Bảo Giám

Chương 2: Lục Vân




Hai tay chống cằm, Thiên Yết hoàn toàn không chú tâm vào tiết học, chỉ toàn nhìn ra ngoài bằng đôi mắt màu khói lơ đễnh như đang ở trên mây.

Một đêm nữa, Thiên Yết không tài nào ngủ nổi. Dù chỉ chợp mắt một lúc, cậu cũng không làm được. Trong đầu Thiên Yết không thể ngừng nghĩ về những chuyện gần đây. Cả về Kim Ngưu lẫn về những lời nói của Song Ngư. Thiên Yết ôm đầu, thật khó chịu.

Ngồi trong giờ học, chẳng biết bao nhiêu lần Kim Ngưu quay sang nhìn Thiên Yết. Dù cho cô đã bảo muốn từ bỏ, nhưng lại không thể ngăn bản thân lén nhìn cậu. Những lần ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau, Kim Ngưu chưa kịp nở nụ cười, cậu đã quay đi. Đặt bàn tay trước ngực, Kim Ngưu khẽ nhắm mắt, đôi môi bặm chặt như để ngăn bản thân mè nheo.

Nói ra tình cảm của mình cho Thiên Yết biết, đồng nghĩa với việc Kim Ngưu quyết định từ bỏ mọi thứ, nhưng dù đã quyết như vậy, cô lại chẳng đủ can đảm mà thực hiện. Ngày mà Kim Ngưu phải ra nước ngoài du học không còn xa nữa, và trong khoảng thời gian cho tới lúc đó, cô ích kỉ thật không muốn Thiên Yết tránh mặt mình!

Tụi nó là người ngoài cuộc, cũng là người đứng giữa giữa câu chuyện bi ai này. Trong số tụi nó, có ai là không nhận ra tình cảm của Kim Ngưu dành cho Thiên Yết sâu đậm nhường nào. Nhưng tụi nó ngoài quan sát, chẳng thể làm gì cả.

Thiên Yết cứ nghĩ mãi về những điều mà Song Ngư nói. Cậu thực là không biết phân biệt giữa thích và yêu, giữa có và không có tình cảm đến mức nhận định sai về chúng sao? Hay cậu chỉ không muốn nhận ra! Và chính cái sự thiếu quyết đoán ấy đã khiến cho cậu, cho Song Ngư, cho Sư Tử và cả Kim Ngưu, cả bốn người đều rơi vào vòng xoáy của tình cảm!

“Mày chỉ không muốn chấp nhận điều đó! Ích kỉ không muốn từ bỏ tình cảm đó giờ mà mày ngộ nhận là thích, là yêu! Trong khi người mày thực sự có tình cảm, lại là Kim Ngưu! Mày sợ, sợ nếu sống thật với tình cảm của mình, cứ như mày đang biến Kim Ngưu thành người thay thế cho Sư Tử!”

Càng nghĩ, Thiên Yết lại càng bế tắc. Cậu thực là có tình cảm với Kim Ngưu sao! Chỉ là cậu không muốn thừa nhận điều đó?! Nếu vậy, Thiên Yết thật ngu ngốc! Cứ nghĩ đến việc chính cái sự ngu ngốc ấy đã làm tổn thương Kim Ngưu rất nhiều, cậu lại không chịu được!

Hôm nay, cặp đôi phải ở lại lớp trực nhật là Thiên Yết và Kim Ngưu. Bọn nó dù không muốn, cũng phải đành ra về mà để hai người lại.

Trong căn phòng học nhuộm sắc hoàng hôn, Thiên Yết đang đứng trên bục giảng, tay lướt trên Bảng điện tử mà xoá mấy dữ liệu bài học không cần thiết trong ngày hôm nay. Tuy ngón tay vẫn làm việc, đôi mắt màu khói lại lạnh lùng đến đờ đẫn.

Kim Ngưu đứng ở phía cửa lớp, hai tay nắm chặt cây chổi, cô cắn môi. Thiên Yết nãy giờ không quay lại nhìn cô lấy một lần, cả hai đứa cũng không ai nói với ai câu nào. Sự ngột ngạt khó chịu này, Kim Ngưu không thích một chút nào!

– Nè, Thiên… Yết!

Ngón tay của Thiên Yết dừng lại khi nghe gọi, nhưng cậu vẫn không chịu quay mặt sang nhìn Kim Ngưu.

Hai bàn tay càng siết chặt cán chổi hơn, Kim Ngưu cúi gầm mặt.

– Tớ xin lỗi.

– Vì điều gì?

– Tớ đã khiến cho cậu phải khó xử.

Ngập ngừng một lúc, Thiên Yết quay sang nhìn Kim Ngưu. Nhưng cô lại cúi gầm mặt và không hề nhìn thấy điều đó. Thiên Yết thật không hiểu, sao cô lại xin lỗi cậu khi bản thân chẳng làm điều gì sai. Đôi mắt hơi rũ xuống, cậu lại nhanh chóng quay đi.

– Nhưng mà…

Kim Ngưu lại nói, nhưng lần này, chất giọng cứ nghẹn ở cổ họng như sắp khóc.

– Xin cậu đấy! Đừng lạnh nhạt với tớ! Đừng tránh mặt tớ! Xin cậu, đừng ghét tớ…!

Thiên Yết quay sang nhìn Kim Ngưu, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Đúng là cậu có tránh mặt Kim Ngưu, nhưng cậu làm sao có thể ghét cô được! Hai bàn tay siết chặt lại, cậu thực không biết bây giờ phải làm gì. Nhưng khi nhìn đôi vai cứ run bần bật như cố nhịn khóc, cậu lại không chịu được mà muốn chạy đến vỗ về cô, bảo cô là không sao cả. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Thiên Yết thấy sợ, cậu không đủ can đảm để làm điều đó, khi câu hỏi “Với tư cách gì?” cứ như một dây xích trói chặt lấy Thiên Yết.

Thiên Yết bước xuống khỏi bục giảng, bước xuống bàn mình. Cậu bỏ hết đồ vào cặp, rồi đeo bên vai. Ngập ngừng một lúc, Thiên Yết xoay bước bước về phía cửa lớp, vừa đi vừa nói.

– Về thôi.

oOo

Trên hành lang dãy phòng học bị bao phủ bởi màu sắc nhu mì có phần buồn bã của ánh hoàng hôn, Thiên Yết và Kim Ngưu bước đi đều đều.

Chẳng biết có phải Kim Ngưu tưởng tượng ra hay không, nhưng Thiên Yết hệt như muốn tách khỏi cô. Những bước chân của cậu nhanh và dài hơn, dần dần tách khỏi Kim Ngưu. Khó khăn lắm, ít nhất là cô nghĩ, mới có thể đi song song bên cạnh cậu.

Dãy hành lang hôm nay không biết sao lại dài đến thế, vô tình khiến mớ cảm xúc hỗn độn đè nặng hai con tim rét buốt.

Kim Ngưu bất giác nghĩ về nhiều thứ. Bình thường, nếu được đi bên cạnh Thiên Yết thế này, cô có lẽ sẽ nhảy cẫng vì vui sướng, để rồi tới đêm không tài nào chợp mắt được mà lăn lộn suốt đêm. Nhưng đó là trước đây, bây giờ thì sao? Bây giờ, ngay lúc này đây, trong trái tim bé nhỏ của Kim Ngưu vẫn là sự vui sướng, nhưng hình như, sự đau khổ đã dường như che lấp nó mất rồi.

Bước tới cầu thang, Kim Ngưu bước chân xuống bậc đầu tiên. Nhưng cứ mãi nghĩ ngợi khiến cô bị trượt chân.

Kim Ngưu lúc này mới nhận ra mình đang ở trong trạng thái nguy hiểm, chỉ cần vài giây tiếp theo, cô sẽ rơi xuống những bậc cầu thang kia. Kim Ngưu nhắm tịt mắt hoảng sợ.

Thiên Yết vốn cũng đang chìm vào suy nghĩ của chính mình, nhận ra Kim Ngưu sắp ngã xuống cầu thang liền vội đưa tay nắm lấy tay cô, kéo ngược lại.

– Cẩn thận!

Bàn tay được Thiên Yết nắm lấy của Kim Ngưu nóng ran, vừa mừng vừa khó xử. Cô được cậu kéo ngược về sau, cũng theo đó mà không còn trong tình trạng rơi cầu thang nữa. Còn đang tự rủa thầm cái tính hậu đậu của mình, Kim Ngưu lại trượt chân lần nữa. Nhưng lần này không phải ngã xuống cầu thang, mà là ngã vào người vừa cứu cô thoát chết kia

Kim Ngưu mở mắt một cách đau đớn, trong khi Thiên Yết cũng vừa mở mắt, tay cứ ôm cái đầu vừa đập mạnh xuống đất vì cú ngã. Cả hai đôi mắt chạm nhau, khiến thời gian cứ như dừng lại.

Nhận ra mình đang đè lên người Thiên Yết, Kim Ngưu đỏ bừng mặt. Cô vội ngồi bật dậy. Hai bàn tay nắm chặt mép váy, Kim Ngưu ngập ngừng.

– X-X-Xin lỗi! Tớ hậu đậu quá!

Thiên Yết chống tay xuống đất, gượng người ngồi dậy.

Kim Ngưu chợt bật cười khúc khích.

– Lại gây phiền phức cho cậu mất rồi. Thật xin lỗi… cậu…

Thiên Yết thật không biết phải nói gì, nên chỉ biết im lặng. Trong đầu cậu lúc đó hoàn toàn trống rỗng vì sợ hãi, nên chỉ theo phản xạ mà nắm lấy bàn tay đang chới với kia, kéo lại. Cậu thấy sợ, sợ Kim Ngưu xảy ra chuyện gì!

– Tớ… sẽ đi du học!

Chẳng hiểu sao, Thiên Yết không thể nghe rõ những gì vừa phát ra từ miệng Kim Ngưu. Cậu theo phản xạ lập tức ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt không giấu được sự kinh ngạc.

Kim Ngưu không nhìn cậu, cứ nhìn vào đôi bàn tay đan chặt vào nhau của mình. Cô cười khổ.

– Là mẹ bắt tớ đi.

– Khi nào?

Câu hỏi mang giọng lạnh lùng khàn khàn khó khăn lắm mới có thể phát ra từ miệng Thiên Yết.

Kim Ngưu bặm chặt môi, nói tiếp.

– Cuối tuần này. Vì vậy, tớ mới có đủ can đảm mà tỏ tình với cậu… để… từ bỏ nó…!

Chẳng hiểu sao, Thiên Yết lại cảm thấy sợ vụn vỡ ở đâu đó, cậu lần đầu tiên cảm nhận được sự hụt hẫng kì lạ từ chính con tim mình.

Kim Ngưu đứng bật dậy. Hai bàn tay nắm chặt, cô cằm cặp toan bước đi.

Đột nhiên, bàn tay của Kim Ngưu lại bị Thiên Yết nắm lại từ phía sau. Bản thân Thiên Yết cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Chỉ biết một điều, lúc này đây, khi nhìn thấy Kim Ngưu bước đi, khi cô nói ra câu nói đó, cậu thấy đau.

– Tớ không cho phép cậu từ bỏ nó!

Sự tức giận dâng lên trong Kim Ngưu. Cô quay ngược ra sau, giật phăng tay mình khỏi tay Thiên Yết. Đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng mắt cậu, cô nói bằng giọng giận dữ.

– Cậu vừa nói gì? Ích kỉ vừa thôi!! Tớ đã theo đuổi bao nhiêu năm, nhưng chẳng có lấy một cơ hội nào!! Người cậu thích là Sư Tử cơ mà, tại sao còn không cho phép tớ từ bỏ tình cảm dành cho cậu? Nó khiến tớ đau lắm cậu nào biết được!! Cậu lấy quyền gì mà ra lệnh cho tớ?! Cậu là đồ ích kỉ, xấu xa, tệ hại, tàn nhẫn!!!!

KIm Ngưu gần như hét lên. Đôi mắt đỏ hoe của cô bắt đầu ngấn nước. Hít một hơi thật sâu, Kim Ngưu cố ngăn mình khóc. Cô thực không tài nào hiểu được Thiên Yết. Dù nói là nói vậy, nhưng lồng ngực cô bắt đầu đau nhói.

Thiên Yết biết điều mình vừa nói là rất tàn nhẫn, ích kỉ và cũng rất xấu xa. Chính bản thân cũng không hiểu tại sao, mình lại có thể nói ra điều đó. Chỉ biết, khi nhận thấy Kim Ngưu sắp rời khỏi, sự hụt hẫng trong cậu dường như lớn hơn gấp bội, cậu thấy đau và cậu không muốn điều đó xảy ra. Hai bàn tay buông thõng, Thiên Yết cúi gầm mặt, cậu không muốn đối diện với Kim Ngưu lúc này. Cậu thấy sợ, sợ cô nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ chán ghét, sợ cậu không đủ tư cách…

– Có chuyện gì với cậu vậy, Thiên Yết?

Tức giận là vậy, nhưng Kim Ngưu không thể nào ngăn mình lo lắng cho cậu được. Đưa tay quệt vội mấy giọt nước sắp rơi khỏi khoé mắt, Kim Ngưu khẽ nghiêng.

– Tại sao… có thể lo lắng như vậy? Cậu thật quá cao thượng!

Kim Ngưu thoáng ngạc nhiên. Cô cười nhẹ, khẽ lắc đầu.

– Là ngu ngốc, là nhu nhược thì có.

Thiên Yết dường như không quan tâm đến cách trả lời bi quan của Kim Ngưu. Một cách khó khăn, cậu nói bằng giọng khàn khàn như bị nghẹn ở cổ họng.

– Tớ xin lỗi… Tớ biết tớ xấu xa, tớ ích kỉ, không hề quan tâm đến cảm xúc của cậu… nhưng mà, tớ thực không muốn cậu đi…!

– … Tại sao?

– Tớ không biết, không hiểu tại sao nhưng mà, chỉ biết một điều, lồng ngực tớ cảm thấy đau nhói…

Kim Ngưu quay lưng về phía Thiên Yết. Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy vẻ mặt đau khổ này ở cậu – một người rất ít khi bộc lộ cảm xúc. Nhưng có lẽ cũng là vì, Kim Ngưu muốn giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình.

– Song Ngư đã nói với tớ rằng, tình cảm mà tớ dành cho Sư Tử chỉ đơn thuần là ước muốn được bảo bọc che chở như một người anh dành cho em gái mình…

– Nói với tớ điều đó… để làm gì…?

– Tớ đã khiến cậu tổn thương chỉ vì sự ngộ nhận ngu ngốc của bản thân… Đó chính là điều mà tớ không mong muốn dù chỉ một chút…

Kim Ngưu im lặng. Cô không biết phải nói gì với Thiên Yết lúc này khi chính cô, hiện tại cũng không ngừng kiềm nén cảm xúc để không bật khóc như một đứa trẻ. Hai bàn tay Kim Ngưu nắm chặt để mức máu chẳng lưu thông được.

– Tớ… cái ngày mà tớ tỏ tình với cậu… tớ đã nghĩ… có lẽ… mình nên từ bỏ… Tớ thật không muốn cậu phải thấy khó xử chỉ vì thứ tình cảm này của tớ…

– …

– Những lúc cậu lạnh nhạt với tớ… những lúc cậu quan tâm Sư Tử, trái tim của tớ, nó đau đến mức tớ cứ ngỡ mình sẽ không sống nổi… Tớ không thể ngăn bản thân ganh tỵ với cậu ấy… Nhưng dù vậy, tớ không thể nào từ bỏ nó được… càng không thể hận cậu…!

Hai bả vai Kim Ngưu run bần bật theo từng câu nói. Cô gần như không đứng vững nổi.

Bất chợt, từ phía sau, một vòng tay choàng qua ôm lấy cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy của Kim Ngưu, khiến cô thoáng ngạc nhiên.

Thiên Yết vẫn ôm lấy Kim Ngưu. Chính cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại ôm lấy cô, chỉ biết, cậu thấy sợ, thậm chí hận bản thân nếu để cho người con gái này phải tiếp tục rơi nước mắt chỉ vì sự thiếu quyết đoán của cậu.

– Tớ xin lỗi, vì đã khiến cậu tổn thương nhiều như vậy mà bản thân không hề để ý đến… Chỉ là, tớ thấy sợ…

– … Sợ… điều gì…?

– Không thể xác định nổi tình cảm của mình, tớ không dám thừa nhận rằng tình cảm của tớ là dành cho cậu… Tớ thấy sợ… Sợ bản thân xem cậu như một người thay thế… Tớ không muốn như vậy!…

Đôi mắt đen láy mở to, hệt như để những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài. Những lời nói ấy, khiến trái tim đau đớn của Kim Ngưu như được sưởi ấm. Khẽ lắc đầu, rồi nhanh dần, cô quay phắt ra phía sau, chủ động ôm chầm lấy Thiên Yết.

– Không cần nói nữa…! Không cần…!

Thiên Yết từ ngạc nhiên chuyển sang có chút thất vọng. Cậu hoàn toàn nghĩ rằng, Kim Ngưu không muốn nghe những lời của cậu, rằng cô đã đau khổ lắm rồi.

Trong lòng Thiên Yết, Kim Ngưu vẫn liên tục lắc đầu một cách chầm chậm. Những giọt nước mắt bắt đầu thấm ướt ngực áo đồng phục của Thiên Yết, những tiếng nấc cũng ngày một rõ hơn.

– Vui lắm…! Hạnh phúc lắm…! Vì Thiên Yết đã bảo tình cảm của cậu là dành cho Kim Ngưu… Tớ mừng lắm…! Rất hạnh phúc…!

Thiên Yết ban đầu hơi ngạc nhiên. Cậu ngập ngừng không biết có nên ôm lấy cô hay không. Hơi cúi gầm mặt, Thiên Yết nói bằng thều thào.

– Tình cảm này, tớ không chắc là dành hoàn toàn cho cậu…! Dù cho bản thân biết rõ, nhưng tớ không rõ, đó là thích, hay yêu, hay một thứ gì đó khác…!

Nói rồi, Thiên Yết đặt tay lên vai Kim Ngưu, kéo ra, ép cô nhìn vào mình. Dù vậy, cậu lại không dám nhìn thẳng vào mắt Kim Ngưu mà cứ lảng tránh.

– Có lẽ… sẽ cần một thời gian… để tớ có thể nhận ra tình cảm này, có thực sự dành hết cho cậu hay không… Cậu… sẽ đợi tớ chứ…?

Kim Ngưu khẽ mỉm cười đầy dịu dàng. Hai tay áp vào hai bên má Thiên Yết, lần này, cô ép cậu nhìn vào mình. Dù cho khuôn mặt lấm lem nước mắt, Kim Ngưu dường như không còn thấy khó xử nữa.

– Điều đó, còn cần phải hỏi sao? Tớ đương nhiên sẽ đợi cậu! Không chỉ đợi, tớ sẽ còn khiến cậu phải thích, thậm chí là phải yêu tớ!!

Đôi mắt màu khói nhìn Kim Ngưu đầy kinh ngạc. Thiên Yết bật cười. Bàn tay nắm lấy đôi tay đang đặt trên má mình, Thiên Yết nhắm hờ mắt.

– Ừm. Nhất định!!

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.