Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 6




Cô im lặng nhìn anh.

- Em không phải vẫn là vì cô gái đó sao? Anh với cô ta không có bất kỳ mối quan hệ nào hết! Lãng Lãng là. . .

Vì sao cô lại nói lợi ích của anh là nhát dao nằm mãi trong trái tim cô? Anh tự nhận, anh có suy nghĩ đến tâm trạng của cô, ngoài Tâm Ngữ ra, đến ngay cả mẹ anh cũng không biết, Lãng Lãng là đứa bé được sinh ra từ trong ống nghiệm.

Cô không nghe.

Cô bình thản cắt ngang anh - Hứa Ngạn Thâm, Lãng Lãng được sinh ra như thế nào, bây giờ nói với em cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Không còn ý nghĩa gì ư? Thế này là thế nào?

- Bất kỳ lời giải thích nào của anh, cũng không còn ý nghĩa gì nữa - Không thể kiềm chế, cô lắc đầu, buồn bã - Ý nghĩa thật sự của Lãng Lãng nằm ở chỗ anh đã vì Hứa gia mà vứt bỏ em! - Cho dù anh có nói với cô, anh với cô gái kia chưa từng có bất cứ quan hệ xác thịt nào thì cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Nếu chỉ là một phút yếu lòng nhất thời ma xui quỷ khiến, có lẽ, cô đã có thể tha thứ cho anh.

Nhưng, tình yêu giữa họ, đã phải hy sinh triệt để, bị giẫm đạp triệt để vì "lợi ích" của Hứa gia.

Anh mím chặt môi, anh không đồng tình! Anh không cách nào đồng tình!

- Thật ra, giai đoạn sau mỗi lần sảy thai, em luôn nghĩ lung tung rằng có một ngày, nếu cha anh bắt anh phải chọn giữa em và cơ nghiệp nhà họ Hứa, anh sẽ chọn ai. . . - Đau đớn, khó chịu, thấp thỏm lo âu, tâm trạng đó cứ bám riết lấy cô trong một thời gian dài. Cô luôn không dám để anh phát hiện, nhưng hôm nay cô lại tự nói ra.

- Sẽ không có chuyện đó - Anh siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình - Còn nữa, cứ cho là có, câu trả lời này còn cần anh phải nói ra ư?! - Cô không tin tưởng anh đến thế sao?

Bây giờ, thô lỗ cũng không giải quyết được vấn đề, anh cần phải bình tĩnh!

- Anh sẽ chọn Hứa gia! - Cô lạnh lùng nhìn anh - Em cũng từng nghĩ anh nhất định sẽ chọn em, nhưng thì ra không phải - Sự tồn tại của Lãng Lãng chính là đáp án cuối cùng của sự lựa chọn này, một sự thực đanh thép.

- Thẩm-Chức-Tâm - Cô thật quá đáng. Chẳng lẽ phải mổ bụng anh ra cô mới nhìn thấu tim anh sao? Anh luôn tưởng rằng cô hiểu hơn ai hết anh yêu cô biết nhường nào!

Cô nhìn ra cửa sổ, ánh đèn rực rỡ này, thành phố hoa lệ này không thuộc về người phụ nữ bình thường như cô.

- Em cần một người bạn đời, một người đàn ông không bao giờ vì sự nghiệp của mình mà hy sinh tình yêu. Lời giải thích mà em cần chưa bao giờ là một kết cục đã rồi, không thể thay đổi bắt buộc em phải chấp nhận - Anh quá ích kỷ.

Anh sắp bị cô làm cho phát điên lên.

- Em và Hứa gia căn bản là chẳng hề tồn tại sự lựa chọn này! Chúng ta sống đến răng long đầu bạc, không hề có bất kỳ xung đột nào với Hứa gia! - Không cùng một vấn đề vì sao phải gộp chung lại để nói? Vì sao phải bới móc chuyện không có ra như thế?

Sự cố gắng ngồi lại nói chuyện với nhau của họ đã thất bại hoàn toàn.

- Thẩm Chức Tâm, em vẫn còn yêu anh, trong trái tim anh cũng chỉ có mình em, như vậy chưa đủ sao? - Bất kỳ sự tranh đấu nào trong sự nghiệp đều không liên quan đến cô!

Cô đã không còn sức để tranh luận với anh nữa.

Trải qua biến cố lớn như thế, tất cả mọi cảm giác trong cô đầu chùng xuống - Em thừa nhận, tìnn yêu giữa chúng ta vẫn chưa tan biến hết. Tình cảm tám năm không thể biến mất trong một sớm một chiều. Nhưng em có đủ tự tin, em sẽ dần dần quên được anh, quên đi tình cảm đau đớn này.

Trên đời này, có ai thiếu ai mà sống không được chứ? Nói trắng ra, thứ mọi người thiếu chính là thời gian làm lành vết thương lòng.

- Chúng ta đều sẽ dần dần quen với cuộc sống không có nhau. Có lẽ, người vợ sau này của anh sẽ là một thiên kim môn đăng hộ đối, còn em, sẽ tiếp tục tìm người đàn ông phù hợp với mình.

Thái độ của cô, không có chút gì giống như đang giận dỗi.

Trái tim anh, vì câu nói này của cô, càng vì thái độ bình thản của cô, mà bị bóp nghẹt, hoang mang tột độ.

- Thẩm Chức Tâm, anh không ly hôn! - Anh rít qua kẽ răng, không còn giữ được bình tĩnh hơn được nữa, anh tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.

Anh không muốn ly hôn! Cô đừng có nằm mơ!

Hàng lông mi dài rậm che khuất ánh mắt sa sầm của anh.

Anh nhìn chằm chằm vào cuốn sổ màu đỏ sẫm trên tay, siết chặt, như thể nắm chặt lấy tất cả hy vọng của mình.

Mấy ngày nay, cô quá yên lặng, dù anh có kiên nhẫn vỗ về cô thế nào, thái độ cô vẫn như một con dao im lìm, bình thản từ từ rạch nát trái tim anh. Hình như cô bây giờ, cuộc sống có anh hay không, đã hoàn toàn không còn chút quan trọng nào nữa.

Nhưng, anh không thể.

- Hứa Ngạn Thâm, chúng ta lý hôn đi. Bất cứ lời nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi quyết định này của em.

Cố gượng đứng lên, anh đi thẳng đến két sắt, soi giấu tay của mình, két sắt mở ra. Anh lạnh lùng, thận trọng bỏ cuốn sổ màu đỏ đậm vào nơi u tối không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Chỉ cần, hộ chiếu của cô vẫn còn trong tay anh. . .

Trở lại ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc, anh ngửa đầu, lưng tựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, chưa bao giờ mệt mỏi như thế.

- Anh, anh lại đến sớm rồi? - Tâm Ngữ vừa bước vào văn phòng đã kinh ngạc.

Anh mở mắt, khôi phục lại nét mặt lạnh lùng, anh đưa một đống báo cáo mới cho em gái - Anh đã xem những thước phim mới quay cả đêm, cuối cùng phát hiện ra vấn đề ở đâu - Anh tỉ mỉ chỉ ra vấn đề - Góc cắt không đúng nên hiệu quả cảnh quay mới tệ như vậy.

- Còn nữa, cách trang điểm của diễn viên nữ vừa nhìn đã rợn tóc gáy - Anh chỉ ảnh trong phim, phê bình thẳng thừng.

Tâm Ngữ chăm chú nhìn - Anh, năm nay kiểu trang điểm phục cổ đang rất thịnh hành - Cách trang điểm thịnh hành năm nay, son môi phải đỏ chót, đánh mắt phải là một mảng màu vàng, mí mắt phải được kẻ tinh tế và đậm.

Theo kịp trào lưu, cô không nhận thấy có gì bất ổn.

Anh phân tích cặn kẽ - Thịnh hành là thịnh hành, cần thiết là cần thiết, hai thứ hoàn toàn khác nhau - Quan điểm của rất nhiều người là hiện giờ đang thịnh hành cái gì, là cứ tương hết vào trong phim nên mới cho ra hiệu quả nửa ông nửa thằng như thế.

Nhân vật nữ chính trong kịch bản là một cô gái hiện đại, kiên cường bây giờ vì cách trang điểm này mà nhìn thế nào cũng thấy lẳng lơ, đàng điếm. Đạo diễn cho rằng diễn viên được chọn không phù hợp với vai diễn, nhưng rõ ràng ngôi sao nữ này rất có khả năng diễn xuất, bảo chứng phòng vé cũng rất cao.

Tâm Ngữ hình như đã hiểu ra, cô cầm lấy ảnh chụp từ phim - Em sẽ nói chuyện với đoàn phim xem sao.

Anh lạnh lùng gật đầu, ra hiệu em gái ra ngoài.

- Anh, anh. . . dạo này mất ngủ ạ? - Tâm Ngữ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, thận trọng hỏi anh.

Anh vừa nói mình vừa xem những thước phim mới quay cả đêm, xem bản phim gốc là một công việc rất khô khan, đòi hỏi lòng kiên nhẫn rất cao, với vị trí của anh, cơ bản là không cần phải chăm chỉ đến thế.

- Ừ - Anh đáp mà không ngẩng đầu lên.

Mấy ngày nay, không biết vì sao, hình như tim anh có vấn đề gì đó, đập rất nhanh, co thắt rất mạnh, cứ đến đêm là trằn trọc không sao ngủ được đành ngồi dậy làm việc.

Nếu không làm việc, anh rất sợ mình lại làm gì đó với người ở phòng bên cạnh.

Anh không muốn ly hôn, tuyệt đối không ly hôn!

- Có phải có liên quan đến chị dâu không? - Sắc mặt của anh trai xem chừng rất không tốt, gương mặt đẹp trai thấp thoáng vẻ mệt mỏi.

Anh trai luôn là người điềm tĩnh, ung dung, bình thản, anh hiện giờ khiến Tâm Ngữ rất lo lắng.

Anh gấp mạnh tập tài liệu đang xem lại - Anh đến trường quay xem một chút - Cầm lấy áo khoác, anh định đi ra.

- Anh. . . - Tâm Ngữ càng bất an hơn.

Chuyện của Lãng Lãng, người bị giày vò không chỉ có một mình chị dâu.

Cô muốn nói nhưng lại thôi.

Nhưng anh đã dừng bước - Hôm nay hình như là Tết Đoan Ngọ.

- Đúng vậy, anh ạ.

- Tối có rảnh thì đến nhà anh - Anh dặn dò em gái.

Tâm Ngữ kinh ngạc. . . Cô bây giờ đang rất hổ thẹn không dám gặp chị dâu.

- Tâm Ngữ, trước đây không phải quan hệ của em với Chức Tâm rất tốt sao? - Anh hỏi với thái độ nghiêm túc.

Tâm Ngữ gật đầu - Chị dâu rất dễ gần, tính tình cũng dễ thương, bọn em hay đi dạo cùng nhau - Nhưng bây giờ. . .

- Thế. . . - Anh trầm ngâm - Tối em có thể đến chỗ anh ở lại qua đêm nói chuyện với cô ấy không? - Anh muốn để Tâm Ngữ an ủi cô, khuyên nhủ cô, chỉ là, mở miệng thật khó.

- . . . . - Tâm Ngữ đờ ra, không biết phải nói gì.

Anh ơi, cô không dám đâu! Hơn nữa, anh có chắc hiện giờ chị dâu muốn gặp kẻ đồng phạm là cô không? Anh ơi, anh chẳng hiểu lòng phụ nữ chút nào hết.

Nhưng, anh trai chưa từng cầu cứu ai, đây là lần đầu tiên anh đưa ra thỉnh cầu riêng tư với em gái mình.

. . . . . .

Trên phim trường, anh đang cùng đạo diễn bàn bạc về tình tiết phim, sau lần phẫn nộ, khủng hoảng, không chịu thanh toán chi phí cho đạo diễn Ryan đó, đạo diễn Ryan cũng đã dần bình tĩnh lại, quan hệ với anh cũng bắt đầu trở nên khoan hòa.

Dần dà, đạo diễn Ryan vốn rất xem thường loại thiếu gia nhà giàu, cũng vì nhìn thấy Hứa Ngạn Thâm luôn nghiêm túc, quan tâm đến công việc mà ngày càng tâm phục khẩu phục, chẳng trách bây giờ rất nhiều nhà quảng cáo, chế tác chỉ hợp tác với tam thiếu gia nhà họ Hứa.

- Hứa tổng, bên ngoài có người tìm anh. Cô ấy đợi rất lâu rồi, sợ canh nguội, nên bảo tôi. . . - Trợ lý của anh lấy rất can đảm, không thể không cắt ngang cuộc trao đổi giữa anh vào đạo diễn.

Tim nảy lên một cái.

Anh ngước mắt nhìn, cách đó không xa, quả nhiên có một bóng dáng lặng lẽ, nở nụ cười rạng rỡ với anh.

Nhìn kỹ người mới đến, tim anh đập bình thường trở lại.

Anh đang nghĩ gì thế? Chức Tâm bị anh nhốt trong nhà, một bước cũng không được rời khỏi nhà. Từ sau khi cô đề nghị ly hôn, "chứng bất an" của anh bộc phát đến đỉnh điểm, đến ngay cả khi cô ngủ trong phòng, anh cũng phái người trông giữ nghiêm ngặt, sợ cô sẽ biến mất.

Anh không cho phép bất kỷ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Bỏ dở công việc, anh mặt lạnh tanh đi về phía Nhan Hiểu Tinh - Có chuyện gì? Tôi rất bận!

- Cái này là. . . mẹ sợ anh vất vả, bảo em. . . - Cô nhấc cặp lồng giữ ấm trong tay lên.

Ánh mắt nghiêm khắc của anh khiến chân cô mềm nhũn.

Cô đã nói gì sai ư?

Anh cần lấy hộp canh, đưa cho trợ lý - Tôi rất bận, nói mẹ tôi đừng nên phiền hà thế này nữa - Anh nhấn mạnh chữ "mẹ tôi" hy vọng cái đầu luôn tự cho rằng mình rất thông minh của cô ta có thể hiểu được.

Cô hiểu, sắc mặt hơi tái. Nhưng, rất nhanh, cô khôi phục lại vẻ bình thường, nở nụ cười duyên, thông minh sửa lại - Đúng rồi, bác gái sợ anh không yên tâm, bảo em đến nói cho anh biết, Lãng Lãng đã khỏe lại nhiều rồi, nhưng có hơi muốn. . .

Không có kiên nhẫn để nghe tiếp, anh cắt ngang lời cô - Đã khỏe lên rồi thì sao các người còn chưa rời khỏi Mỹ?

Nhan Hiểu Tinh sững sờ. Hình như hôm nay tâm trạnh anh rất không vui, trước đó, anh luôn khoan dung đến độ khiến cô cảm thấy mình rất "đặc biệt", cam tâm tình nguyện ở lại.

Anh trực tiếp gọi điện cho mẹ - Lãng Lãng hết sốt rồi à? Nếu hết sốt rồi, hôm nay mọi người lên máy bay đi!

Sắc mặt Nhan Hiểu Tinh lại tái thêm vài phần.

- Ngạn. . .à không. . . tiên sinh. . . xin anh đừng chia lìa em với Lãng Lãng! Cầu xin anh, em không thể rời xa nó!

Anh mặt không chút cảm xúc trừng trừng nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lấy tay áo anh không buông.

- Tiên sinh. . . anh từng nói, có thể nuôi em cả đời. . . Nhưng, không có Lãng Lãng, em không sống nổi! - Khuôn mặt diễm lệ đã nhoè nhoẹt nước mắt.

- Cho cô đấy, Lãng Lãng cho cô đấy! Việc ăn ở, sinh hoạt của các người tôi sẽ lo hết! Chỉ cần cô sống khỏe mạnh cho tôi! - Quyết định này không một chút do dự, không một chút dằn vặt.

Cô mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu lên, lau nước mắt, nhưng bắt gặp ánh mắt anh, sao lại lạnh lùng đến thế!

Rõ ràng những lời anh nói "khiến người ta mơ mộng" nhưng ánh mắt sao lại vô tình đến thế.

Nhan Hiểu Tinh cảm thấy mình không thể hiểu nổi anh.

Anh quay người, không muốn nói gì thêm với cô nữa, tiếp tục trở lại phim trường.

- Người phụ nữ của anh à? Một phụ nữ Á Đông rất xinh đẹp - Đạo diễn Ryan rất kinh ngạc về nhan sắc của cô gái trẻ vừa rầu rĩ rời khỏi đó.

- Bảo mẫu nhà tôi.

Nghe câu trả lời ngoài sức tưởng tượng như thế, đạo diễn Ryan rất ngạc nhiên, lại có chút tiếc nuối - Một cô gái có vẻ ngoài đẹp như thế, khí chất thanh khiết như thế mà làm người giúp việc thật là đáng tiếc! Nếu được phát triển trong giới ảnh nghệ, nếu gặp thời chắc cũng sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng hạng A!

Anh không nói, ra chiều suy nghĩ.

- Hứa tổng, anh có ăn canh bây giờ không? - Trợ lý thận trọng hỏi.

- Đổ đi - Chỉ có hai chữ vô tình, khô khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.