Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen

Chương 42: Rực Rỡ Hẳn Lên




Editor: Million Roses

Toàn bộ tiền quyên góp được trong buổi bán đấu giá sẽ được đưa vào quỹ công ích Kim Hội, có người phụ trách quản lý. Trong đó, sẽ trích ra một phần quỹ để quyên tặng cho cô nhi viện. Để đánh bóng thêm danh tiếng cho quỹ từ thiện, quỹ Kim Hội mỗi lần đi từ thiện sẽ sắp xếp một người có vật phẩm quyên tặng được trả giá cao đi đến cô nhi viện thăm hỏi.

Lần này, bức tranh của Tống Khinh Ca được trả giá cao nhất, đồng nghĩa với việc quyên góp được nhiều tiền nhất, vì vậy cô được mời làm đại diện đi từ thiện.

Sau khi La Thế Sâm thành công “tắm trắng”, La Quốc Dân và Tống Nhã Như nhất trí với nhau, quyết định để cho La Thế Sâm đưa Tống Khinh Ca đi.

Sắc trời rất đẹp, nắng ban mai rọi lên từng kẽ lá, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều. Sau gần 2 tiếng đi xe, bọn họ mới đi tới cô nhi viện.

Vì đã sớm được thông báo trước hôm nay cô nhi viện có người đến thăm hỏi, từ thiện nên viện trưởng Tạ cùng một số người nhân viên đã sớm đợi ở cửa. Người phụ trách của quỹ Kim Hội bước xuống xe, kêu mấy người nhân viên mang từ trên xe xuống rất nhiều quần áo, đồ ăn và đồ dùng học tập.

Theo sau, không thể thiếu được là một mớ ký giả, nhăm nhe máy ảnh sẵn sàng bấm lia lịa.

Tống Khinh Ca không đi theo mọi người vào bên trong mà dừng chân ở bên ngoài cô nhi viện.

Nơi này đối với cô không còn xa lạ, tuổi thơ của cô là từ đây mà lớn lên. Cô nhi viện trong mắt cô luôn là một ngôi nhà chung, mà ở đó cô có những người bạn thân, cuộc sống tuy không được đầy đủ nhưng niềm vui thì không bao giờ thiếu. 

Trước đây, xung quanh đều là những ngôi nhà thấp, cũ. Nhưng mấy năm gần đây, quản lý thành phố Z đã có nhiều cải cách, cùng với sự phát triển của kinh tế thị trường, những toà nhà thấp, cũ đã dần dần được thay thể bởi những toà cao ốc. Tương lai không lâu sau, nơi này sẽ trở thành giải đất phồn vinh.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng còi xe, quay đầu lại thì nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc, nhìn qua lớp kính chắn gió trước, là khuôn mặt lạnh nhạt của Đại Boss.

Anh sao lại đến đây?

Tống Khinh Ca hơi giật mình, lùi về sau mấy bước, sau đó chạy như bay vào trong.

“ Khinh Ca, sao em vẫn chưa vào?" La Thế Sâm đợi bên trong một lúc, mãi không thấy bóng dáng cô đâu, vì vậy hắn mò ra đây, lại thấy Đại Boss đang từ trên xe Bentley bước xuống. La Thế Sâm sắc mặt không tốt, thoáng thấy Tống Khinh Ca đang chạy vào liền chặn cô lại, sau đó ôm eo cô cùng bước vào.

Tống Khinh Ca kháng cự lại hành động của hắn, sau đó đứng cách hắn xa xa một chút.

“ Sao Cố Phong Thành lại tới đây?" La Thế Sâm không vui hỏi.

“ Ai biết?" Cô không chú tâm vào câu hỏi của hắn, thuận miệng đáp lại. Cô cũng đang thắc mắc, tại sao anh lại đến đây? Vừa vặn có tiếng bước chân đi tới, cô đoán được là Đại Boss nên trong lòng có chút khẩn trương.

Đại Boss chân dài, vài bước đã đi tới bên cạnh họ. Người phụ trách quỹ Kim Hội nhìn thấy anh, vội vàng ra nghênh đón: " Cố tổng, ngài đã đến: " 

Khi người phụ trách giới thiệu Đại Boss với viện trưởng Tạ thì nói như sau: " Lần này, người quyên góp nhiều tiền từ thiện nhất là Cố tổng..”

Tạ viện trưởng cùng Đại Boss bắt tay, sau khi nói lời cảm ơn anh, thì nhìn thấy Tống Khinh Ca đang mỉm cười bước tới: " Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp!” Dứt lời, bà dang tay muốn ôm cô.

“ Mẹ Tạ, mẹ có khoẻ không?" Tống Khinh Ca khẽ mỉm cười, ôm lấy viện trưởng Tạ. Ngày đó, khi ở cô nhi viện, viện trưởng Tạ đối với đứa trẻ nào cũng như là một người mẹ, cho nên ở cô nhi viện, bọn trẻ đều gọi bà là “ mẹ Tạ ”.

“ Ta rất khoẻ, bọn trẻ cũng rất ngoan." Viện trưởng Tạ hiền dịu nhìn cô, trong mắt vui mừng nhưng không khỏi lo lắng: " Gần đây bận nhiều việc lắm không, ta thấy còn gầy đi nhiều quá." 

Nhìn hai người có vẻ thân quen từ trước, người phụ trách quỹ Kim Hội hỏi: " viện trưởng Tạ, lần này tranh của Tống tiểu thư bán đấu giá được nhiều tiền nhất, quỹ chúng tôi sẽ trích ra một khoản trong đó để đến mùa xuân sang năm sửa chữa lại cho cô nhi viện, cũng có thể mua thêm được một số trang thiết bị cho cô nhi viện.

Viện trưởng Tạ kéo ta Khinh Ca, xúc động nhìn người phụ trách quỹ nói: " Con bé giúp cô nhi viện nhiều lắm, đâu chỉ là lần này, trước đó đã giúp cô nhi viện thay thế tất cả thiết bị sưởi ấm."

Mọi người ở đó vô cùng kinh ngạc, có ký giả hỏi: " Tống tiểu thư, cô còn trẻ như vậy mà đã giàu lòng nhân ái, xin hỏi cô vì lý do gì lại muốn làm từ thiện nhiều như vậy?" 

Ánh mắt mọi người nhìn cô, Tống Khinh Ca bản tính khiêm tốn, không thích khoe khoang. Ký giả đã hỏi như vậy, thì cũng nên đáp lại: " Không có lý do gì cả, tôi thấy mình nên làm như vậy." 

“ Chắc chắn phải có lý do chứ!” Ký giả vẫn không tha.

Tống Khinh Ca hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh nói: " Nếu cần phải có lí do, thì đó chính là uống nước nhớ nguồn." Cô thoáng trầm mặc sau đó nói tiếp: " Đây đã từng là nơi tôi lớn lên, là nơi lưu giữ tuổi thơ của tôi." 

Mọi người nhìn quanh kinh ngạc, Tống Khinh Ca vô ý nhìn thấy Đại Boss, ánh mắt anh nhìn cô, giống như có chút nghi ngờ.

Viện trưởng Tạ mở lời mời mọi người vào thăm bên trong cô nhi viện, cắt đứt lòng hiếu kỳ của mọi người.  

Đầu tiên, mọi người đi thăm ký túc xá, phòng ăn, khu vui chơi. Đi đến nơi nào, Viện trưởng Tạ cũng dịu dàng giới thiệu qua.

La Thế Sâm kéo tay Tống Khinh Ca, càu mày không vui nói: " Em nói những lời kia làm gì? Để lấy lòng mọi người? Em không sợ mọi người biết trước đây em là trẻ mồ côi? chẳng lẽ không sợ ký giả sẽ đem điều này viết lên báo sao?"

Hắn ta có ý gì? Tống Khinh Ca không vui đẩy tay hắn ra: " Tôi là trẻ mồ côi, ở đây gần 10 năm, đây là sự thật. Nếu họ thật sự muốn đăng lên báo, cứ tự nhiên."

La Thế Sâm cười lạnh: " Em không sợ.. những người không hiểu chuyện sẽ viết thành ý khác sao?" 

Tống Khinh Ca lạnh nhạt: " Tôi không thẹn với lương tâm, nên không sợ." 

La Thế Sâm mặt mày xám xịt, đang muốn buông thêm vài câu giễu cợt thì nhìn thấy Đại Boss đang bước tới. Hắn lại dùng chiêu cũ, kéo Tống Khinh Ca lại, giọng điệu đột nhiên dịu dàng: " Anh nói đùa, em đừng giận anh nhé." 

Đại Boss nhìn bộ dạng mập mờ của hai người, không vui dời mắt nhìn sang chỗ khác.

--

Tiếp đó, mọi người đi đến thăm phòng học, bọn trẻ vừa mới tan lớp, có mấy nhóc nhận ra Tống Khinh Ca, rối rít chạy tới ôm chân cô: " Chị Nhạc Nhạc, chị Nhạc Nhạc!”

“ Chị Nhạc Nhạc, chị có khoẻ không, sao lâu quá mới đến thăm chúng em." Một bạn nhỏ trách cô: " Mẹ Tạ luôn nói chị bận việc, không rảnh." 

Nhìn lũ nhóc, Tống Khinh Ca như nhìn thấy chính mình, đáy lòng liền mềm nhũn. Mấy tháng qua, cô bận bịu với công việc của Tống thị, không có thời gian đến đây: " Chị phải làm việc mà."

Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn cô, Viện trưởng Tạ giải thích: " Nhạc Nhạc rất có lòng, trước đây mỗi tháng đều tới, dạy bọn trẻ vẽ tranh và ca hát, bọn nhóc này rất thích nó, vẫn luôn nhắc tới nó." 

“ Lần trước chị dạy bọn em bài hát, chúng em thuộc rồi đó." Một bạn nhỏ cười nói: " Đang đợi chị tới, hát cho chị nghe." Dứt lời, có mấy bạn nhỏ kéo cô vào phòng học: " Chị Nhạc Nhạc, chị đánh đàn, chúng em hát có được không?" 

Có nhiều người đang ở đây khiến cho Tống Khinh Ca có chút lúng túng.

“ Đi đi." Viện trưởng Tạ cười nói: " Bọn nhóc đợi con nhiều ngày rồi, nhân cơ hội này, dàn đồng ca của cô nhi viện biểu diễn cho mọi người xem." 

Không nỡ lòng làm phật ý của viện trưởng Tạ, Tống Khinh Ca đi vào phòng học, ngồi trước giá đàn organ cũ, chỉnh chỉnh âm sau đó đầu ngón tay nhỏ lướt nhẹ trên phím đàn, bởi vì đàn organ đã cũ nên âm thanh phát ra không được hay, thậm chí có chút rè nhưng không hề ảnh hưởng đến những bạn nhỏ đang vô cùng hăng hái, theo những nốt đàn của cô bắt đầu hát

..

Bầu trời ngàn ánh sao, nhưng không có tiếng trả lời. Dưới đất, con đang nhớ đến mẹ;

Bầu trời nhấp nháy ngàn ánh sao, trái tim mẹ lại lạnh như tuyết.

Tống Khinh Ca đánh đàn, cùng các bạn nhỏ hát. Tiếng hát trong trẻo của trẻ thơ hoà vào giọng hát ngọt ngào của cô, mặc dù không thật hoàn mỹ nhưng lời bài hát có chút man mác khiến cho nhiều người đứng bên ngoài cửa sổ mắt ướt át, xúc động.

Đại Boss nhìn cô không chớp mắt, nhìn cô ca hát, giờ phút này rất dịu dàng, ôn nhu, thỉnh thoảng mắt cô nhìn sang mấy bạn nhỏ, vô tư cùng chúng ca hát. Dáng vẻ kia rất động lòng người, khiến cho nhịp tim của Đại Boss tăng tốc. Trong lòng anh, có chút xót xa.

--

Bữa trưa, mọi người cùng bọn trẻ dùng bữa tại phòng ăn. Khi nhân viên phụ trách phòng ăn điểm danh, phát hiện thiếu một bạn nhỏ. Vội vàng nói với viện trưởng Tạ.

Viện trưởng Tạ vội vàng bảo nhân viên đi tìm.

Nghe thấy có người nói thiếu một bạn nhỏ, người phụ trách quỹ hỏi: " Có cần báo cảnh sát không?"

Viện trưởng Tạ cau mày, lắc đầu nói: " Tạm thời không cần, để chúng tôi đi tìm đã." Cái tên Tiểu Hạo này, rất nhiều lần trốn đi, đây không phải là lần đầu.

“ Vậy thì để chúng tôi tìm giúp." Người phụ trách đề nghị, nếu may mắn tìm thấy, cũng sẽ tuyên truyền được thêm cho quỹ từ thiện.

Thằng nhóc tên Tiểu Hạo, 7 tuổi, trừ bị chút vấn đề về não, mắt còn bị lé. Cho nên, thường bị những bạn nhỏ khác kỳ thị, làm cho nó càng ngày càng xa lánh mọi người, hành động càng lúc càng kỳ quái.

Đối với Tống Khinh Ca, Tiểu Hạo không xa lạ gì. Mỗi lần cô đến đây, Tiểu Hạo luôn quấn lấy cô, nó đặc biệt thích cô. Khi biết Tiểu Hạo không thấy đâu, cô vô cùng lo lắng.

Tìm khắp trong cô nhi viện một lần, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Hạo đâu. Đột nhiên, có một bạn nhỏ nói hình như nhìn thấy Tiểu Hạo đi ra ngoài cô nhi viện.

Bên ngoài cô nhi viện, nhiều nhà dân đã bị dỡ đi, dọc con đường lớn hai bên đang xây dựng cao ốc. Mọi người vừa đi vừa gọi, cuối cùng ở một toà nhà đang thì công mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ khóc.

“ Tiểu Hạo! Tiểu Hạo, là con sao?" 

Nghe theo tiếng khóc, mọi người nhanh chóng tìm vị trí Tiểu Hạo. Thằng nhóc đang lồm cồm bò trên toà nhà đang thi công, khó ước chừng ở tầng mấy, chỉ biết là ngước lên nhìn rất cao. Nhìn bộ dạng đang vô cùng sợ hãi.

Nhìn quanh không có cầu thang, chỉ có một dàn sắt * ở gần đó. Không biết Tiểu Hạo leo lên bằng cách nào. Nhìn thấy mọi người đến, Tiểu Hạo càng khóc to hơn.

*Cái này có lẽ là dàn sắt để người thợ xây đứng lên trát tường.

Viện trưởng Tạ hết hồn nhưng cố gắng nói giọng trấn tĩnh thằng nhóc: " Tiểu Hạo, đừng sợ."

Tiểu Hạo càng khóc lớn, không cẩn thận thiếu chút nữa nhoài ra tới khung sắt. Nó sợ hãi, khóc càng to hơn. Phía dưới mọi người hốt hoảng, cao thế kia mà rơi xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi..

“ Tiểu Hạo, con đừng động đậy, ngàn vạn lần không được động đậy! Chúng ta lập tức lên cứu con." Viện trưởng Tạ gấp đến độ không kịp, chỉ sợ thằng nhóc kích động té xuống.

Nhân viên ở cô nhi viện đa số là phụ nữ, nhìn thấy dàn sắt có phần sơ sài, ai cũng cảm thấy sợ, mấy người nhân viên nam đứng gần đó, tay chân lại có chút khiếm khuyết. Ánh mắt viện trưởng quét sang phía người phụ trách quỹ Kim Hội và mấy người khách cũng đến thăm cô nhi viện, nhưng chẳng thấy người nào chủ động đứng ra muốn giúp đỡ, mà ở phía trên Tiểu Hạo khóc ngày càng to hơn, bà hoảng hốt bước đến chỗ dàn sắt.

Nhưng bà đã hơn 60 tuổi, vạn nhất..

“ Mẹ Tạ, để con leo lên." Tống Khinh Ca cởi giày cao gót, bước tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.