[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 93: Vương gia nghèo túng quá ngạo kiều (xong)




Loại tình hình chiến đấu ngang ngửa này cũng khiến cho những người khác trợn mắt há hốc mồm. Hiển nhiên bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận cảnh tượng trước mắt này.

Cam Trữ sư huynh cường đại như vậy, sao lại bị một tiểu tử Đế cảnh bức bách tới mức không có cách nào thủ thắng được như vậy? Ở đây chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Tên Cảnh Dực kia thì vẻ mặt ngốc trệ, mặt mũi tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao tiểu tử Thiệu Uyên này lại cuồng như vậy.

Người ta quả thực có tiền vốn để cuồng.

Nếu như bọn họ cùng tiến lên, bằng vào tốc độ đáng sợ của đối phương, những người như bọn họ đi lên, chỉ có thể là vướng víu, căn bản không có khả năng giúp được chuyện gì.

Trong lúc nhất thời, Cảnh Dực cảm thấy có chút may mắn, may mắn mà giờ phút này người đứng trên lôi đài là Cam Trữ sư huynh, mà không phải là Cảnh Dực hắn. Nếu như đổi lại là hắn, dưới loại tốc độ đáng sợ của đối phương, chỉ sợ đã sớm sụp đổ.

Tâm tình Cảnh Dực là may mắn, mà tâm tình của Hạ Hầu Anh kia thì phức tạp hơn nhiều.

Lòng dạ đàn bà, có đôi khi kỳ quái như vậy. Khi nàng bị một nam nhân câu dẫn ra lòng hiếu kỳ của mình, đối phương càng không thèm nhìn nàng, càng chẳng thèm ngó tới nàng, có đôi khi sẽ càng kích thích lòng hiếu kỳ của nàng.

Dễ nghe một chút đây là một hiếu kỳ. Nói dễ nghe một chút, đây chính là bị coi thường cho nên mới chú ý.

Nhưng mà tuy rằng Hạ Hầu Anh lúc này hận nghiến răng nghiến lợi đối với người trẻ tuổi trên đài kia. Nhưng ở sâu trong lòng nàng lại không khỏi sinh ra sự hiếu kỳ nồng đậm.

Đồng thời trong lòng nàng lại cực kỳ không cam lòng, cực kỳ khó hiểu.

- Tiểu tử Thiệu Uyên này vì sao lại có địch ý với Hạ Hầu gia ta như vậy? Hắn làm vậy là muốn hấp dẫn lực chú ý của ta, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao?

Trong lòng Hạ Hầu Anh lúc này không ngờ lại có mộng tưởng như vậy.

Tuy rằng trong lòng nàng hận tới mức ngứa ngáy, nhưng càng như vậy, nàng càng tràn ngập hiếu kỳ đối với người trẻ tuổi kia. Nàng rất muốn biết, tên này rốt cuộc làm vậy là có ý gì.

Tại sao phải tiến vào Yến gia, lại tiến vào Vĩnh Hằng thánh địa?

Vì sao tiểu tử này hết lần này tới lần khác không nghe nàng mời gọi, sắc mặt đối với nàng lại không chút thay đổi như vậy.

Nàng không thừa nhận cũng không được, người này đích thực là thiên tài. Dùng tu vi Đế cảnh, không ngờ lại có thể đánh ngag tay với Cam Trữ Thiên Vị tam trọng.

- Rốt cuộc là tên Cam Trữ này quá phế vật, hay là tiểu tử Thiệu Uyên này quả thực là thiên tài tuyệt diễm?

Trong lòng Hạ Hầu Anh rất là mâu thuẫn, một mặt tự nhiên nàng hy vọng Cam Trữ có thể thắng đuuợc. Hung hăng giáo huấn tiểu tử Thiệu Uyên này một chút.

Nhưng một mặt khác, nàng lại cảm thấy, tiểu tử này khi còn là Đế cảnh đã lợi hại như vậy, đợi một thời gian nữa chẳng phải sẽ vô cùng đáng sợ hay sao? Một ngày kia, liệu có thể uy hiếp được đệ nhất thiên tài Hạ Hầu Tông ca ca của nàng hay không?

Đồng thời trong lòng nàng lại cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Loại thiên tài này vì sao lại không thể để cho Hạ Hầu gia sử dụng? Vì sao lại thờ ơ với nữ nhân xinh đẹp như nàng?

Ai cũng không biết suy nghĩ trong lòng Hạ Hầu Anh lúc này.

Nhưng mà bốn phía lôi đài chậm rãi lại có không ít người tụ tập tới.

Hiển nhiên, giao thủ có thanh thế lớn như vậy cũng khiến cho một ít thiên tài thánh địa chung quanh chấn động. Lũ lượt kéo tới.

Sau đó, một truyền mười, rất nhiều người kéo tới tiếp.

Chỉ là người có cấp bậc Đại công tử đều không có tới. Trừ Cam Trữ ra, bốn người khác đều không có xuất hiện.

Nhưng mà giờ phút này ai cũng không để ý tới những thứ này. Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên lôi đài.

Loại chiến đấu cấp bậc như vậy quả thực là đặc sắc, thoáng cái đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người. Làm cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng đã nghiền.

- Gia hỏa đang đấu với Cam Trữ sư huynh là Thiệu Uyên mới tới kia hay sao?

- Đúng vậy a. Là gia hỏa mới tới đó, không biết trời cao đất rộng, không biết thu liễm vượt Cửu Khúc vân quật cũng thôi đi. Không ngờ lại đắc tội với Cam Trữ sư huynh.

- Hắn mới tới, làm sao lại đắc tội với Cam Trữ sư huynh được chứ?

- Nghe nói hắn khiêu khích Cam Trữ sư huynh, lỗ mãng với Cam Trữ sư huynh a.

- Không thể nào, tiểu tử này cuồng như vậy sao? Vừa mới tới đã đánh vào mặt mũi thiên tài thánh địa chúng ta sao? Ủng hộ Cam Trữ sư huynh, hung hăng đánh tiểu tử này.

- Lại nói, tại sao ta lại cảm thấy có chút không tin tưởng a. Thoạt nhìn Thiệu Uyên kia cũng không phải là người đi gây chuyện thị phi, hắn sẽ không vô duyên vô cớ đi khiêu khích Cam Trữ sư huynh đó chứ?

- Ai biết được, dù sao cứ xem náo nhiệt đi.

Dưới lôi đài, nhao nhao nghị luận. Một mặt mọi người đối với trận chiến này cảm thấy rất là kích thích. Một mặt khác, cũng đối với nguyên nhân xảy ra tranh chấp hết sức tò mò.

Chỉ là từ miệng người ngoài thuật lại, mọi người cũng khó có thể đoán được nguyên nhân xâu xa. Bởi vì người nói nguyên nhân, đại đa số đều là đồng đảng thân cận với Cam Trữ.

Những người này nói ra, nhất định là có bất công.

Hơn nữa khu vực vùng này không phải là nơi cư trú của Thiệu Uyên. Ngược lại còn gần nơi ở của Cam Trữ. Chẳng lẽ Thiệu Uyên cố ý chạy tới gần độngp hủ Cam Trữ khiêu khích sao?

Nhìn thế nào cũng không cảm thấy thỏa đáng a.

Nhưng mà Cam Trữ là ngũ đại công tử. Địa vị cực cao, người bình thường cũng không muốn đắc tội với Cam Trữ. Cho nên tất cả mọi người giả bộ hồ đồ.

Một thiên tài mới trong thánh địa, một là một trong ngũ đại công tử.

Đại bộ phận mọi người cảm thấy, vẫn không nên đắc tội với Cam Trữ thì hơn. Đương nhiên tốt nhất là không nên đắc tội với cả hai. Chỉ xem náo nhiệt, không làm bất cứ chuyện gì.

Những người này đều là thiên tài thánh địa, cho nên chút ánh mắt vẫn có.

- Thiệu Uyên này liên tục xông qua Cửu Khúc vân quật, nghe nói Thánh tổ đại nhân cũng thưởng thức. Liệt hắn vào hàng ngũ thiên tài cao cấp nhất tông môn để bồi dưỡng. Có thể nhìn ra được, tiểu tử này quả thực có vài phần đạo hạnh a.

- Bổn sự nhất định là có, bằng không làm sao có thể xông qua Cửu Khúc vân quật? Đây chính là ghi chép chưa từng có trong lịch sử a.

- Nhìn xem, một Đế cảnh như hắn lại có thể đấu ngang tay với Cam Trữ sư huynh. Riềng phần thực lực này cũng khiến cho người ta phục.

- Cũng không nhất định, có lẽ Cam Trữ sư huynh còn chưa dùng hết toàn lực a.

- Vậy ngươi cũng không có gì đảm bảo Thiệu Uyên này đã dùng hết toàn lực a. Hiện tại hắn chỉ có thi triển tốc độ cực nhanh của mình mà thôi.

- Thế giới võ đạo bất luận là thứ gì tu luyện tới mức tận cùng đều vô cùng đáng sợ. Thiệu Uyên này dùng tốc độ tuyệt đối, không ngờ có thể đền bù chênh lệch cực lớn của cảnh giới võ đạo. Lại nói, quả thực ta có chút bội phục hắn. Đây tuyệt đối là thiên tài a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.