Báo Cáo Ký Chủ, Ngài Đã Bị Công Lược!

Chương 35: Ý của sư huynh là...Giết người diệt khẩu?




Tên lính canh mang cái móc nhọn bằng sắt nướng trên lửa nóng, từng bước tiến đến trước mặt cô gái, tay hơi dùng sức, chiếc móc sắt thô cứng mạnh mẽ đâm xuyên xuống vùng xương tỳ bà của người cô gái, chỉ trong chớp mắt, máu tươi liền lập tức phun thẳng ra ngoài, bắn tung tóe lên mặt của tên lính canh đó.

Hắn khẽ vặn chiếc móc lại, kéo xích sắt vào, đem toàn bộ đoạn xương tỳ bà của cô gái khâu lại.

Cô gái đau đớn thét lên một tiếng, toàn thân căng cứng, hai tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay đã bị ép gãy, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng rỉ ra trên trán hòa cùng với máu tươi, từng giọt từng giọt nhiễu thẳng xuống mặt đất tạo nên những tiếng tóc tách lạnh lùng.

Tên quản gia nhìn thấy một màn này, trong mắt thoáng lóe qua chút thương tiếc, vị Nhị tiểu thư này nói sao đi nữa cũng từng là tiểu thư của Vân phủ, nhưng trời xui đất khiến lại để mẫu thân cô ta chết sớm, lại không được Tướng quân sủng ái… bây giờ rơi vào kết cục này, e là đến chuyện sống chết của nàng, Tướng quân cũng không hay biết.

Cai ngục vốn là một người rất giỏi nhìn mặt mà đoán ý, vội lên tiếng thăm dò, “Chu đại nhân, liệu có nên tiếp tục…”

Tên quản gia đã hết kiên nhẫn, đứng phắt dậy, “Ngươi phải hiểu được tâm tư của phu nhân chứ! Phu nhân đưa cô ta đến chỗ của ngươi, đương nhiên là hy vọng ngươi sẽ để tâm ‘trông nom’ một chút. Trong chuyện này, lợi hại ở đâu chẳng lẽ ngươi còn cần ta phải giải thích cặn kẽ?”

“Tiểu nhân đã rõ! Tiểu nhân đã rõ!”

Qua cơn đau đớn vừa nãy kia, cô gái vẫn chưa mất đi ý thức, bên dưới thập tự giá đã phủ đầy một bãi máu, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống tạo thành một vũng máu tươi, đỏ sẫm đến chói mắt!

Đau đớn hơn thế nàng cũng từng trải qua, chỉ cần giữ được mạng sống, phải chịu thêm cái đau đớn gấp trăm lần nàng cũng không sao!

Nàng là Ngu Vãn Ca, từng là cô gái được thái  tử Nam Chiêu sủng ái nhất!

Nhưng cuối cùng, hắn lại dùng da của nàng làm thành mặt trống, lấy đi con mắt to tròn của nàng để tô điểm thêm cho mảnh ngói lưu ly Hạo Nguyệt Châu*(một thứ ngọc quý ở Tây vực) của hắn. Mặc dù dáng vẻ của nàng đã bị hắn làm thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng Hác Liên Thành, hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng!

Hắn khoác bộ y phục hỷ bào màu đỏ thắm lên người nữ nhân mà hiện giờ hắn đang sủng ái nhất, để cô ta đắc ý ngồi trước mặt nàng.

Những chiếc móng tay được tô màu đỏ thắm hung hăng nâng cằm nàng lên, “Vãn Ca ơi VãnCa, ngươi nhìn này, hỷ phục của ta có màu đỏ thắm đấy! Ha Ha Ha!”

Mà nàng, bởi vì da đã bị lột, mắt đã bị móc đi, bây giờ không khác gì một con chó mù đang nằm lê lếch trên mặt đất, phải nhờ vào hai lỗ tai của mình để phán đoán phương hướng và âm thanh đang truyền tới.

“Ây da, quên mất nha, bây giờ ngươi có nhìn thấy gì đâu mà đỏ với chẳng đỏ. Có điều cũng đừng lo lắng quá, ta nói tin này cho ngươi hay, bộ hỷ phục này của ta được nhuộm bằng máu của ba trăm hai mươi mốt mạng người trong Ngu phủ nhà ngươi đấy!”

Nữ nhân đó cười vang một tiếng khanh khách, tiếng cười khiêu khích tựa như chuông đồng, giống như chú thuật, từng tiếng từng tiếng rót vào tai nàng.

Ngu Vãn Ca thờ người ra tại chỗ, trong đầu không khỏi nhớ tới vị Hoàng tử cao quý, Hác Liên Thành từng nhìn nàng bằng ánh mắt sủng nịch, “Vãn Ca, tổng cộng Ngu phủ có bao nhiêu nhân khẩu vậy? Đợi ta trở thành Thái tử, trên dưới quà cáp nhất định cũng phải chuẩn bị một lần!”

Những cánh hoa đào tung bay theo gió, trong mắt của nàng chỉ độc chứa một nam tử tuấn lãng phong dật, nghe hắn hỏi vậy, nàng cười một cái, nói toạc ra, “Ngu phủ nhà thiếp là đại gia tộc có lịch sử hơn một trăm năm, trên dưới quý phủ, không tính thiếp là có ba trăm hai mươi mốt nhân khẩu. Nếu ngài muốn đăng phủ cầu thân, e là phải chuẩn bị không ít lễ vật đâu.”

Hác Liên Thành sủng nịch vuốt ve mái tóc nàng, trong mắt hắn lộ vẻ cao thâm khó lường, chỉ tiếc là khi đó… nàng nhìn không thấu thâm ý trong mắt của hắn.

Ngu Vãn Ca từ trong hồi ức dần dần tỉnh lại, nữ nhân ở trước mặt nàng giả vờ thần bí nói: “Ngươi ngửi thử xem, trong không khí có phải đang bốc lên mùi máu tanh nhàn nhạt không? Quả nhiên người của Ngu phủ rất đông nha, máu tươi nhiều đến nỗi chảy cả thành sông đến tận ngoại thành. Ta cho người đem thước vải trắng mang đi nhuộm, nhuộm dần nhuộm dần… quả thật màu vải còn đỏ tươi hơn gấp trăm lần bất kỳ loại thuốc nhuộm thượng hạng nào đó!”

Những ngón tay của Ngu Vãn Ca cong lại thành móng vuốt, mạnh mẽ cào xuống mặt đất.

Tiếng nói của nữ nhân đó vẫn vang lên từ nơi xa thẳm: “Chỉ tiếc là… ngươi vẫn không nhìn thấy được.”

Ngu Vãn Ca đột nhiên cười rộ lên: “Ha Ha… Bích Tuyết, ngươi cho rằng ngươi thắng được ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.