người nọ ném mạnh kính viễn vọng xuống đất.

– Đ*** c** b* n*, thằng khốc nạn bị cắm sừng vạn tuế!!

Hắn đứng lên khỏi ghế, cởi cái áo đầy bùn đất.

– Quân tọa!!

Lúc này Lý Quân trưởng đã trần cánh tay leo lên thang gỗ nhỏ bên cạnh, lấy ra súng lục nhỏ đặc chế của hắn, hét lớn một tiếng.

– Các huynh đệ, cùng bố lên, đánh đuổi tụi chó Nhật Bản này!!

Các binh lính trong chiến hào nhìn thấy quân tọa đi trước làm gương, tinh thần đại chấn. “Xông lên!!” Ào ào từ trong chiến hào nhảy ra, đại bác ở sau người yểm trợ hạ xuống hướng quân tiên phong địch.

Trong một ngày, quân Nhật ba lượt xung phong đều bị quân thủ Tân Dương đánh lui.

… 

Nửa đêm, Lý Hổ tựa vào chiến hào trên vách đá, hai đùi mang theo siêu quân dụng, hai tay run lẩy bẩy vặn nắp ấm.

Tay hắn run vô cùng, hoàn toàn không sử dụng lực được, cái nắp tựa như đúc bằng sắt, không chút sứt mẻ. Lính cần vụ bên người đã sớm bỏ mình, bên cạnh cũng không có người quan tâm đến hành động nho nhỏ này của quân tọa.

Tham mưu một đầu quấn băng gạc, trên cổ áo ghim phù hiệu đốt trúc ngồi xổm trước mặt hắn.

– Quân tọa, nếu viện quân không đến, chúng ta không thủ được nữa.

Lý Hổ ngửa mặt hít vào một hơi thật dài. Miệng hắn đều là khô nứt, bọt nước bên môi trượt, giọng nói khàn khàn.

– Kiên trì thêm chút nữa, viện quân sắp tới rồi.

Chân trời rất xa xuất hiện một vệt sáng, ở đường chân trời xuyên sáng lên. Lại là một ngày mới đến.

Trong chiến hào vẫn là một mảnh mờ tối, Lý Hổ hơi khép độc nhãn tựa vào vách đá chiến hào, soạt soạt ở trong quần áo sờ soạng nửa ngày, đụng đến cái hộp nhỏ, lấy ra dùng sức vặn mở, bên trong là từng viên từng viên đường nhỏ, dùng hai ngón tay nắm lên một viên tới trước mặt. Sắc trời rất mờ tối, con mắt rất choáng, hắn thấy không rõ lắm màu và hình dáng của viên đường này.

Nhắm mắt lại ngậm vào miệng, một mùi vị vừa ngọt lại vừa đắng dọc theo đầu lưỡi khô trượt xuống cổ họng, hắn thở hổn hển thật lâu.

Viện quân đau khổ đợi vẫn không đến, chỉ dựa vào lực lượng quân 5 của mình không đủ để phá vây, chẳng lẽ sẽ bị toàn diệt ở trong này?

Bẹp cục đường trong miệng, Lý Hổ lấy tay dụi dụi mắt phải. ‘Đ***, bố nếu chết ở trong này bây giờ, cầm thú… ’

Lúc này, mặt trời hoàn toàn thoát khỏi đường chân trời, mạnh mẽ thoáng nhảy ra. Cùng với ánh sáng chiếu rọi đầu tiên, trên đỉnh đầu vang lên, là tiếng nổ vang của động cơ phi cơ!

Trong tiếng vang “Ầm rầm”, một quả bom màu đen bị ném xuống!

Theo phản xạ, tất cả mọi người nằm úp trên mặt đất. Nhưng kỳ quái là, những quả bom này lại không nổ, ngược lại từ trong tỏa ra từng luồng khói đặc.

Có người bắt đầu ho khan dữ dội.

– Đạn khí độc! Đạn khí độc!!

Mọi người dùng quần áo che miệng lại, phát ra tiếng quát tháo kinh hoảng…

… 

Tạ Tư lệnh ngồi trước bàn công tác, trong tay kẹp một điếu thuốc.

– Uỷ viên trưởng có nối điện không?

– Ty chức luôn luôn gọi. Văn phòng Uỷ viên trưởng vẫn trả lời ra ngoài không ở, CC, Khổng Viện trưởng, Trương Quần vân vân đều hỏi thăm qua, vẫn là liên hệ không được Ủy viên trưởng.

Tạ Viễn gập đầu ngón tay gảy tàn thuốc, dùng ngón cái đặt tại trán.

– Đây là đang trốn tránh ta.

– Tư lệnh… quân 9 của ta còn tại quốc lộ Điền Việt, nước xa không cứu được lửa gần. Nếu bên kia hai quân 32, 66 không đến cứu viện, quân 5 sẽ mất!

Tạ Tư lệnh vốn là dựa vào ngồi ở ghế làm việc, lúc này lập tức đứng lên, đi nhanh tại trong phòng bắt đầu bước thong thả.

Hắn là vóc dáng cao gầy rắn rỏi, hai chân dài thẳng, nhưng đi quá nhanh, liền có thể nhìn ra chân trái có một chút thiếu hụt.

Dọc từ bên cửa sổ đi qua lại vài vòng, Tạ Tư lệnh rốt cục dừng lại, đứng ở bên cửa sổ, như hạ quyết tâm, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.

– Đi, đánh điện cho Uông Triệu Minh ở Nam Kinh, nội dung điện văn để trống… Nhớ kỹ, phía dưới dùng danh nghĩa Quế Lâm thị trưởng.



Tiếng chuông điện thoại trong văn phòng đột nhiên vang lên, đánh vỡ căn phòng yên tĩnh. Tạ Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ống nói, lại đợi một lúc lâu mới cầm lên.

– A lô.

– Tạ Tư lệnh Trưởng quan, ngươi đây là ý gì?

– Uỷ viên trưởng anh minh. Ý của ty chức, Ủy viên trưởng nhất định rõ ràng.

Đầu bên kia điện thoại lặng im nửa ngày, cuối cùng, giọng Ninh Ba nói.

– Hiền đệ, ngu huynh cũng không phải là cố ý chèn ép ngươi… Quân 5 bị vây, cái giá cứu viện phải trả quá lớn, thật sự là mất nhiều hơn được!

– Uỷ viên trưởng anh minh, vậy ty chức cũng đi thẳng vào vấn đề. Quân 5 là vốn của ty chức… Giống như tính mạng, ty chức thua không được.

Trong ống nghe lại là im lặng một lúc lâu.

– Dân tộc nguy nan trước mặt, ích lợi cá nhân phải đặt ở phía sau.

Tạ Viễn ở bên đầu điện thoại này cười cười.

– Uỷ viên trưởng thấy rõ một li một tí, có mắt nhìn người, ngài cảm thấy ty chức sẽ đem ích lợi cá nhân đặt ở phía trước hay là đằng sau?

Đầu bên kia dây điện thoại Ủy viên trưởng trầm mặc nửa ngày, lại mở miệng thì trong giọng nói thế nhưng có vài phần thành khẩn chân thành với nhau.

– Ngươi ta hai người đấu nhiều năm, ta lý giải ngươi. Cái khác không nói, quốc gia này, ngươi không nỡ bỏ.

Tạ Viễn cắn chặt khớp hàm, từ trong hàm răng chậm rãi nhả ra một câu.

– Uỷ viên trưởng chắc chắn là Tạ mỗ ái quốc, nhận định Tạ Tam ta dù bị thiệt, cũng sẽ không phản? Vạn nhất Ủy viên trưởng sai lầm rồi sao? …  Quốc lộ Điền Việt còn ở trong tay Tạ mỗ …

Hắn một chữ một chữ, nói rõ ràng.

– Đại ca nói đúng, ngươi ta hai người đấu nhiều năm, nay ngươi cứu ta, là cố hết sức không thu được tiền lời, lỗ vốn cứu đối thủ. Nhưng nếu như không cứu, vạn nhất ta thật sự phản … Đại ca, dân tộc tồn vong và ích lợi cá nhân, ngài đặt thứ nào ở trước?!



Sắc trời lại từng chút từng chút tối đi, Tạ Viễn từ trên ghế làm việc đứng dậy, đem một đĩa nhạc đặt vào máy hát.

Từ trong máy hát chậm rãi truyền ra làn điệu du dương.

Núi nhà à trông phía Bắc

Lệ à lệ ướt tà áo

Em gái nhỏ nhớ chàng mãi đến nay

Chàng à hoạn nạn chi giao ân ái sâu

Ai a ai ai a chàng à

Hoạn nạn chi giao ân ái sâu

 …

Trong giai điệu ngọt ngào đau thương này, Tạ Viễn một lần nữa trở lại ghế, đem mặt vùi thật sâu vào đôi tay mình …

… 

Lại là một bình minh, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

– …

– … Tạ Tư lệnh, Tưởng mỗ hóa ra nhìn lầm ngươi … Nương hi thất, ta nhận thua!



Vương Bí thư nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào văn phòng Tư lệnh.

Tư lệnh đang ngồi trên tọa vị thường ngày, khuôn mặt bình tĩnh.

– Uỷ viên trưởng đã hạ lệnh bảo hai quân 32, 66 toàn lực cứu viện quân 5, ngươi lập tức đi điện báo cho bọn họ, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nội ứng ngoại hợp, cùng phá vây.

– Vâng.

Vương Bí thư vội vàng khom người trả lời.

Khi ông ngẩng đầu xoay người về phía sau, không khỏi ở trong lòng nghĩ thầm. ‘Kỳ lạ… Tư lệnh hôm nay rốt cuộc là lạ chỗ nào nhỉ? … ’

Vương Bí thư không thể nói rõ Tạ Tư lệnh có chỗ nào không thích hợp, nhưng ông quả thật cảm giác bộ dáng Tư lệnh hôm nay có hơi khác.

Trong phòng, Tạ Viễn đứng trước cửa sổ, tia nắng buổi sáng chiếu vào đầu hắn, từng sợi tóc trắng xen lẫn bên trong dưới ánh mặt trời lóe ánh bạc!

… 

– Báo cáo Tư lệnh, vừa nhận được điện thoại, quân 5 đã thành công phá vây!

– Tốt! Nhân viên thương vong thế nào? Lý Quân trưởng người khác…  Hiện giờ ở đâu?

– Thương vong nghiêm trọng, cụ thể công tác thống kê chưa rõ ràng lắm. Lý Quân trưởng… Theo báo cáo hắn trúng khí độc, mắt bị mù…

Bộ dáng Lý Hổ nằm ở trên cáng thật sự không mấy thể diện. Đen gầy dơ bẩn, quân phục rách nát, trên mặt đầy bùn đất và vết máu. Hắn nhắm chặt hai mắt, nhưng thần sắc lại có thể nói là bình tĩnh thản nhiên.

– Nói là bố trúng độc, bố sẽ chết sao?

Tạ Viễn tay vịn thanh cáng, nghe xong lời này, chậm rãi, mười ngón siết chặt thành nắm, nhưng giọng nói lại điềm tĩnh như thường.

– Tai họa di ngàn năm, ngươi mệnh cứng, không chết được.

– Đ***, vậy là tốt rồi… bố còn chưa có xong với đám chó Nhật kia…

Lý Hổ vừa nghiến răng nghiến lợi than thở, vừa dùng sức mở mắt, giãy dụa muốn nhìn về phía Tạ Viễn.

Bịt mắt trái của hắn đã sớm không biết rơi ở đâu, nay hai con mắt đều mở lớn, lộ ra cũng là một đôi đồng tử ảm đạm không có ánh sáng. Dùng sức xoay cổ, hướng về phía Tạ Viễn, nhìn chằm chằm hồi lâu. Rốt cục, hắn khàn tiếng nói câu.

– … Thật là mù? …

Tạ Viễn vươn tay tới, thật cẩn thận che đi hai mắt hắn, giọng ôn hòa mà lại trấn định.

– Đừng dùng sức, nghỉ ngơi cho tốt. Ngươi yên tâm, mù không được.

Lông mi nhọn dài không ngừng chớp trong lòng bàn tay hắn, giống hồ điệp yếu ớt rơi vào lòng bàn tay, tuyệt vọng vỗ cánh. Hắn tâm như đao cắt, lại một lần kiên định lặp lại.

– Có Tam gia ngươi ở đây, mù không được.

Nghe thế, Lý Hổ rõ ràng trầm tĩnh lại, ngay cả lông mi cũng không rung mạnh nữa. Hắn thở phào một cái, lại nhịn không được ý kiến nói.

– Bố đã sớm nói, một con mắt mù, con khác sớm muộn cũng không giữ được… Đ***, ngươi đền mắt cho bố…

Bàn tay vẫn che lại đôi mắt, Tạ Viễn cúi đầu, tại trên trán đầy mồ hôi dơ bẩn đặt xuống một nụ hôn. Hắn sắc mặt tái nhợt, giọng lại bình tĩnh dịu dàng, bên trong thậm chí mang theo một chút ý cười.

– Đúng, đều do ta không tốt… Tam gia lấy cả đời đền ngươi, được không?

Lý Hổ cả người chấn động. Nửa ngày, hắn từ trong cổ họng nặn ra một chữ.

– Được.

… 

Vài ngày sau, trên mắt Lý Hổ cột vải, ngồi trên một chuyến bay vận tải trở về USA.

Ngày 17 tháng 2, Tưởng Ủy viên trưởng tuyên bố mệnh lệnh, lấy chỉ huy tác chiến bất lực làm tội, miễn bỏ chức vụ Trưởng quan Tư lệnh chiến khu của Tạ Viễn, cũng đem từ nhất cấp thượng tướng xuống thành nhị cấp thượng tướng.

Sau đó, quân đội Trung Quốc cùng quân đội Nhật Bản tại Quế Nam bắt đầu trường kỳ giằng co, mãi đến tháng 9 năm 1940, quân Nhật chiếm đóng Việt Nam, chặt đứt hoàn toàn đường sắt của quốc lộ Quế Việt và Điền Việt, chiến sự trên mảnh đất này mới chuyển thành yên ả. Nhưng việc này vẫn chưa thể bóp chết động mạch chủ vận chuyển của Trung Quốc, giành lấy gánh lên trọng trách này, là hàng tuyến nổi tiếng trên đời quốc lộ Điền Xa và Đà Phong!

Chiến dịch này kéo dài từ tháng 12 năm 1939 đến tháng 2 năm 1940 lấy câu nói được lịch sử của người Nhật Bản:

“Nhìn chung thời kì Trung Quốc biến cố toàn bộ tới nay, đây là năm Lục quân ảm đạm nhất.”

“Quân đội Trung Quốc chiến đấu tràn đầy ý chí, hành động tích cực ngoan cường, lại đơn độc trong thế tấn công hiếm thấy. Quân ta chiến quả tuy lớn, nhưng tổn thất cũng không ít.”

(Quân Nhật chiến sử. Đại bản doanh Bộ Lục quân)

… 

Ngày 6 tháng 12 năm 1941, New York Manhattan.

Trong một khu nhà xa hoa trên Park Avenue, Lý Hổ lê đôi dép lê, cau mặt ngồi ở cạnh bàn ăn. Hắn đầu tóc bù xù, trong đó còn có cọng tóc nhỏ bướng bỉnh dựng đứng, có vẻ hơi ngốc ngếch.

– Lại là hot dog?! Mỗi ngày đều là nó, bố đều sắp thành chó!! M* n*, xin thương xót, làm cho bố chút đồ người ăn có được không?!

Quản gia người Hoa mặt cười ở bên cạnh nói.

– Tiên sinh ngài biết, từ khi đầu bếp ban đầu của chúng ta tòng quân, ta luôn luôn hỏi thăm xung quanh… Nhưng trên phố người Hoa, cũng chỉ có đầu bếp làm đồ ăn Quảng Đông, biết làm đồ ăn phương Bắc thật sự khó tìm… Nếu không ngài ăn bữa này trước, chốc nữa ta lại đi phố người Hoa, xem có thể mướn được đầu bếp biết làm thức ăn phương bắc không.

Lý Hổ vừa ỉu xìu cầm lấy hot dog, vừa khẩn cấp thúc giục nói.

– Ngươi đi ngay giờ đi. Thuận tiện gửi điện báo về nước, nói bố khỏe rồi, cứ không trở về, mới thật muốn nghẹn ra bệnh đây!

Quản gia vội vàng trả lời đi ra cửa, trong phòng ngoại trừ Lý Hổ, chỉ còn lại một nữ bộc người Tây.

Nữ bộc này là người di dân Mexico to mập, mông lớn hùng hổ. Bà sửa sang lại phòng, vừa rình coi Lý Hổ, âm thầm ở trong lòng đối chủ thuê mình này oán thầm không thôi. ‘Xem tư thế dáng vẻ này, vừa thấy chính là người hạ đẳng không có giáo dưỡng! Nhà giàu Đông Phương mới nổi, người châu Á dơ bẩn!’

Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Nữ bộc liếc khinh bỉ, quyết định làm bộ như không có nghe thấy.

Lý Hổ há miệng, muốn gọi nàng mở cửa, nhưng nói không ra tiếng Anh, vì thế liền cầm hot dog, tự mình đi mở.

Hắn vừa nhai hot dog, vừa kéo cửa ra.

– Ai vậy? …



Cửa đang đứng một nam tử mặc áo ba-đờ-xuy màu đen, trong tay còn cầm bó hoa trắng lấy báo bao lại.

Trong tóc hắn xen lẫn không ít sợi bạc, giữa khóe mắt lông mày cũng có nếp nhăn dày nhỏ, hiển nhiên đã không còn trẻ nhưng chỉnh tề sạch sẽ, ánh mắt trong veo, khóe miệng hàm mỉm cười, thật sâu nhìn về phía Lý Hổ.

Lý Hổ ngơ ngác mở to mắt, há miệng… Sáng sớm hắn chưa rửa mặt, lúc này khóe mắt còn gỉ mắt bắt mắt, miệng lộ ra đồ ăn đang nhai…



Nữ bộc há hốc miệng nhìn chủ thuê mình cùng một người đàn ông tại cửa ôm chặt vào nhau. Bọn họ ôm chặt bao nhiêu thì lâu bấy nhiêu… Dường như vĩnh viễn sẽ không tách ra…

Bà hơi do dự, nên hay không chủ động đi rót ly trà cho vị khách này.

‘Tuy người này nhìn qua thực không tệ, nhưng… Dù sao cũng là người da vàng… ’



Sau lại, đợi đến khi vị khách nhân đó rốt cục chú ý tới bà, hắn cười cười với bà, từ trong bó bách hợp rút ra một đóa đưa cho bà.

Hắn tiếng Anh vô cùng lưu loát, trong phát âm mang theo một làn điệu độc đáo. Bởi vì bà từng ở lâu đài của một quý tộc nước Anh giúp việc, cho nên nhận ra đây đúng là cái gọi là giọng Oxford.

– Phu nhân xinh đẹp, vất vả rồi. Cảm ơn bà vẫn thay tôi chăm sóc hắn.

Nữ bộc choáng váng nhận đóa hoa, lại choáng váng xoay người rời đi, đến phòng bếp pha trà. ‘Người Đông Phương với người Đông Phương vẫn là không giống nhau, đây, là hoàng tử của bọn họ đi.’

… 

– Mắt thế nào?

– Mắt phải tốt rồi, mắt trái cũng có thể mơ mơ hồ hồ thấy chút bóng dáng… Bác sĩ nói, có thể khôi phục thành thế này đã thực không tệ! Cứ tiếp tục trị cũng không có ý nghĩa gì… Bố vừa gửi điện báo cho ngươi, còn không trở về đã ngột chết rồi! Đúng rồi, quốc nội tình thế thế nào… Báo chí bên này đều c** m* n* kéo năm xẻ bảy không nói rõ!

– Tình thế thật không tốt…

– Vậy sao ngươi lúc này chạy tới đây?

– Tưởng phu nhân đến Mĩ làm tuyên truyền, ta cùng bà ta đến, nghĩ thuận đường đến xem ngươi…

– M* n*, đầu trọc lại trói buộc ngươi?! Lúc này ngươi còn có thời gian chạy tới đây?!

Tạ Viễn mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên mà lại bình tĩnh.

– Ta sớm nghĩ thông suốt, chuyện trên đời này, đều là nửa do người nửa do trời. Tạ Tam chỉ làm hết sức mình, mặc kệ trời. Bất cứ tình cảnh nào, ta làm chuyện ta có thể làm… vì các ngươi… Còn lại, để ông trời tự quyết định.

– Nếu ngươi muốn về, vậy thì trở về, làm việc ngươi muốn làm.



Ngày 7 tháng 12 năm 1941, công viên trung ương Manhattan.

Tạ Viễn nói với Lý Hổ.

– Ngươi đợi ta, ta đi mua tờ báo.

Lý Hổ gật gật đầu. Hắn một mình ở ngồi xuống ghế dài bên hồ, từ trong túi lấy ra thuốc lá và bật lửa, châm thuốc lá.

Vừa hút một hơi, hắn liền phát hiện xa xa có cô gái đang vô cùng kích động khóc, một chàng trai bên cạnh đang nỗ lực an ủi cô nàng.

Lý Hổ nhìn ra ngoài một hồi người Tây ấp ấp ôm một người, vừa mới chuyển qua, lại nhìn thấy một đám người hùng hổ đi qua, vừa đi, còn vừa vung cánh tay, hình như là đang hô khẩu hiệu gì đó.

Cảnh này trước đây hắn thường thấy ở Trung Quốc, nhưng từ sau khi đến USA, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Vì thế hiếu kì nhìn xung quanh nửa ngày, lúc này mới ý thức được Tạ Viễn đã đi rất lâu, vẫn chưa trở về.

Hắn ném đầu mẩu thuốc lá vào trong hồ, đứng lên, đi tới tiệm bán báo.

Rất xa, Tạ Viễn đứng ở đó, trong tay mở một tờ báo.

– Này, sao lại đứng ở đây xem? Bố còn đang…

Hắn nói chưa nói xong, liền ngậm lại miệng. Bởi vì giờ phút này Tạ Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía hắn, hốc mắt thế nhưng có chút đỏ lên!

– Sao …

Tạ Viễn ôm chầm Lý Hổ, cánh tay siết chặt hắn.

– Ông trời rốt cục giúp chúng ta …



Rạng sáng ngày 7 tháng 12 năm 1941, quân Nhật đánh lén Trân Châu cảng, nước Mĩ rốt cục cuốn vào Thế chiến thứ hai.

Sau 4 năm tự lực chống đỡ, Trung Quốc có một đồng minh hùng mạnh!

Lý Hổ nghe xong Tạ Viễn giải thích, “Ngao” phát ra một tiếng tru lên.

– Hahahahaha, tiểu Nhật Bản thật sự là đầu heo!

Tiếng cười của hắn kinh động một đám người Mĩ đang trong đau buồn bên cạnh, những người đó nhìn thấy một người khuôn mặt Đông Á hưng phấn, không khỏi trong cơn giận dữ.

– Đánh chết thằng Nhật Bản kia!!

Lý Hổ còn không hề hay biết, Tạ Viễn đã thầm kêu một tiếng không ổn, hắn kéo lấy Lý Hổ.

– Chạy mau!!



Hai người chạy ở đằng trước, rất xa, một đám phẫn nộ người Mĩ theo ở phía sau.

– Đả đảo phát xít Nhật Bản! Giết hai thằng Nhật Bản kia!!

Vội vàng chạy qua một chỗ ngoặt, Tạ Viễn kéo lấy Lý Hổ.

– Mau núp vào!

Hai người luống cuống tay chân trốn vào lùm cây, một lát, đám truy binh kia hùng hổ từ trước mặt bọn họ chạy qua…

Lại qua một hồi, cô gái vừa rồi khóc nọ cũng từ trước lùm cây đi qua. Cô vừa mới ở trong sự kiện mất đi chồng mới cưới, một người bạn bên cạnh đang cố gắng an ủi người quả phụ đau khổ tột cùng này.

Cạnh bọn họ, trong lùm cây um tùm, hai gã nam tử Trung Quốc vui sướng trên sự đau khổ và phẫn nộ của người Mĩ, đang ôm chặt vào nhau, hôn nhau…

Quyển 3 : Sơn Hà Huyết Thương. Tình định.

.Hoàn.

.

______________________

Hạ: Chương này cảm động quá.

Về những người lính đã hi sinh vì non sông, đất nước, người thân của mình.

Về Tam gia – một kẻ đầy tham vọng, máu lạnh. Năm xưa từng vì mối đe dọa đến vị trí, lợi ích của mình mà giết Phó Tổng lý Ngô gài Tiểu Hổ thế tội cho mình, từng vì sức sống mãnh liệt của Lý Hổ nổi lên sát ý, rồi sau bao thăng trầm vất vả lắm mới có được quân quyền, nay lại bất chấp bị mang tiếng  “tư lợi”, bị Tưởng đầu trọc nắm điểm yếu trong tay, bị mất chức, hạ cấp mà cứu Tiểu Hổ.

“Giang sơn cùng mỹ nhân, thục khinh thục trọng?”

Dân tộc nguy nan, và ích lợi trước mắt. Cái nào đặt trước, cái nào đặt sau?

Hai câu hỏi, cuối cùng Tam gia đều chọn “mỹ nhân” 

Lúc Tam gia nắm tay Tiểu Hổ và bảo:” Có Tam gia ngươi ở đây, mù không được.” Rồi Tiểu Hổ trách Tam gia đòi Tam gia bồi thường, Tam gia lại dịu dàng nói: “… Tam gia đền ngươi cả đời, được không?”

Tất cả làm mình rất cảm động về tình yêu của Tam gia dành cho Tiểu Hổ.

Về Tiểu Hổ, ngốc nghếch, đầu gỗ nhưng được cái có người yêu rất tốt. 

Núi sông đổ máu, hai người cũng xác định được tình cảm của mình.

Văn không tốt, có đọc cũng xin đừng cười chê 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.