Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 40




BALTIMORE, MARYLAND

Mark Sheppard trở về nhà với ý tưởng về một quả bom thực sự. Mac Mangan, người chỉ huy của đội SWAT hạt Charleston hóa ra lại là một nguồn tin tốt hơn anh tưởng rất nhiều.

Mặc dù Mangan đã yêu cầu nói chuyện sau khi tắt máy ghi âm nhưng Sheppard biết chẳng có chuyện gì đáng nói. Anh đã mất cả buổi chiều nhưng cuối cùng cũng có thể khiến vị chỉ huy này đồng ý trích lời như một nguồn tin không được tiết lộ danh tính.

Vụ bắn súng đó có gì đó rất không ổn và Mangan không muốn làm cho nó phức tạp thêm nữa. Thực tế là có một phóng viên của tờ Baltimore Sun đã lặn lội tới tận Charleston để nói chuyện với ông ta khiến ông ta hiểu ra rằng cần phải bắt đầu điều tra lại mọi thứ.

Sheppard lắng nghe ông kể lại chi tiết các sự việc xung quanh. Cứ cho là có sự phối hợp với FBI ở Washington. Nhưng không hề có một nhân viên nào thuộc văn phòng của FBI tại Columbia, Nam Caroline dính dáng vào việc này. Hai điệp vụ tới làm việc với đội SWAT giải thích rằng văn phòng Columbia đang đóng cửa. Có một mối lo ngại rằng việc họ bỏ trốn có liên quan tới người bên trong và trong khi chờ đợi một cuộc thanh tra nội bộ bên thực thi luật pháp Charleston phải để yên cho Văn phòng này tham gia vào việc giải quyết vụ này.

Sheppard đã đề nghị Mangan miêu tả hai điệp vụ FBI với thông tin dẫn đến địa điểm của đối tượng. Đó cũng chính là hai gã mà Tom Gosse nhìn thấy lấy cái xác ở Baltimore và cũng chính là kẻ đe dọa Frank Aposhian. Vị chỉ huy đội SWAT đã miêu tả chúng chính xác, chính xác tới cả tên chúng đang sử dụng – Stan Weston và Joe Maxwell.

Những “điệp vụ” này rất có sức thuyết phục. Họ rất lịch sự, chuyên nghiệp và có giấy ủy nhiệm hẳn hoi. Còn nữa họ đến để tóm một tên tội phạm đã đe dọa mạng sống của nhiều trẻ em và là kẻ mà cả bang đang nóng lòng muốn đưa ra xét xử trước công lý.

Mangan và đội SWAT hạt Charleston của ông đã được báo có mặt, nhưng lại bị đẩy ra làm vỏ bọc để được Weston và Maxwell làm việc. Hai gã này nói rằng chúng muốn nói chuyện với kẻ tình nghi nhằm tóm sống hắn. Ngay sau khi chúng vào ngôi nhà, những cuộc đọ súng căng thẳng bùng lên. Khói súng chưa kịp tan hết, Maxwell đã hiện ra ở cửa thông báo cho Mangan và người của ông biết rằng kẻ tình nghi đã bị giết và rằng họ cần một cái xe chở xác.

Là một nhân viên chiến thuật hàng đầu tại hiện trường, Mangan tiếp cận ngôi nhà để khảo sát hiện trường để làm báo cáo sau khi tác nghiệp. Weston gặp ông ở thềm cửa của ngôi nhà và chặn đứng lối vào. Hắn khẳng định rằng đồng nghiệp của hắn cần tập hợp bằng chứng và rằng chừng nào chúng chưa xong việc, càng ít người tới làm hỏng hiện trường vụ án càng tốt. Mangan không thích điều này. Những gã này hơi bị bảo vệ quá mức cần thiết và Maxwell tới cửa rồi nói với Weston là cho phép vị chỉ huy của đội SWAT vào trong.

Trước hết, ông muốn nhìn cái xác. Nó đang ở trong phòng ngủ phía sau nhà, trong tay vẫn khư khư khẩu súng máy và một khẩu súng ngắn đã cưa nòng đang nằm lăn lóc trên sàn ngay cạnh hắn. Khi Mangan nghiên cứu cái xác có điều gì đó khiến ông thấy buồn cười. Mặc dù bị rất nhiều vết đạn vào người nhưng kẻ tình nghi lại không hề bị chảy máu nhiều.

Khi Mangan cúi xuống để nhìn cho rõ hơn, điệp vụ Weston chặn ngay và nói anh ta muốn ông giúp đỡ để anh ta tiếp tục công việc. Mặc dù thâm tâm đang mách bảo ông rằng ông có đầy đủ quyền để khám nghiệm cái xác nhưng Mangan vẫn làm như người ta bảo ông.

Lát sau, điệp vụ Maxwell nhẹ nhàng móc vào dưới khuỷu tay ông và đưa ông ra phía trước ngôi nhà. Vừa đi, Maxwell vừa giải thích rằng FBI đã quyết định cho phép đội SWAT hạt Charleston xem xét chi tiết vụ việc. Đây là vấn đề của địa phương và các công dân của Nam Carolina sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi biết chính người của họ đã vứt túi rác này đi.

Mặc dù những người của ông sẽ thấy ổn nhưng với Mangan thì vẫn có gì đó không ổn – đặc biệt là cái xác. Ông đã có đủ thời gian để nhận ra rằng chỉ có người chết mới không chảy máu khi bị đâm hay bị bắn.

Có gì đó khác cũng khiến ông cảm thấy không ổn. Maxwell và Weston nhìn ngó và hành động như một vụ việc thực sự, nhưng họ lại khiến Mangan không thể nhúng tay vào.

Rời khỏi ngôi nhà Mangan nhanh chóng quay lại chiếc xe của đội SWAT và leo vào bên trong. Ông yêu cầu người của mình chỉnh tần số điện đài và hướng dẫn họ theo dõi ngôi nhà. Nếu bất kỳ ai trong số hai điệp vụ kia của FBI xuất hiện ở cửa sổ hay chuẩn bị thoát ra qua cửa trước hoặc cửa sau ông cần phải biết. Sau đó, Mangan ra khỏi chiếc xe.

Cúi thật thấp xuống để bên trong không nhìn thấy Mangan trườn quanh ngôi nhà rồi cẩn thận núp dưới cửa sổ. Khi tới phía sau phòng ngủ có cái xác bên trong ông lấy ra một cái ống nghe sợi quang đặc biệt. Ông cũng muốn có một cái máy quay camera nhưng không thể khoan qua tường mà không bị phát hiện.

Chiếc ống nghe sợi quang đặc biệt viết tắt là FOS, là một thiết bị cực kỳ nhạy cho phép đội chiến thuật nghe trộm qua cửa, cửa sổ, thậm chí là tường bê-tông. Mangan bật chiếc ống nghe lên đeo tai nghe vào và bắt đầu lắng nghe những gì đang diễn ra bên trong.

Cho rằng Maxwell và Weston đã bắn chết hắn nên Mangan không hề ngạc nhiên khi thấy chúng bận rộn vẽ ra chứng cứ.

Điều khiến ông ngạc nhiên là tại sao chúng lại làm việc đó và làm theo lệnh của ai. Khi ông ta kể xong câu chuyện, Sheppard hiểu tại sao ông lại chọn cách giữ bí mật và chơi trò đố chữ. Giờ đây, quả bóng đã đá vào sân của Sheppard và anh cần phải chuẩn bị bước tiếp theo thật kỹ càng. Anh sẽ kết tội Tổng thống Mỹ một số tội cực kỳ nghiêm trọng và sẽ phơi bày tất cả bằng một bài cực kỳ tỉ mỉ trên trang bìa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.