Báo Cáo Ký Chủ, Ngài Đã Bị Công Lược!

Chương 32: Việc này cứ như vậy định rồi




Thái độ bất thường của tôi hôm đó vô tình làm cho chị Thục Hoàn nghi kỵ, bất quá nghe lời giải thích của tôi, chị cũng dần tin tưởng, hiện tại thái độ đối với tôi cũng đã trở lại bình thường như trước.

Ngày hôm qua tôi đã dành trọn một ngày nghỉ phép do bị bệnh để điều tra toàn bộ những thứ liên quan, cuối cùng tôi chân chính xác nhận, thế giới hiện tại mà tôi đang sống chính là thế giới trong bộ phim bằng chứng thép. Mà vụ án hiện tại tổ đang theo chính là vụ án đầu tiên mở màn của bộ phim.

Đời trước tôi rất thích bộ phim bằng chứng thép, xem đi xem lại vài lần. Cho nên các vụ án và tình tiết trong phim tôi cũng còn nhớ. Vậy nên… vụ án hiện tại mà chúng tôi đang điều tra tôi cũng đã biết được hung thủ rồi.

Tôi nhớ không nhầm thì vụ án này phá được là nhờ sếp Cao phát hiện được sợi bông trên góc tủ, một con dao có dính máu người trong bếp, một vết trượt dưới sàn nhà. Và… một gói hột xoàn trong hồ cá. Cho nên…

Tôi nghĩ hiện tại tôi cần phải nhắc nhở sếp Cao một chút về vấn đề này. Tuy biết rõ cuối cùng sếp Cao cũng sẽ tìm ra bằng chứng. Nhưng mà… tôi cần phải làm cho mình đứng vững gót chân ở phòng pháp chứng này, vậy nên tôi cần phải làm chủ tình huống. Nếu không thì thật có lỗi với bản thân và sự hiểu biết trước sự việc của mình.

“Làm gì? Còn không khoẻ sao? Có muốn chị xin sếp Cao cho em nghĩ thêm một ngày nữa không?” Tôi còn đang thầm thì tự nhủ thì giọng nói của chị Thục Hoàng vang lên từ phía sau, làm hại tôi giật mình xém chút ném xấp hồ sơ đi. Tôi cười gượng nhìn chị.

“Không, em khoẻ rồi. Mới nhận việc, nếu nghĩ hoài sẽ có ấn tượng không tốt với sếp. Em nghèo lắm, nếu lúc này mà mất việc, chắc em phải đi ăn xin”

Chị Thục Hoàng nghe tôi nói vậy thì phì cười. Chị nói:

“Em có nói quá không? chị nghe nói em biết nói tới năm ngôn ngữ, cho dù không có việc này, em cũng có thể đi làm được nhiều việc khác”

Tôi biết là chị Thục Hoàng đang khích lệ mình, bất quá tôi lại làm bộ khẩn trương nói:

“A đừng nha, em không muốn đi làm cái gì hết, chỉ muốn làm việc ở đây thôi. Chị Thục Hoàng, chị không thể để sếp đuổi em đâu. Dù em biết năm thứ tiếng, nhưng với cái bằng cấp “Trung Bình” toàn mỹ kia của em, sẽ không có ai dám nhận em đâu”

Chị Thục Hoàng cười phá lên, sau đó vỗ vỗ vai tôi nói:

“Được rồi, không chọc em nữa. Coi chuẩn bị hồ sơ đi, một lát đi theo chị cùng sếp Cao tới hiện trường”

Nghe nói được tới hiện trường tôi mừng quá trời. Thật tốt, tôi còn đang lo lắng không biết phải làm sao để được đi tới đó đây.

Một tiếng đồng hồ sau.

Hiện tại tôi đang đứng trong nhà của nạn nhân, cũng chính là nơi xảy ra vụ án. Đi cùng tôi còn có chị Thục Hoàng, sếp Cao, Anh Quốc Minh, và madam Nhu cùng với hai anh cảnh sát là anh Thặc và anh Thắng. Vì biết rõ các vật chứng nằm ở chỗ nào, cho nên lúc này tôi cũng không như những người khác tản loạn tìm kiếm, mà trực tiếp đi vào trong nhà bếp, cẩn thận tìm kiếm trên các con dao.

Đang lúc tìm kiếm thì anh Quốc Minh bên tổ hoá nghiệm đi vào. Anh thấy tôi tìm tòi trên mấy con dao thì xán tới hỏi.

“Hạ Anh, em tìm cái gì trên đó vậy?”

Nhìn thấy anh, tôi chợt nhớ tới có một loại ánh sáng laze có thể nhìn thấy vết máu đã từng dính trên đồ vật. Vì thế tôi vội kéo anh tới, chỉ vào mấy con dao rồi nói.

“Anh Quốc Minh, anh nói xem có khi nào con dao hung khí chưa tìm được là một trong số những con dao ở đây không?”

Anh Quốc Minh bị tôi hỏi thì ngớ người, bất quá anh cũng không có thái độ xem thường mà còn cẩn thận hỏi lại:

“Ý em là có thể trong số những con dao ở đây có con dao hung khí mà chúng ta vẫn chưa tìm được?”

Tôi không chắc chắn gục gật, sau đó giả bộ học hỏi.

“Anh Quốc Minh, anh nói, có cách nào có thể nhận biết được con dao đó đã từng dính qua máu người không?”

Anh Quốc Minh gật đầu. “Có chứ, bất quá còn phải xem con dao đó có bị hoá chất tẩy qua không!”

Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài, rất nhanh đã trở vào, trên tay còn mang theo hai cái vali chuyên dụng.

Anh đem vali mở ra, sau đó lấy sợi dây điện cắm vào ổ điện, kế tiếp liền đưa cho tôi một cặp kính.

Tôi nhận lấy, đeo vào. Anh cũng đeo vào một cái, sau đó bật đèn gọi lên trên mấy con dao.

Rất nhanh tôi nhìn thấy trên một con dao trong số các con dao sạch sẽ kia ánh lên vài bệt đen đen, nhìn vào các vết đen này, anh Quốc Minh vừa kinh ngạc vừa kích động gọi lớn ra ngoài.

“Sếp Cao, mau vào xem thử, chúng ta đã tìm được hung khí gây án!”

Rất nhanh có ba bốn người tiến vào, trong đó có chị madam Nhu trong truyền thuyết. Chị đi trước dẫn đầu, rồi tới sếp Cao, rồi tới chị Thục Hoàn.

Anh Quốc Minh đem con dao đưa tới trước mặt sếp Cao, sau đó kích động nói:

“Sếp Cao, nghe Hạ Anh nói có thể trong các con dao này có con dao hung khí, cho nên em “soi” thử. Không ngờ… con dao này lại nổi lên phản ứng”

Sếp Cao nhận lấy con dao, cẩn thận lật qua lật lại xem, qua một hồi liền gật gù nói:

“Con dao này từ hình dáng tới độ dài đều rất giống con dao hung khí B mà bác sĩ Cổ mô phỏng. Rất có thể nó chính là con dao mà chúng ta chưa tìm được”

Anh Quốc Minh nghe sếp Cao nói liền dùng ánh mắt tán dương nhìn tôi, bị ánh mắt đó của anh làm tôi hơi chút mất tự nhiên. Thấy sếp Cao và mọi người cũng nhìn mình, tôi ngượng ngùng sờ đầu nói:

“Chỉ là may mắn, em chỉ đoán đại, không nghĩ lại…”

Sếp Cao sâu xa cười:

“Trong nghề này của chúng ta, cũng cần phải có may mắn nữa đó!”

…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.