Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 6: Vừa ý người nào




Hạ Thanh Phong nghe thấy Quách Uy lớn tiếng khen hay, trong lòng lại lo sợ bất an. Giờ phút này bên trong doanh trại Khiết Đan cũng đã có người lui ra. Nhưng mà Tô Chuyết lẻ loi một mình xông vào, cho dù thân thủ của hắn rất cao cũng khó có thể rút khỏi từ vòng vây của mấy ngàn người.

Bọn họ đã đuổi kịp đại đội hổ đội, một đoàn người rời xa doanh trại hơn mười dặm rồi mới dừng lại, lo lắng chờ đợi Tô Chuyết trở về.

Trái tim của tất cả mọi người đều không khỏi treo lên. Trải qua trận chiến này, tất cả mọi người đều chứng kiến thân thủ và sự dũng mãnh của Tô Chuyết. Người trong quân bội phục nhất là dũng sĩ, thành kiến đối với Tô Chuyết trước đây sớm đã ném lên chín tầng mây rồi. Lúc này nguyện vọng lớn nhất của bọn họ chính là Tô Chuyết có thể trở về bình yên.

Mấy đội nhân mã báo, lang, sư, xà cũng đã chạy đến tập hợp. Mấy vị đội trưởng cười ha ha, tập hợp một chỗ, lớn tiếng thảo luận phen sảng khoái này. Rất lâu rồi bọn họ không có trải qua thắng lợi sảng khoái như vậy. Bên mình ngoại trừ có người bị thương ra cũng không một người bỏ mình. Mà người Khiết Đan bị bọn họ giết chết chỉ sợ có đến hơn nghìn người.

Nhưng mà bọn họ trông thấy vẻ mặt lo lắng của Quách Uy và Hạ Thanh Phong, đều có chút ngây ngẩn cả người. Đội trưởng lang đội Dương Tín kỳ quái nói:

- Lão Quách, chúng ta đánh thắng trận lớn, sao ngươi biểu tình lạ thế?

Hạ Thanh Phong thở dài, nói:

- Tô tiên sinh vẫn chưa về!

Đám người sững sờ, đội trưởng báo đội Từ Lâm cả giận nói:

- Quách Uy, sao ngươi dám vứt bỏ Tô tiên sinh hả?

Bọn họ đều kiến thức qua bản sự của Tô Chuyết, càng bội phục tài năng tính toán không bỏ sót của hắn, giờ phút này làm sao có thể yên tâm?

Quách Uy ảo não nói:

- Đều tại ta!

Lúc này Chu Thanh Liên và Ngọc Nương cũng chạy tới. Chu Thanh Liên nghe được mấy người đối thoại, trầm giọng nói:

- Tô Chuyết chưa trở về sao?

Ngọc Nương cười nói:

- Cũng tốt, lần này hắn không chết bởi cổ độc, ngược lại chết trên tay người Khiết Đan trước!

Trên mặt Chu Thanh Liên tràn ngập sương lạnh, quay sang Ngọc Nương. Mặc dù Ngọc Nương biết lão mù hai mắt, vẫn cảm thấy có chút sợ hãi khi bị lão lườm một cái.

Chu Thanh Liên đang chuẩn bị quay người tìm kiếm, liền nghe một người hô lớn:

- Xem kìa!

Mọi người nhìn theo ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy trong bóng đêm có một bóng người nhanh chóng chạy tới bên này. Trái tim tất cả mọi người đều treo lên, chờ đến khi người này chạy lại gần, nhờ ánh trăng xem xét, quả nhiên là Tô Chuyết. Tất cả mọi người rốt cục thở phào một hơi dài.

Chỉ thấy trên dưới toàn thân Tô Chuyết dính đầy vết máu, quần áo có không ít dấu vết cháy khét, ngay cả tóc tai cũng có vết tích bị lửa đốt.

Thì ra Tô Chuyết một thân một mình trở về doanh trại. Lúc này tất cả mọi người đều rút đi, người Khiết Đan đã chậm rãi an tĩnh lại. Có người bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc, thu gom thi thể đồng bạn. Chẳng ai ngờ rằng Tô Chuyết sẽ lại lần nữa giết về.

Tô Chuyết cưỡi ngựa lướt qua, mang theo một mùi máu tươi. Y chạy như bay đến trước doanh trướng tích trữ lương thảo. Trước đó đám người Quách Uy chỉ phóng lửa bên ngoài doanh trại, cho nên người Khiết Đan rất nhanh liền dập tắt. Lúc này Tô Chuyết lại trực tiếp xông vào doanh trướng.

Y mang theo cây châm lửa trong người, ném về phía đống cỏ khô. Đống cỏ lập tức bốc cháy. Tô Chuyết bốc lên một nắm cỏ cháy lượn một vòng quanh doanh trướng rộng lớn, đốt lên vô số ngọn lửa.

Bên ngoài người Khiết Đan tức giận không ngừng kêu gào, nhưng không ai dám đi vào. Trong doanh trướng lửa cháy ngút trời, Tô Chuyết thấy không sai biệt lắm, vội vàng giục ngựa phóng ra ngoài. Thế lửa quá lớn, quần áo của y bị đốt, lọn tóc cũng bị cháy mà xoắn quăn lại.

Liêu quân chỉ thấy một người mang theo đốm lửa trên thân xông ra ngoài doanh trướng. Đại trướng rốt cuộc không chịu được lửa thiêu mà ầm ầm sụp đổ sau lưng Tô Chuyết. Người Khiết Đan cả kinh trợn mắt há mồm, chờ đến khi Tô Chuyết dập tắt đốm lửa trên thân, mới nhớ ra mà bao bây hắn lại.

Tô Chuyết võ công cao cường, lại có lợi khí trong tay, người Khiết Đan khó mà đến gần. Thế nhưng chiến mã dưới hông Tô Chuyết lại bị trường mâu đâm trúng, máu chảy ồ ạt. Bạch mã cũng không chịu nổi nữa, suy sụp quỳ rạp xuống đất.

Tô Chuyết không nỡ mà liếc mắt nhìn bạch mã, đưa tay khép mắt ngựa lại. Người Khiết Đan nhìn thấy Tô Chuyết đã mất chiến mã thì dồn dập xông tới. Tô Chuyết tay phải vung vẩy lợi kiếm, tay trái vung đấm, chân khí Lục Đạo Luân Hồi trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, quả thực là thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Phen trùng sát này khiến cho quân Liêu ai nấy sợ hãi. Từ đó về sau, trên thảo nguyên Khiết Đan, nhắc đến tên của chiến thần Tô Chuyết có thể dọa cho trẻ em không dám khóc đêm.

Người Khiết Đan sợ vỡ mật, mặc cho tướng lĩnh quân Liêu hô gào như thế nào cũng không dám tiến lên. Tô Chuyết ỷ vào võ công vô địch giết ra một con đường máu, từ trong mấy ngàn người mà bình yên trở về.

Hạ Thanh Phong nhìn sang Tô Chuyết, hô to một tiếng:

- Tô tiên sinh!

Tô Chuyết mỉm cười, nhìn vết máu và vết cháy đen khắp người, nói:

- Vốn chỉ nghĩ không mặc khôi giáp thì có thể biểu hiện phong thái oai hùng của ta. Ai ngờ trái lại làm hỏng một bộ quần áo đẹp!

Đám người cười ha ha. Hạ Thanh Phong cười nói:

- Chờ đánh xong trận chiến này, ta tặng tiên sinh mười bộ y phục!

Quách Uy hô lớn:

- Tô tiên sinh! Tô tiên sinh!

Năm ngàn thiết kỵ trăm miệng một lời lên tiếng hoan hô, tiếng la xông thẳng lên trời. Hô một hồi, Tô Chuyết nhìn về phía đội trưởng xà đội Chung Vũ, hỏi:

- Chung tướng quân, ta bảo ngài làm một việc, như thế nào rồi?

Chung Vũ cũng cực kỳ bội phục Tô Chuyết, lớn tiếng nói:

- Tô tiên sinh phân phó, cho dù mất đầu cũng không dám làm không tốt!

Hắn nói xong vung tay lên, kỵ binh xà đội tiến lên, đem từng món đồ trên lưng ngựa ném xuống đất.

Quách Uy kỳ quái nói:

- Đây là cái gì?

Tô Chuyết cười đáp:

- Đương nhiên là quần áo của người Khiết Đan! Chúng ta ở phía trước giết địch, Chung tướng quân ở phía sau cướp y phục của bọn chúng!

Quách Uy cười ha ha, nói:

- Tô tiên sinh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn để người Khiết Đan chết cóng hay sao?

Hạ Thanh Phong xùy nói:

- Lão Quách, ngươi đúng là đầu gỗ mà, Tô tiên sinh nhất định có thâm ý!

Tô Chuyết nói:

- Thâm ý ngược lại không đáng nói, mau mau để tất cả mọi người thay đổi quần áo của người Khiết Đan đi!

Từ Lâm kỳ quái nói:

- Tô tiên sinh, tiên sinh sai bọn ta cướp đoạt lương khô của Liêu quân, mọi người đều hiểu là chuyện gì. Nhưng mà thay quần áo của người Khiết Đan làm cái gì?

Tô Chuyết ngóng nhìn phương xa, nói:

- Nơi này cách Đại Đồng phủ không xa, vừa rồi chẳng qua là thức nhắm khai vị, Đại Đồng phủ mới là bữa ăn chính!

Tất cả mọi người đều sợ hãi kinh hãi, Quách Uy nói:

- Tô tiên sinh, Đại Đồng phủ chính là Tây Kinh Liêu quốc, chúng ta chỉ có năm ngàn kỵ Binh, làm sao có thể công thành?

Tô Chuyết cười nói:

- Cho nên chúng ta mới phải thay quần áo của người Khiết Đan!

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, không còn do dự, vội vàng ra lệnh thủ hạ nắm chặt thời gian thay đổi quần áo. Ngay cả Chu Thanh Liên và Ngọc Nương cũng khoác lên áo da của người Khiết Đan.

Quách Uy nhìn xem thân thể nhỏ gầy của Ngọc Nương, khoác lên áo da rộng lớn chỉ cảm thấy buồn cười, cười ha ha nói:

- Tô tiên sinh, phu nhân và tiên sinh đúng là đằm thắm mà, lên chiến trường cũng không chịu tách rời.

Hạ Thanh Phong hung hăng trừng mắt nhìn gã, từ lời Ngọc Nương nói vừa nãy, hắn đã đoán ra Tô Chuyết và Ngọc Nương chắc chắn không phải là vợ chồng. Nhưng mà Quách Uy đã nói ra ngoài miệng, không khỏi làm cho Tô Chuyết có chút xấu hổ.

Ngọc Nương không thèm để ý, cười nói:

- Ai muốn gả cho hắn, chẳng phải là muốn làm quả phụ hay sao?!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết là ý gì. Tô Chuyết trừng mắt nhìn Ngọc Nương, dọa cho Ngọc Nương không dám nói tiếp. Nếu như bây giờ để cho chúng quân biết tình huống của mình, chỉ sợ lập tức sẽ quân tâm đại loạn.

Chu Thanh Liên băng bó vết thương cho tướng sĩ thụ thương xong cũng quay về rồi. Lão hái không ít thảo dược cầm máu ở ven đường, lúc này đắp lên cũng có tác dụng lớn.

Tất cả mọi người chia ra chuẩn bị, Chu Thanh Liên đưa tay bắt được cổ tay Tô Chuyết, bắt mạch cho hắn. Tô Chuyết cười nói:

- Chu tiền bối, tiền bối không nên lo lắng như vậy chứ? Thời gian một tháng mới chỉ qua vài ngày thôi mà!

Chu Thanh Liên vẫn không nói gì, Ngọc Nương bỗng cười lạnh một tiếng:

- Ngươi chớ nên đắc ý, phệ tâm cổ lưu động theo huyết dịch. Mà máu của ngươi chảy càng nhanh tất nhiên sẽ để phệ tâm cổ sinh trưởng nhanh hơn, chỉ sợ tính mệnh của ngươi còn chưa đến một tháng đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.