Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 5




Tần Mục chơi đùa với con trai chốc lát, tiểu tử này trắng tinh, nhưng giữa chân mày đã có ảnh tử của Tần Mục, đôi mắt to nhìn hắn, không khóc không làm, bộ dạng hờ hững. Tần Mục cười a a nói:

- Mẹ, mẹ xem khí độ của cháu nội, nói không chuẩn sau này lớn lên là một họa tinh.

Ông Văn Hoa cũng nở nụ cười, nhìn hai người cô đã đi qua chỗ lão gia tử, vội vàng nhỏ giọng hỏi:

- Con đó, biết vì sao lão gia tử phải đánh con không?

- Đánh thì đánh thôi, lại không đau.

Tần Mục thản nhiên nhún nhún vai:

- Lão nhân đánh con còn hỏi lý do sao, đây không phải là đương nhiên?

Ông Văn Hoa bị thái độ của hắn làm tức giận, đưa tay véo lỗ tai hắn, thấp giọng nói:

- Sắp tết, lão gia tử muốn gặp ba đứa kia, năm nay Tuyết Lăng không về ăn tết, con đón ba đứa nhỏ tới đi.

Tần Mục suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Cho dù Tuyết Lăng đi vắng, nhưng chúng ta cũng nên chiếu cố cảm thụ của Hàn gia, lão hổ không ở nhà hầu tử xưng đại vương, đừng để người ta nói mình không tốt.

Ông Văn Hoa thở dài, càng véo mạnh tay, thấp giọng quát:

- Bảo con đi đón nhi đồng, không gọi con đi đón mẹ chúng. Dù nói thế nào Hàn gia cũng biết Tần gia ta chỉ có một dòng độc đinh, thật vất vả khai chi tán diệp, còn không cho phép lão gia tử hưởng thụ niềm vui bốn đời đồng đường trong những năm cuối?

Nói tới đây sắc mặt Ông Văn Hoa ảm đạm, sâu kín nói:

- Kỳ thật đã bị chặt đứt một đời.

Tần Mục vội vàng lảng sang chuyện khác. Nhưng trong lòng Ông Văn Hoa có tâm sự, muốn bỏ qua thật khó. Nhìn con trai cùng cháu nội, trong lòng bà tràn đầy hình ảnh thời gian vui vẻ hạnh phúc ngắn ngủi với cha của Tần Mục, rốt cục nói mình mệt nhọc, sau đó quay về phòng ngủ.

Tần Mục cũng không có cách nào, hắn không có cảm tình với cha mình, chỉ có thể tìm được chút dấu vết từng tồn tại trong ảnh chụp ngày xưa.

Buổi chiều, Tần Mục lái xe đi đón ba đứa trẻ, Tina cùng Tây Môn Nhạn cũng ở lại biệt thự bên kia, cho nên đi cùng Tần Mục trở về. Mấy cô gái đều hiểu được thân phận của mình, biểu hiện thật rộng rãi, thật sự làm lão gia tử vô cùng vui vẻ, một hồi gọi cháu ngoan, một lát lại hôn bên kia, ánh mắt nhìn Tần Mục nhu hòa không ít, nhưng vào đêm giao thừa, lão gia tử vẫn nói ra một câu làm mọi người sợ hãi:

- Ông nói cháu đó, ông còn bốn từ đặt tên rất tốt, không biết khi nào có thể sử dụng tới.

Chẳng những Tần Mục choáng váng, ngay cả ba người phụ nữ Tần gia cùng Ông Văn Hoa đều trợn mắt há hốc mồm. Lão gia tử lại có ý gì, đứa ngốc cũng nhìn ra được. Lúc trước mấy cháu ngoại trai ở bên ngoài có chút phong lưu, lão gia tử đã nộ khí trùng thiên, đòi bắn chết họ để chỉnh tu môn phong, nhưng hiện giờ đến trên thân Tần Mục, lão gia tử còn muốn cho hắn không ngừng cố gắng, ý tứ bảo hắn tiếp tục mở rộng hậu cung.

Không kỳ thị đến như thế đi! Vẻ ghen tỵ trong mắt ba người cô không cần nhìn đều có thể cảm thụ được, nhưng việc này lại có biện pháp nào, Tần Mục rốt cục là họ Tần, trong mạch máu chảy xuôi chính là máu của Tần gia. Hơn nữa hiện tại Tần Mục đã là người nổi bật trong con cháu đời thứ ba của Tần gia, cho dù là Đậu Bân lớn hơn hắn mười mấy tuổi nhắc tới Tần Mục cũng không dám nói nửa chữ không, lúc trước khi Tần Mục chỉnh lý Đậu Đức, hắn chỉ có một cách giải quyết chính là trốn, lại không có ý tứ đối nghịch, điều này nói rõ uy tín của Tần Mục đã dựng lên, ở trong Tần gia đã xác lập địa vị người cầm đầu đời thứ ba trong Tần gia.

Tới đêm khuya ba người con rể mới chạy trở về, hơn nữa còn có thêm những con cháu đời thứ ba, xem như Tần gia hiện rõ trạng huống con cháu đầy đàn. Hứng trí của lão gia tử khá cao, lại yêu cầu các bác sĩ mình muốn hưởng thụ niềm vui cả nhà đoàn viên, sau đó yêu cầu mở ba bàn tiệc ăn khuya.

Tần Mục vẫn cùng lão gia tử với dượng ba ngồi chung một bàn, bàn thứ hai có Ông Văn Hoa cùng mấy người cô ngồi với Tây Môn Nhạn, Tina, ngoài ra còn có vài con cháu thành thục lão luyện, bàn thứ ba là con cháu nhỏ hơn một chút.

Tần Mục nhìn thấy ba bàn đều không ngồi đầy người, liền cười đề nghị ba bàn tụ lại thành hai bàn, gọi cả Cao Bằng cùng Đậu Đức cùng ngồi chung bàn. Hắn không gọi Đậu Bân cũng không gọi Âu Quan Tiến, nhưng lại gọi lão thất cùng lão thập, những anh chị em khác đều không dám có ý kiến, dù sao bây giờ lời của Tần Mục khá có trọng lượng. Huống chi Cao Bằng cùng Đậu Đức đi qua cũng không gì đáng trách, ba người đều hỗn trong quan trường, ngồi gần Cao Phái đều dùng ngôn ngữ quan viên, họ cũng không biết nên nói gì.

Lão gia tử tương đối hài lòng với sự an bài của Tần Mục, cười nói với ba con rể:

- Các con cũng đừng trừng mắt, Tần Mục đang chuẩn bị chơi hội thẩm tam đường, nhìn xem một năm của tiểu Đức đã trải qua, không sai không sai, ít nhất không đến nỗi nhìn thấy ông là cúi đầu tránh né, có tiến bộ.

Đậu Đức đi tới vùng núi nghèo khó, càng chịu cực khổ hơn Tần Mục, vô luận là tâm lý hay thân thể đều gầy đen hơn không ít, nhưng tinh thần lại khỏe khoắn. Có người nhà trong quan trường chiếu cố, còn có một số đầu tư giáo dục nổi tiếng, một năm nay Đậu Đức đã thực hiện nhiều hoạt động thực tế cho vùng núi, giành được thanh danh không nhỏ, đã được đặc biệt đề bạt làm phó cục trưởng cục giáo dục huyện, xem như có con đường riêng của mình.

Đối mặt với hai người anh, Đậu Đức không còn tính tình nôn nóng ngày trước, vô luận là câu hỏi đơn giản hay không đều suy nghĩ kỹ mới trả lời, làm dượng cả ý vị nhìn Tần Mục. Nếu không phải Tần Mục chơi trò đập nồi dìm thuyền, Đậu Đức vẫn còn hỗn trong thủ đô rối loạn, làm gì có quang cảnh như hiện tại.

Bữa ăn khuya là chủ yếu, đời thứ tư của Tần gia được bế đi ra, lễ vật không ngừng đưa tới, quả nhiên còn tuổi nhỏ nhưng nhận lễ không ít.

Đợi khi tan tiệc, Đậu Đức lặng lẽ gọi Tần Mục, hi vọng hắn có thể giúp mình nói chút lời hay. Tần Mục khó hiểu, liền hỏi Đậu Đức có nguyên nhân gì.

Nguyên lai đúng như ý tứ của Tần Mục, sau khi Đậu Đức đến vùng núi nghèo khó, rốt cục đã có quan hệ với Hạ Uyển Nhi cũng xuất thân từ thủ đô. Nhưng tình cảm của hai người lại bị trắc trở bên dượng cả. Nguyên lai cha của Hạ Uyển Nhi là Hạ Chân, hiện giờ ở bên Bộ tin tức gặp phải phiền toái không nhỏ, có một tân trưởng phòng chuyên tác nghiệp tin tức chủ công giống như lấy được đuôi sam của Hạ Chân, có ý định kéo hắn xuống ngựa.

Vì thế dưới tình thế cấp bách, Đậu Đức nghĩ đến thủ đoạn của Tần Mục khá nhiều, trực tiếp liền cầu tới cửa.

Xem ra từ sau khi mình rời khỏi Bộ tin tức, ngày tháng của Hạ Chân cũng không dễ trôi qua. Tần Mục thầm nghĩ, lại nghe được tên của vị tân trưởng phòng kia, ngoài ý muốn phát hiện lại là Lam Uân mới về nước không bao nhiêu ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.