Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 2: Y, độc, võ sư




Sắc mặt của lão phu nhân, đặc biệt là Trần di nương và Thẩm Nghiên Tâm cực kỳ đặc sắc, những lời này của phu nhân nghe như đang khiển trách Thẩm Nghiên Tịch, nhưng từng chữ một xuất khẩu không khác gì từng cái bạt tai vang dội, ‘bặc bặc bặc’ lưu loát thanh thúy đánh thẳng lên mặt các nàng!

Vệ thị và Thẩm Nghiên San càng rụt người lại, tiến cũng không phải mà lui cũng không xong, chỉ hận không thể chặn tai bịt mắt, cái gì cũng xem như không nghe không thấy.

Lẳng lẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Tịch đã đứng lên, một thân liễu yếu đào tơ đu đưa theo gió, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này rơi vào trong mắt hai mẹ con họ nhìn sao vẫn cảm thấy hàn lạnh băng giá, như ác quỷ ngẩng đầu đang bổ nhào về phía các nàng.

Trái tim Vệ thị cuồng loạn nảy lên, sợ hãi cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nàng đột nhiên cảm thấy hối hận vì sao lại phải theo lão phu nhân đến đây, rõ ràng nên cái gì cũng không được, chẳng lẽ các nàng thật sự muốn nhìn bộ dạng chật vật ủy khuất của Nhị tiểu thư khi bị ức hiếp, giáo huấn, khiến trách?

Nàng thật sự bị oán hận làm mờ đôi mắt, rõ ràng… rõ ràng nên đi theo nịnh nọt phu nhân mới đúng!

San Nhi hiển nhiên phải theo Tam tiểu thư qua phủ Anh Dũng Hầu, mà không quản Tam tiểu thư hay Nhị tiểu thư đều là nữ nhi của phu nhân, cho dù phu nhân không phải rất thương Nhị tiểu thư, nhưng nếu có ai đến gây sự với nàng cũng khác nào đang giáng một cái tát lên mặt người mẹ ruột là phu nhân hay sao?

Không không… không đúng, sự sợ hãi này không phải do mọi người làm phu nhân phật ý, mà rõ ràng là nàng đang e sợ chính bản thân Nhị tiểu thư cơ!

Người bên cạnh lại không quan tâm Vệ di nương đang bị Thẩm Nghiên Tịch dọa đến kinh hãi, chính bản thân Thẩm Nghiên San cũng đang hoảng hốt, không biết vì sao bản thân lại luống cuống rối loạn.

Thẩm phu nhân nhìn như trách cứ, lại thêm sự phối hợp hoàn mỹ của Thẩm Nghiên Tịch càng khiến cho không khí trong phòng trở nên cổ quái, Trần thị và Thẩm Nghiên Tâm bị một câu chỉ con mèo mà mắng xéo con chó làm cho đỏ cả mặt, dường như mới vừa bị một loạt bạt tai giáng thẳng vào mặt.

Lão phu nhân đã thở hổn hển rồi, mới nãy còn bị Thẩm Nghiên Tịch chọc cho tức giận xong, bây giờ lại nghe con dâu nói chuyện kiểu đó, quả thực không coi cái mặt gia của nàng ra gì rồi!

Mà đối mặt với sự trách cứ của Kim thị, Thẩm Nghiên Tịch chỉ xoắn chặt chiếc khăn thêu, một bộ dạng ủy khuất đáng thương, sợ hãi nói: “Con cũng không biết vì sao Trần di nương vài đại tỷ lại không biết tôn ti như vậy, vừa vào tới cửa đã vênh mặt sất quai hàm chỉ thẳng mặt con mà khiển trách, đến bây giờ con còn không hiểu vì sao.”

Thẩm phu nhân lập tức nhướng mày, rốt cục mới quay người nhìn xem Thẩm lão phu nhân, dò hỏi: “Không biết hôm nay mẫu thân đại phát chủ trương đến đây tìm Tịch Nhi có chuyện quan trọng gì không? Nói như nào mẫu thân cũng là trưởng bối, là tổ mẫu của Tịch Nhi, có gì cần thì cứ cho người truyền gọi Tịch Nhi đến là được, sao lại phải nhọc công đích thân đi đến đây?”

Nói vậy là ý gì? Là đang nói bà già này không biết thương cháu gái, tự mình đến cửa gây khó xử sao?

Lão phu nhân lại thở gấp rồi, hung hăng trừng Thẩm Nghiên Tịch một cái, nhưng đối với người con dâu này bà cũng không dám nhăn mặt thái quá, chỉ hận hận nói: “Tối qua trong phủ có trộm, trùng hợp phát hiện nha hoàn thân tín bên cạnh nha đầu chết tiệt Thẩm Nghiên Tịch này biết mất! Lão thân hoài nghi việc mất trộm trong phủ đêm qua có liên quan đến nha hoàn đó, cho nên mới tới đây muốn hỏi Tịch nha đầu về nha hoàn đó. Không ngờ nha đầu chết tiệt này nói năng nửa úp nửa mở, còn dám to gan bao che cho tiện tỳ đó!”

Hễ mở miệng là nha đầu chết tiệt này nha đầu chết tiệt kia, nghe sao cũng không giống xưng hô giữa tổ mẫu và cháu gái ruột.

Phu nhân Kim thị nhìn lão phu nhân đang giận chín người, hơi ngẩn ra một lát, sau đó cơn giận dâng trào cực điểm đến độ phải cười.

Nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Ý mẫu thân nói là nha hoàn bên cạnh Tịch Nhi là kẻ trộm, nhưng xin hỏi đã có chứng cứ xác thực chưa?”

Vẻ mặt lão phu nhân không cho là đúng, “Chứng cứ gì nữa? Đúng lúc hôm nay không thấy mặt mũi con tiện tỳ đó đâu, đây không phải là bằng chứng tốt nhất sao? Nếu không phải làm chuyện có lỗi sao đột nhiên mất tăm mất dạng? Nhất định đã chạy án rồi!”

Lồng ngực Kim thị tức giận đến độ phập phồng, “Mẫu thân nói thế cũng hơi độc đoán, huống chi nếu nha hoàn đó thật sự ăn trộm rồi chạy án thì sao Tịch Nhi biết được nha hoàn đó trốn đi đâu? Mọi người hung hăng như vậy đến chất vấn Tịch Nhi là có ý gì?”

“Chậc! Là người của nàng ta, ai biết được liệu có phải chỉ thị của nàng ta hay không? Bằng không chỉ là một đứa nha hoàn hèn mọn sao dám ăn trộm của cải của chủ nhà?”

Kim thị nghe xong ánh mắt trở nên sắc bén, thanh âm cũng lạnh đi rất nhiều, “Mẫu thân nói chuyện phải cẩn thận, hiện tại Tịch Nhi có thể xem như người trong hoàng gia, tổ mẫu mở miệng vu oan chửi bới như vậy, nếu bị Hoàng thượng biết được e lập tức sẽ bị giáng tội!”

Cho dù nàng là người bị hại, tim gan phèo phổi còn đang nhức nhối do tổn thất đêm qua, nhưng nàng tin tuyệt đối không thể là nhà hoàn thân cận của Thẩm Nghiên Tịch làm.

Lông mày của lão phu nhân lập tức dựng đứng lên, đang định cãi lại nhưng chạm phải ánh mắt của Kim thị, đột nhiên bà cảm thấy run rẩy và kinh sợ.

Mà vào lúc này, Thẩm Nghiên Tịch rốt cục mới tiêu hóa được cuộc đối thoại của các nàng, dần dần hoàn hồn sau cơn chất kinh, nàng kinh hô, “Không phải tổ mẫu hoài nghi kẻ trộm tối qua dám đột nhập vào phủ ta là Hương Hương chứ? Sao có thể chứ? Rất nhiều người cũng biết trước tối hôm qua Hương Hương đã không ở trong phủ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được?”

“Cái gì? Thân là một nha hoàn mà cả đêm dám không về phủ? Đúng là muốn lật trời rồi! Con làm chủ tử người ta như nào vậy? Tùy ý không quy không củ cho một con tiện tỳ ra làm chuyện đồi phong bại tục, cũng mặc kệ không thèm đi quản giáo?”

Thẩm Nghiên Tịch ngẩn ngơn một chút, tựa hồ có chút không hiểu, thế nào lại gọi là đồi phong bại tục a?

Kim thị cũng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Nha hoàn đó rốt cục đã đi đâu?”

Người ta đang ở cùng ca ca, huynh muội người ta đoàn tụ chứ đi đâu!

Đương nhiên lời này nàng không thể nói ra.

Thẩm Nghiên Tịch bóp chặt khăn thêu ngượng ngùng, gò má ửng đỏ khiến cho khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt được tỉa tô thêm chút màu sắc.

“Con… con thấy bên cạnh Thất điện hạ đều là thị vệ, không có một nha hoàn chu đáo hầu hạ, nên… nên cho Hương Hương thay mình mang ít đồ qua, thuận tiện… thuận tiện…”

Thuận tiện cái gì thì để cho các nàng tự do liên tưởng vậy.

Trong phòng im lặng trong giây lát, sau đó có một tiếng hút khí vang lên.

Cái gì? Nàng tự tiện cho nha hoàn bên người đến phủ Kỳ vương? Nàng thân còn chưa được gả đi đã tự tiện tặng nha hoàn cận thân của mình ra ngoài! Cái này… cái này quả thực là không biết liêm sỉ a!

Nàng lặng im thầm cáo lỗi với Hương Hương, lại tiếp tục ngượng ngùng, pha chút thẹn thùng e lệ, cúi đầu nhẹ nói: “Lần trước ngẫu nhiên gặp được Thất điện hạ, thấy ngài cũng có chút để mắt đến Hương Hương. Thiết nghĩ dù sao sớm muộn cũng là người của ngài, sớm hay một chút hay trễ một chút cũng không quan trọng lắm nên cho Hương Hương đến Vương phủ hầu hạ tới lui.”

Trong Thanh Phong lâu, Hương Hương còn đang chăm sóc huynh trưởng bị thương, đột nhiên đánh hơi liên tục mấy lần, lỗ tai lại nóng lên.

Trong Phù Hương viện, mặc kệ lão phu nhân và Trần di nương, phu nhân Kim thị, tất cả đều bị lời nói ‘e thẹn’ của Thẩm Nghiên Tịch giật chết đứng rồi, thế nên có người bước vào cũng không ai phát giác.

Người đến đích thị là Thất điện hạ, còn có Tể tướng đại nhân đi cùng với Thất điện hạ.

Thẩm Nghiên Tịch cảm giác được hai con mắt vô cùng có phân lượng đang nhìn mình, nàng lặng lẽ ngẩng đầu liền thấy Thất điện hạ vừa từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt sâu kín kia lại làm cho nàng cảm thấy hắn đang lên án và có chút ủy khuất, hiển nhiên là lúc ở ngoài cửa đã nghe trọn hết lời của nàng.

Nàng lập tức im lặng thu hồi ánh mắt, giả vờ như chưa từng phát hiện có khách đến.

Ánh mắt Quân Thương sâu lắng thêm vài phần, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng lúc này, cả khuôn mặt lập tức trầm hẳn đi.

Nơi này rất nhiều người, hắn cũng nhận ra được bọn họ không phải tới nói chuyện phiếm hay trao đổi tình cảm với Tịch Nhi rồi.

Thẩm Chi Hối thấy mọi người vẫn chưa phát hiện sự xuất hiện của mình, ông thâm sâu nhìn Thẩm Nghiên Tịch một cái rồi mới nhẹ nhàng cất tiếng ho.

Một tiếng ho này đã đánh thức rất nhiều người, ai nấy đồng loạt quay đầu chứng kiến một đám người không biết xuất hiện từ khi nào, sau khi hoàn hồn lập tức hành lệ, trong một lúc nhất thời cũng tránh khỏi có chút luống cuống.

Quân Thương phát giác hai luồng mắt nóng rực phà đến khiến cho một người vốn quen bị người người theo dõi như hắn cũng cảm thấy khó chịu, kiềm không được liếc mắt nhìn qua, chỉ một cái liền nhìn thấy là Thẩm Nghiên San đang đứng cạnh Vệ thị đang nhìn mình, này là vừa hâm mộ, vừa say đắm, còn có chút ý như cứu mạng.

Ánh mắt Thất điện hạ tối đi, trong nháy mắt hàn khí tỏa ra khiến cho nhiệt độ gian phòng này giảm xuống rất nhiều.

Hắn sải bước xuyên qua đám người đến trước mặt Thẩm Nghiên Tịch, nhìn bộ dạng nàng lúc này không khác gì một nàng dâu bé nhỏ biết vâng lời, khóe mắt hắn hơi kéo ra, nhưng nghĩ tới việc những con người trong phòng này đang muốn làm khó và bắt nạt nàng, ánh mắt lập tức lại trở nên rét lạnh, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Giọng nói nhàn nhạt lành lạnh nhưng Thẩm Nghiên Tịch lại cảm thấy vô cùng an tâm, cho dù chuyện trước mắt này căn bản không đáng là gì với nàng, thuần túy chỉ là nàng đang rảnh rỗi sinh nông nổi, trêu đùa với các nàng một phen để giết thời gian.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đáy mắt ấy rõ ràng mang chút ấm áp và quan tâm, khóe miệng nàng nhẹ nhàng giãn ra một đường cong mềm mại, lại không biết chính hình ảnh đó đang lung lay ánh mắt của điện hạ người ta.

Chẳng mấy chốc nàng khôi phục hình dáng nàng dâu bé nhỏ đang chịu uất ức, lúng túng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là tối qua trong phủ có kẻ trộm đột nhập, trộm đi tổ mẫu không ít đồ. Hôm nay lại thấy Hương Hương không ở trong phủ nên hoài nghi là thiếp sai khiến Hương Hương đi ăn trộm. Trần di nương và đại tỷ bức bách muốn thiếp giao ra Hương Hương. Nếu không phải mẫu thân kịp thời tới đây, tổ mẫu sẽ thỉnh gia pháp trách phạt thiếp.”

Nói xong lời cuối cùng còn có thêm hai tiếng nấc nghẹn ngào, rào tàu vét máng cũng biết là nàng đang làm bộ nhưng Quân Thương vẫn cảm thấy rất đau lòng. Hơi thở của hắn càng lạnh thêm vài phần, nhíu mày hỏi: “Sính lễ ta cho không có đủ?”

Nàng ngẩng ra, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, cũng lắc đầu nói: “Sao có thể, sính lễ của điện hạ cho thật sự rất nhiều, thiếp chưa từng nghe nói còn đâu đầy đủ hơn như thế.”

“Vậy sao nàng còn muốn đi trộm đồ của người ta? Chẳng qua chỉ là mớ trang sức xem chẳng lọt mắt người thôi mà.”

Thẩm Nghiên Tịch thiếu chút nữa là cười phụt ra tiếng, không dám tin một người trầm mặc ít nói như Quân Thương lại cùng nàng diễn trò, còn nói cái gì mà vàng bạc châu báu của người ta chỉ là chút ít tài sản không thể nào xem lọt mắt nữa, ngài có nghĩ tới cảm giác của người bị mất đồ không hả?

Có điều… nhìn sao đi nữa… vẫn thấy hắn đáng yêu làm sao?

Quân Thương vừa nhìn đã thấy mặt mày nàng trong khoảnh khắc cong lên, vừa dịu dàng lại đáng yêu, hết sức động lòng người, từng lồng ngực đến cổ của hắn hơi trướng lên, nội tâm cũng theo đó mà nảy loạn xạ.

Một giây sau nàng lại bày ra bộ dạng đáng thương, cuống quít nói: “Thiếp không có! Không phải hôm qua Hương Hương đã đến phủ của ngài sao?”

Có chuyện này sao?

Hắn vừa mới nghĩ đến chuyện này thì lập tức nhận được một cái nhìn đầy cảnh cáo của nàng, không khác gì chú mèo hoang đang nhe móng vuốt ra… Thật đáng yêu làm sao!

Ảnh Cửu mấy ngày qua chịu đủ tàn phá vừa trở về bên cạnh chủ tử lập tức trợn mắt há mồm hết sức kích động, nhưng chỉ xoay người một cái vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, khuôn mặt em bé cứ thế biến chuyển, trở nên cực kỳ uy nghiêm.

Nhìn một đám nữ nhân với các sắc mặt khách nhau, hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi dám nói Vương phi nhà ta sai nha hoàn đi ăn cắp liệu có bằng chứng xác thực? Nếu không tức là đã vu oan Vương phi, chủ tử nhà ta nhất định sẽ truy xét đến cùng!”

Thẩm gia trên dưới đều cả kinh, vào lúc này bản thân Thất điện hạ lại nhướng mày.

Vẻ mặt hắn vốn dĩ đã đủ khả năng thu ong hút mật rồi, chỉ một cái chau mày rất nhẹ nhưng lọt vào trong mắt nhiều người vẫn rất có ma lực.

Mặc dù căn bản hắn không thèm nhìn các nàng nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy tứ chi nhũn ra, cơ hồ muốn lập tức ngã ngay ra đất.

Hắn nói: “Nàng nói chỉ là một di nương và thứ nữ tầm thường cũng dám đến bức bách nàng?”

“Không… không có… chỉ là Trần di nương và đại tỷ hơi sốt ruột một chút thôi.”

“Người bị trộm không phải họ, họ gấp làm cái gì?”

Biểu hiện của Thất điện hạ quả nhiên rất đáng khen! Bổn cô nương muốn lập tức hôn ngài một cái a!

Thấy hai con mắt nàng sáng long lanh nhìn mình, bất cứ oán niệm gì trong lòng của Thất điện hạ cũng không còn nữa, quay đầu liếc nhìn lão thái thái, Trần di nương và Thẩm Nghiên Tâm.

Trong một thoáng, ánh mắt hắn từ dịu dàng lập tức trở nên trầm lãnh, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho Trần thị và Thẩm Nghiên Tâm kinh hồn táng đảm, hai người không còn chút khí lực xụi lơ ngồi phịch xuống nền đất, mà lão phu nhân luôn được hai nàng nâng đỡ cũng không tránh khỏi liên lụy, ngay cả một cái run rẩy cơ hồ cũng yếu ớt bất lực.

Theo mọi người đều biết, từ khi bọn họ đến đây kỳ thật cũng chỉ có mấy chuyện này phát sinh, cũng không ai dám chen miệng nói thêm vào. Mà Thẩm Chi Hối mắt thấy việc đã đến nước này, nếu không lên thì sẽ không kịp nữa.

“Thất điện hạ bớt giận, trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm. Cũng do cựu thần vốn bận việc… ừm, bận công vụ nên nội trạch quản giáo không nghiêm, khiến cho Trần thị có chút không biết chừng mực, quay đầu nhất định cựu thần sẽ nghiêm gia trách phạt.”

Kim thị nhìn hắn một cái, sắc mặt hơi trầm xuống.

Cái gì mà nội trạch quản giáo không nghiêm? Đây là đang chỉ trích nàng thân là đương gia chủ mẫu mà không quản nổi tiểu thiếp thứ nữ của hắn sao? Sao không nhìn một chút trận chiến này do ai mà ra!

Thẩm Chi Hối nào biết một câu nói vô tình của hắn lại đắc tội với phu nhân mình, hắn thật ra chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi.

Quân Thương nghe Thẩm Chi Hối nói xong cũng không tiếp lời, mà chỉ quay đầu nhìn Thẩm Nghiên Tịch, rất không rõ ràng, nhưng xác thực là ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, “Nàng ở trong phủ thường xuyên bị người ta tùy ý vu oan khi dễ như vậy sao?”

“Không… không có, chỉ là hôm nay mọi người có chút kích động mà thôi.”

Hắn nhíu mày, rõ ràng cũng không tin lắm.

Trái tim của những người họ Thẩm lập tức lại nảy lên, ánh mắt oán giận nhìn Thẩm Nghiên Tịch nhưng không dám bộc lộ rõ ràng ra bên ngoài.

Vào thời điểm mấu chốt, ngươi có thể dẹp bỏ bộ mặt luống cuống sợ hãi kia hay không? Bộ dáng này của ngươi rõ ràng là đang nói cho người khác biết, xác thực cuộc sống của ngươi ở đây không hề tốt, thường xuyên bị khi dễ còn gì!

Quân Thương ngừng lại giây lát lại mở miệng, “Ta phái người theo hầu hạ nàng trái phải, hộ nàng chu toàn vậy.”

“A…”

“Ảnh Nhị, về sau ngươi hãy theo hầu hạ Vương phi đi.”

Nói xong, liền có một nữ tử vận trang phục màu đen từ sau lưng Ảnh Cửu bước ra, khuôn mặt lạnh như băng ngay cả một tia cảm xúc cũng không dấy lên nổi, chỉ khi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Tịch mới mơ hồ lộ chút hiếu kỳ.

“Tuân!”

Hai gò má Thẩm Chi Hối run rẩy, cả một khuôn mặt đầy khiếp sợ.

Ông thật sự không dám tin Thất điện hạ lại phái ảnh vệ bên mình theo bảo vệ Thẩm Nghiên Tịch nha đầu, chẳng lẽ đối với nha đầu này, tâm cảnh của hắn không chỉ đơn giản do đây là hôn ước mà mẫu thân Quý phi nương nương định ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.