Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 109




Tần Dịch Tắc thật vất vả đẩy tay Lạc Ninh ra, kết quả Lạc Ninh chẳng khác nào kẹo mạch nha lại dính tới. Liên tục đẩy ra nhiều lần, nhưng đều bị cậu chủ động quấn lấy. Tần Dịch Tắc đầu đau như búa bổ, dứt khoát từ bỏ giãy dụa —— thôi, cứ để cậu ta ôm, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

Nghĩ như thế, tâm tình rốt cục bình tĩnh trở lại. Tần Dịch Tắc tự giác điều chỉnh tư thế để cả hai nằm thoải mái hơn chút.

Nằm sấp trong lồng ngực hắn, hô hấp của đối phương nhẹ nhàng phả vào ngực, vừa nóng vừa ngứa. Tần Dịch Tắc căn bản ngủ không nổi, rơi vào đường cùng, đành phải gọi quang não trí năng, mở kịch bản ra đọc lại từ đầu.

Lần này vừa xem chính là cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lạc Ninh tỉnh dậy, giương mắt chỉ thấy Tần Dịch Tắc đang dựa vào đầu giường xem kịch bản. Lạc Ninh mỉm cười khen: “Nghỉ phép còn chăm chỉ đọc kịch bản, tác phong làm việc của anh thật chuyên nghiệp.” Nói xong liền ngồi dậy, lười biếng duỗi eo, nói: “Tôi đi rửa mặt.”

Tần Dịch Tắc: “???”

—— Chuyện cậu ôm tôi ngủ cả một đêm, không phải nên có lời giải thích sao?

Tần Dịch Tắc vốn cho rằng, sau khi Lạc Ninh dậy nhất định sẽ nói “Xin lỗi” với hắn, lúc đó hắn lại nói “Sau này chú ý, đừng tái phạm” —— ngay cả lời thoại hắn cũng nghĩ xong hết rồi, kết quả Lạc Ninh vậy mà rất thản nhiên bò ra từ trong ngực hắn, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra chạy đi rửa mặt, đối với chuyện “ôm hắn ngủ” lại không nhắc đến một chữ.

Nhìn theo bóng lưng Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc ngồi trên giường cứng thành pho tượng.

Hắn đây là bị một Omega trắng trợn chiếm tiện nghi cả buổi tối?

***

Trong phòng tắm, Lạc Ninh tâm tình vui sướng soi gương chỉnh sửa lại tóc tai, một bên nghĩ thầm, không cần nơm nớp lo sợ bị giục kết hôn, cũng không bị ai quản thúc thật quá tốt. Nhưng mà, hình như tối hôm qua mình ôm Tần Dịch Tắc ngủ? Lúc sáng dường như còn ghé vào lồng ngực Tần Dịch Tắc?

Lạc Ninh giật mình, cuối cùng cũng chậm chạp nhớ tới chuyện này. Cậu trở lại phòng ngủ muốn giải thích với Tần Dịch Tắc, nhưng Tần Dịch Tắc đã rời giường. Lạc Ninh đành phải trước tiên rửa mặt xong đã, đổi sang một thân quần áo mặc ở nhà rồi mới xuống lầu dưới —— Tần Dịch Tắc đang ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, hắn đem cơm nước đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh đặt vào trong nồi nhiệt, bóng lưng thẳng tắp đứng trước kệ bếp, biểu tình thật nghiêm túc, dường như không quá cao hứng.

Lạc Ninh đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Dịch Tắc, tối hôm qua có không phải tôi ôm anh ngủ không?”

Tần Dịch Tắc sống lưng cứng đờ, không trả lời vấn đề này.

Lạc Ninh cười cười đầy vẻ hối lỗi, nhìn Tần Dịch Tắc, nghiêm túc nói: “Anh đừng giận! Tôi từ nhỏ nhiệt độ cơ thể đã thiên về lạnh, có lẽ lúc ngủ cảm nhận được hơi ấm từ anh, nên mới lại gần ôm anh ngủ, tôi không phải cố ý chiếm tiện nghi của anh đâu.”

Tần Dịch Tắc vốn không quá cao hứng, cánh tay bị Lạc Ninh ôm cả đêm đã tê rần, mà giây phút này, nghe Lạc Ninh nhẹ giọng áy náy nói, Tần Dịch Tắc ngẫm lại đây cũng không phải chuyện to tát, liền giả vờ bình tĩnh nói: “Không sao, tôi không phiền.”

“Không phiền là tốt rồi.” Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười giơ tay lên: “Tôi bảo đảm, chỉ một lần này, lần sau không tái phạm nữa!”

Tần Dịch Tắc quay đầu lại, đối diện với tròng mắt trong suốt mang theo mỉm cười của Lạc Ninh, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái, lập tức dời tầm mắt, không được tự nhiên nói sang chuyện khác: “Đồ ăn xong rồi, bưng ra chuẩn bị ăn cơm trưa đi.”

Lạc Ninh lập tức tiếp nhận thức ăn nóng từ tay Tần Dịch Tắc, xoay người bưng đến phòng ăn.

Bữa trưa rất phong phú, Tần Dịch Tắc vừa ăn vừa hỏi: “Buổi chiều cậu có định ra ngoài không?”

Lạc Ninh lắc đầu: “Bên ngoài nóng lắm, vẫn nên ở nhà đọc sách.” Là một siêu cấp trạch nam, không có gì so với đọc tiểu thuyết thú vị hơn cả. Trong rương hành lý của Lạc Ninh có hai cuốn sách mới mua, vừa vặn thừa dịp mấy ngày nay đọc cho xong.

“Được, vậy tôi đi xem kịch bản.” Tần Dịch Tắc cũng không muốn ra ngoài, sau khi ăn cơm xong, hắn liền xoay người lấy kịch bản, ngồi trên ghế salon xem, Lạc Ninh thì lại cầm một cuốn tiểu thuyết đọc say sưa ngon lành.

Sau giữa trưa không gian yên tĩnh, ngoài biệt thự không có bất cứ ai tới quấy rầy, thật giống như cả hành tinh này chỉ còn dư lại hai người bọn họ, quá là “tách biệt với thế giới”. Hai người ngồi đối diện trong phòng khách không nói gì, một xem kịch bản, một đọc tiểu thuyết, cứ vậy hết cả một buổi chiều.

Nếu như Tần phu nhân biết đứa con nhà mình hưởng tuần trăng mật thế này, phỏng chừng tức giận đến mức thổ huyết.

Đến bể bơi cùng nhau bơi lội, phòng tập thể hình để chạy bộ, hoặc đi rạp chiếu phim mini lầu hai xem một bộ phim tình cảm lãng mạn ấm áp —— cho dù làm cái gì, cũng đều tốt hơn so với việc hai người không nói một lời xem kịch bản hoặc đọc sách?

Nhưng mà, Tần Dịch Tắc vốn chuyên nghiệp như thế, còn Lạc Ninh lại là tên cuồng sách, hai người tự lo việc của mình, bầu không khí nhưng thật ra rất hài hòa, cũng coi như miễn cưỡng thỏa mãn điều kiện trong hiệp định “không can thiệp đến chuyện của nhau”, “không tiếp xúc với nhau”.

Mãi đến tận năm giờ chiều, Lạc Ninh đói bụng, mới đặt sách xuống đưa tay ra xoa thắt lưng, xoay người vào nhà bếp kiếm ăn.

Cậu rất nhanh đã bưng ra một mâm điểm tâm tinh xảo cùng với hoa quả đặt trên bàn phòng khách, hướng Tần Dịch Tắc nói: “Đừng mải xem kịch bản, ăn chút gì đi.”

Tần Dịch Tắc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, nhưng mắt vẫn không dời kịch bản.

Ai đó đã từng nói khoảnh khắc đẹp trai nhất của người đàn ông là khi họ chuyên tâm làm việc, lời này thật không sai. Ngoại hình của Tần Dịch Tắc vốn xuất chúng, lúc ngồi trên salon đọc kịch bản, vẻ mặt nghiêm túc, làm cho đường nét ngũ quan của hắn càng thêm anh tuấn, ngón tay cầm kịch bản cũng có vẻ thon dài hữu lực.

Lạc Ninh thưởng thức trong phút chốc, mới mở miệng hỏi: “Anh đang xem kịch bản sẽ khởi quay vào cuối tháng này sao?”

Tần Dịch Tắc gật đầu: “Đúng, là bộ phim hợp tác với bá phụ Cevi.”

Lạc Ninh cảm thấy rất hứng thú tiến lại gần: “Tôi còn chưa xem kịch bản gốc, để tôi nhìn một chút được không?”

Theo lý mà nói, không thể tiết lộ kịch bản ra ngoài, bất quá, Lạc Ninh cũng không tính là người ngoài. Hơn nữa, đối diện với ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ của cậu, Tần Dịch Tắc khó lòng cự tuyệt, dứt khoát đem kịch bản đưa cho cậu, nói: “Bộ phim này lấy đề tài chiến tranh, kịch bản viết không tồi.”

Lạc Ninh nhận lấy kịch bản, một bên cúi đầu nghiêm túc đọc, một bên nhỏ giọng thầm thì: “Ừm, viết dưới góc nhìn của một nhân vật, cảnh tượng chuyển đổi luân phiên, còn có ghi chú về động tác và giọng điệu… Rất khác với tiểu thuyết, nhưng không quá khó viết.”

Tần Dịch Tắc không nghe rõ, không nhịn được hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn Tần Dịch Tắc nói: “Nói cho anh biết một bí mật. Ngày ấy tôi mời anh ra ngoài ăn cơm, tôi tặng anh hai cuốn sách, còn nhớ chứ?”

Tần Dịch Tắc gật đầu: “Đương nhiên, cậu dẫn tôi đi mua sách, sau còn bị paparazi chụp được.”

Lạc Ninh khẽ mỉm cười: “Thật ra, hai cuốn sách kia là tôi viết.”

Tần Dịch Tắc: “………”

Lúc đó Lạc Ninh đưa sách cho Tần Dịch Tắc, chỉ nói “Gần đây mới xuất bản hai bộ tiểu thuyết huyền nghi không tệ lắm, đề cử anh xem”, sau đó cậu đến nhà sách mua rồi đưa cho Tần Dịch Tắc. Tần Dịch Tắc cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem Lạc Ninh như bạn sách, mấy ngày kế tiếp còn thảo luận rất nhiều về nội dung trong sách.

Thì ra đưa sách cho mình, lại chính là tác giả?

Tần Dịch Tắc có chút không dám tin, vốn tưởng rằng Lạc Ninh chỉ biết mỗi ngày ở lì trong phòng đọc sách, không nghĩ tới cậu là thâm tàng bất lộ!

Lạc Ninh giải thích: “Mấy năm nay tôi không chỉ đọc rất nhiều tiểu thuyết, thật ra lúc rảnh rỗi cũng viết vài bộ rồi cầm đi xuất bản, trong đó một cuốn đã ký hợp đồng chuyển thể điện ảnh, tôi muốn đích thân đảm nhiệm vị trí biên kịch, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt tôi muốn thỏa thuận kết hôn với anh. Ở vương cung căn bản không cách nào an tâm sáng tác. Sau khi kết hôn, tôi không những có thể chuyển khỏi vương cung, tập trung vào viết kịch bản, hơn nữa đi gặp đạo diễn cũng thuận tiện, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.”

Nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

—— Lạc Ninh người này, bề ngoài đơn thuần vô hại, nhưng thật ra là một tiểu hồ ly thông minh, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của cậu!

Không chỉ tránh né được việc thúc giục kết hôn, càng quan trọng hơn là, sau khi kết hôn cậu có thể chuyên tâm sáng tác mà không bị ai quấy rầy, thực sự là một mũi tên trúng hai con chim nhạn.

Tâm tình Tần Dịch Tắc có chút phức tạp, trầm mặc lúc lâu, mới hỏi: “Sao cậu không tiếp tục giữ bí mật, lại muốn nói cho tôi biết?”

“Bởi vì trong lòng tôi có chút hổ thẹn, luôn cảm thấy là tôi kéo anh xuống nước.” Lạc Ninh khẽ thở dài, vẻ mặt tràn đầy áy náy nhìn Tần Dịch Tắc, “Dịch Tắc anh lớn lên đẹp trai như vậy, nhân khí lại cao, nhất định có rất nhiều người thích anh. Nếu không phải do tôi, có lẽ anh đã có thể gặp được người thật lòng yêu anh, rồi đi đăng ký kết hôn, chứ không phải giống như bây giờ, hôn nhân hợp đồng.”

Tần Dịch Tắc trở nên trầm mặc.

Đúng là có không ít người yêu thích hắn, nhưng hắn không hề hứng thú với những người kia, chứ đừng nói tới việc kết hôn.

Kết hôn với Lạc Ninh, tám phần mười là do trưởng bối hai bên thúc giục, cưỡi hổ khó xuống. Mà hai phần mười còn lại, Tần Dịch Tắc cũng không tài nào giải thích được, luôn cảm thấy ở cạnh Lạc Ninh rất thoải mái.

Ngoại trừ lúc ngủ tương đối dính người ra, Lạc Ninh cũng không hề có khuyết điểm nào khác.

Nghĩ tới đây, Tần Dịch Tắc liền mở miệng nói: “Không cần áy náy, kết hôn là tôi đồng ý, giấy hôn thú cũng là tôi tự tay ký xuống. Chúng ta xem như thỏa mãn nhu cầu mỗi bên, không ai nợ ai. Chỉ cần sau này tuân thủ theo ước định, không can thiệp chuyện của nhau là được.”

Lạc Ninh dùng sức gật đầu: “Đó là đương nhiên, tôi nhất định sẽ tuân thủ ước định.”

Nhưng mà, buổi tối hôm đó, Lạc Ninh luôn miệng nói “chỉ một lần này, lần sau không tái phạm nữa “, “nhất định sẽ tuân thủ ước định”, lại lần nữa cọ tới cọ lui trong lồng ngực Tần Dịch Tắc.

Thậm chí so với tối hôm qua càng thêm quá đáng, cậu thỏa mãn nằm úp sấp trên người Tần Dịch Tắc, hoàn toàn xem Tần Dịch Tắc thành “nệm thịt”.

Hơn nữa, người nào đó còn không an phận, cọ tới cọ lui, không cẩn thận còn cắn lên cổ Tần Dịch Tắc một cái.

Tần Dịch Tắc bị cắn: “…………”

Tối hôm qua cậu xem tôi là gối ôm, tôi nhịn.

Đêm nay có phải nằm mơ thấy đồ ăn? Cư nhiên cắn tôi?

Đưa tay sờ sờ, trên cổ ướt nhẹp một mảng, dường như còn lưu lại một dấu răng nho nhỏ.

Khóe miệng Tần Dịch Tắc run rẩy trong chốc lát, nhẹ nhàng đem cái tên gia hỏa đang không ngừng cọ vào cổ hắn đẩy ra.

Hắn phát hiện, Lạc Ninh đang không ngừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn, còn hắn thì lùi lại lùi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến một ngày nào đó, hắn không lùi thêm được nữa, cũng không thể nhẫn nhịn được hơn nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.