Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 13




Một trăm phút[1] dưới đường hầm dốc thoai thoải dẫn tới khu hầm Sargasso, Harvath bán tín bán nghi rằng sẽ có một hướng dẫn viên du lịch với một cây đèn đeo trên trán của thợ mỏ, hoặc một diễn viên râu ria xồm xoàm, bụi mờ cả đi, kể cho họ nghe những câu chuyện về căn hầm số Bảy may mắn. Nhưng đến phút thứ một trăm, thái độ của Harvath thay đổi hẳn.

[1] Đơn vị đo chiều dài của Anh bằng 0,3048m

Khá khăn cho Tim Finney. Chào đón họ, không phải là một cái cửa bằng thép không gỉ, công nghệ cao theo phong cách James Bond. Thay vào đó là một cái cửa ghép bằng năm tấm ván cũ kỹ như sắp rơi ra khỏi bản lề. Một cái biển không lấy gì làm nổi bật được gắn hờ vào với dòng chữ. Nguy hiểm. Tránh xa.

Finney đã làm một chum chìa khóa và mở cái khóa móc dây xích bằng sắt nặng nề vắt ngang cửa. Ông tiếp tục lần xuống một đường hành lang rộng, gồ ghề. Bộ tam dò theo một loạt đường ray mà Harvath nghĩ hẳn từng được dùng để đẩy nguyên liệu vào và đưa hàng ra.

Tới đó, một hàng bảo vệ lại chào đón họ. Mặc dù trông họ cũng chỉnh tề như những người lính gác trước đó, nhưng những người này chỉ vẫy tay.

“Ở dưới mặt đất vài trăm phút, người của ông bắt đầu bớt nhiệt tình à?” Harvath nói đùa.

Cả Finney và Parker cùng cười. “Anh không biết, trên đường tới đây, anh đã qua bao nhiêu cửa kiểm tra an ninh phải không?” Parker nói: “Từ lúc anh vào mỏ, chũng tôi không chỉ theo dõi thân nhiệt và nhịp tim của anh, mà chúng tôi còn biết rõ nếu anh có mang theo bất kỳ một loại vũ khí, chất nổ, thuốc nổ, chất lỏng hay chất keo nào trên người anh nữa.”

“Mọi thứ trừ việc liệu tôi mặc quần lót ống rộng hay không”, Harvath khẳng định.

“Chúng tôi cũng biết cả điều đó”, Finney vừa giả vờ kiểm tra cái tai nghe vừa nói. “Rõ ràng, nó có đoạn da với từ Go Navy trên những đồng xê-quin[2]”.

[2] Đồng tiền vàng ở Vơ-ni-zơ

Harvath cười nhăn nhở và giơ ngón tay ra. Họ tiếp tục đi cho đến lúc tới chỗ một cái thang máy kiểu của thợ mỏ. Finney nâng cái lưới sàng quặng lên và họ cùng bước vào trong. Finney lấy một cái thẻ trong túi ra, quét qua chỗ đọc thẻ từ, rồi giơ ngón tay phải để máy kiểm tra. Khi được chấp nhận, thang máy mới bắt đầu chạy xuống.

Xuống đáy hầm, có một chiếc xe đặc biệt được thiết kế để chạy trong lòng đất chờ bọn họ.

Trong khi người lái xe đưa họ vào sâu trong lòng mỏ, Finney giải thích cho Harvath nghe về mục đích của chương trình Sargasso. Đã có nhiều đoàn từ pháo đài Bragg, Trại Perry cùng CIA, cũng như pháo đài Story với những người nhái hải quân SEAL tới thăm quan chỗ chúng tôi và họ đều thích quy trình đào tạo ở đây. Mục đích cuối cùng, dù người của họ có tốt đến đâu, dù thành công hay thất bại, đều đề đạt được một yêu cầu duy nhất: khả năng làm tình báo.

“Từ đó tôi có một ý tưởng và tôi gọi vài cuộc điện thoại tới một số người quen trước đây ở phía Đông. Chúng tôi nghe nói nhiều về mức trợ cấp hao mòn sức lực rất cao khi một số người rời bỏ lực lượng vũ trang và tới làm việc cho những tập đoàn hoạt động trong lĩnh vực đặc biệt như Black Water hay Triple Canopy, nơi họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng trong ngành tình báo, chẳng bao giờ người ta được nghe nói tới điều ấy.

“Quả thật, tôi chưa bao giờ khao khát có một công ty quân sự tư nhân. Nhưng công ty tình báo tư nhân thì lại là một chuyện khác hẳn và có vẻ như nó rất hợp với những gì chúng ta đang làm ở đây.”

Harvath tóm được một cái gối để tựa đầu ở phía trước khi họ va vào một loạt ổ gà. Khi đường bắt đầu bằng phẳng, anh hỏi, “Tôi biết Valhalla và khu số Sáu mang lại tiền cho ông thế nào, nhưng với công ty tình báo riêng, không hiểu ông kiếm tiền bằng cách nào nhỉ?”.

“Có hai cách”, Finney trả lời. “Trước hết, chúng tôi không phải dàn trải vào cả thế giới, mà chỉ tập trung vào những điểm nóng, nơi đang xảy ra hầu hết các sự vụ. Qua tập hợp và phân tích, chúng tôi nhận thấy tất cả bọn khủng bố và tình báo khủng bố đều xuất phát từ những nơi có ảnh hưởng quá nhiều của chính phủ Mỹ.

“Thứ hai, không có chuyện quốc hội bỏ quên việc làm của chúng tôi. Có nhiều người ủng hộ hoạt động của chúng tôi. Có những cơ quan sẵn sàng trả rất nhiều tiền để chúng tôi thu thập tin tức tình báo cho họ. Về tiến độ, có thể nói tới thời điểm này chúng tôi đã thực hiện lượng công việc nhiều gấp đôi so với dự kiến. Chúng ta không thể lôi kéo người từ CIA, NSA hay FBI tới đây để làm việc nhanh đến thế”.

Harvath lắc đầu. Finney quả là đáng ngạc nhiên.

Chiếc xe dừng lại trước điểm kiểm soát cuối cùng, trước một thứ giống như hai cánh cửa nặng nề. Khi được vẫy tay cho phép đi, Finney dẫn đường cho họ tới vị trí trung tâm của trung tâm các hoạt động của Chương trình Sargasso.

Khác hẳn với dự đoán của Harvath. Vừa bước chân vào, họ mất ngay cảm giác đang ở trong một hầm mỏ bên dưới mặt đất hàng trăm phút. Nếu không biết nhiều hơn, có lẽ Harvath đã thề sống thề chết rằng anh đang ở một khu chuyên gia cố vấn phát triển mũi nhọn tại nơi làm việc của Microsoft.

Không còn những bóng đèn trong lồng treo dọc những bức tường thô nháp nữa. Thay vào đó là những chum đèn tinh vi thụt vào các góc trên trần nhà, tạo ánh sang ngoài trời như thật. Nền nhà bằng đá nhẵn bóng và tường phòng đều ốp kính cách âm cho phép người sử dụng có thể điều chỉnh độ chắn sang theo ý muốn của mình.

Những màn hình hi-fi mỏng tới mức không tưởng tượng được đang lơ lửng trên mặt kính giống như cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Khi họ đi ngang qua phong cảnh nổi tiếng của các nước trên thế giới, Finney giải thích rằng, người làm việc được phép chọn cảnh mình thích từ các màn hình số hiển thị phong cảnh khắp nơi trên thế giới. Đó chỉ là một trong số rất nhiều những thứ nho nhỏ Finney tạo ra để thời gian làm việc dưới mặt đất của các nhân viên được dễ chịu hơn bao giờ hết.

Ở cuối hành lang tiếp theo, cả nhóm rẽ trái và tới một văn phòng nơi có một cửa sổ ảo đang hiển thị một dòng sông với những dãy núi trập trùng phía sau. Một người đàn ông đi ủng lội nước đang bay và câu cá. Tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng phát ra từ một chiếc loa ẩn đâu đó trong căn phòng.

“Tom nên trở lại ngay”, Finney nói về nhân viên vắng mặt trong văn phòng. “Chúng ta có thể vào đây đợi anh chàng”.

Trên mặt bàn bằng crôm bóng loáng là một cặp tài liệu gọn gang, một chiếc bút bằng bạc và một tệp giấy dán nhắc việc. Dù là ai đi chăng nữa, chắc chắn người đàn ông này hẳn chẳng có mấy việc mà làm hoặc chắn chắn là một người rất ngăn nắp. Căn cứ vào những gì Finney đã nói, Harvath đoán, đó là một người ngăn nắp.

Khi Tom Morgan bước vào văn phòng, anh đang mãi mê ngắm cửa sổ ảo và phong cảnh hiện lên trên đó. “ Đó là dòng sông Snake[3] - Một trong những con sông lớn nhất của Idoho, một tiểu bang thuộc miền Tây Bắc nước Mỹ.

[3] Sông Snake: Một trong những con sông lớn nhất của Idaho, một tiểu bang thuộc miền Tây Bắc nước Mỹ.

Morgan vừa nói vừa đặt cốc cà-phê và chiếc máy tính xách tay lên bàn. “Một trong những dòng sông đẹp nhất thế giới”.

“Địa điểm đặc biệt này ở ngay phía ngoài Jacson Hole, Wyoming, đảo Park, phải không?” Harvath quay đi và hỏi.

“Anh đi câu trên dòng sông Snake rồi à?”.

Harvath gật đầu. “Tôi đã câu ở chính điểm kia kìa”. Anh vừa nói vừa chỉ lên màn hình. Anh nhận ra chỗ đó ngay lập tức. Anh đã định mùa thu năm ấy đưa Tracy tới đó để dạy cô cách câu cá. Chẳng còn những đám đông nhộn nhịp của mùa hè, những chiếc lá cũng đã đổi màu và những ngọn núi cũng trở nên xanh tốt hơn. Anh đã đặt một cabin nhỏ tại một nơi gọi là Dormans ở ngay trong công viên quốc gia Grand Teton. Anh thầm nghĩ, ước gì bây giờ anh và cô lại có thể cùng nhau đi tới bất cứ nơi nào trên trái đất này.

“Tôi yêu con sông Snake, nhưng ở Corlorado cũng có một vài điểm câu cá khá đẹp. Đó là một phần vì sao tôi chọn công việc này”, Morgan nói. Câu nói của ông đưa Harvath trở lại với thực tại.

Harvath nở một nụ cười đồng ý với nhận xét đó, còn Finney đang tiếp tục giới thiệu. Tom Morgan nguyên là một nhân viên của NSA[4] và khoảng ngoài sáu mươi. Ông đeo kính, để ria và đi tập tễnh – hậu quả của một lần làm việc không may mắn và ông không bao giờ đả động tới.

[4] NSA: Bộ An Ninh quốc gia Mỹ

Sau cả đời suốt ngày mặc veston đeo cà vạt ở trụ sở của NSA tại Fort Meade, Mary Land, Morgan sung sướng được mặc quần áo thật thoải mái ở núi Elk. Tối nay, ông diện quần bò, áo sơ mi kẻ ô vuông và một cái áo khoác thể thao vải tuýt. Trông ông có vẻ rất săn chắc ở lứa tuổi của mình. Khi ông nói, có thể nhận ra một chút pha trộn chất giọng của người New England và Harvath cho rằng ông là người gốc đảo Rohde hoặc New Hampshire.

Khi họ ngồi xuống, Finney nói, “Tom chính là lý do tôi đề nghị anh tới”.

Harvath đang chờ đợi điều này. “Ông có cái gì vậy?”.

Morgan không đổi giọng, “Tôi nghĩ chúng ta đã đặt gã Lùn vào trong hộp và khóa lại rồi”.

Harvath rướn lông mày lên nhìn ông ta. “Mọi thứ à?” Anh hỏi.

Morgan nhìn anh và trả lời, "Tài khoản ngân hàng, thế chấp, mọi thứ ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.