Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 35




Anh ngồi một mình trong phòng VIP, đợi chủ tịch Vương của tập đoàn Cực Thịnh gần một tiếng.

Thực ra anh rất ít khi đợi ai như vậy.

Cửa phòng bật mở, chủ tịch Vương dẫn theo một cô gái trẻ ăn vận lộng lẫy, dáng vẻ yêu kiều bước vào.

“Hứa thiếu tam, xin lỗi xin lỗi!” Chủ tịch Vương khoảng chừng ngoài năm mươi, dáng vẻ bình thường, đầu hói, bụng to.

“Chào Vương tổng.” Anh khách sáo đứng lên, bắt tay đối phương.

“Đúng rồi, đúng rồi! Thư ký nói cậu tên là...” Chủ tịch Vương thừa biết nhưng vẫn hỏi, cố tình trêu tức anh.

Anh không hề tức giận, “Hứa Ngạn Thâm.” Anh rút danh thiếp ra đưa cho đối phương.

“Ồ ồ ồ, thì ra là Ngạn Thâm à, trí nhớ của tôi thật là!” Chủ tịch Vương không thèm liếc danh thiếp của anh lấy một cái, tùy tiện đưa cho cô gái xinh đẹp như người mẫu ngồi kế bên.

Cô gái cười đầy ngụ ý, cầm lấy tấm danh thiếp của anh cho vào giỏ xách của mình.

“Chủ tịch Vương, mời ngồi.” Anh rất lịch sự đưa tay phải làm động tác mời ngồi.

Hôm nay, anh ăn vận rất nghiêm túc, áo sơ mi trắng, áo ghi lê thẳng thớm và một bộ đồ vest trang trọng, để tỏ lòng tôn trọng đối phương.

Chủ tịch Vương ngồi đối diện anh, thô lỗ kéo chiếc quần chật ních của mình.

“Chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám, Hứa thiếu tam, hôm nay mời tôi đến là có chuyện gì?” Đối phương thô lỗ hỏi, vừa nghe đã biết dân giang hồ.

Chủ tịch Vương của tập đoàn Cực Thịnh ỷ vào lý lịch bất hảo tự nhận mình là người của xã hội thượng lưu, nhưng, vì bản thân thô thiển của ông ta, cùng với thế lực xã hội đen sau lưng, người trong giới chỉ muốn tránh ông ta, chẳng ai chủ động kết giao với ông ta.

Hôm nay, nếu không phải vì sự an toàn của Chức Tâm, anh đã không đủ kiên nhẫn ngồi ở đây.

“Chủ tịch Vương, hôm nay sở dĩ mời ông đến đây là vì bài báo viết về quý công ty của Thẩm Chức Tâm – vợ tôi.” Anh nghiêm túc nói rõ lý do.

“Bốp” đối phương đập mạnh bàn, mắt trợn trừng, lên cao giọng, “Cái gì, cậu nói Thẩm Chức Tâm là vợ cậu?”

Môi anh hơi cong lên nhưng mặt không biến sắc, vẫn nở nụ cười vô cùng lịch sự, “Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi.”

“Mẹ kiếp! Tôi còn định phái người hiếp dâm con đó!” Đối phương dùng lời thô tục.

Nghe đến hai chữ “hiếp dâm”, đáy mắt anh lóe lên tia lửa giận dữ, nhưng anh kịp thời cụp mắt xuống, dùng mi mắt dài rậm che giấu cảm xúc của mình, lúc ngước nhìn lên, anh đã lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày.

“Thật sự xin lỗi Vương tổng, tính vợ tôi có chút bốc đồng.”

Nghề nghiệp quyết định tính nguy hiểm của công việc, đứng ở vị trí của người phóng viên nhất định phải có lập trường của phóng viên.

Nếu anh làm phóng viên, có thể anh còn dám làm dám viết hơn những người khác, nếu bài báo này được viết bởi người khác, anh có lẽ sẽ giống như những người bình thường khác khen ngợi người viết giỏi, nhưng, cô là người anh yêu, anh không thể chỉ nói một chữ “giỏi” rồi thôi được.

Đây là mâu thuẫn của loài người.

Anh không phải không nghĩ đến việc thuê vệ sĩ bảo vệ Chức Tâm, nhưng anh sợ có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.

Suy cho cùng, chủ tịch Vương của tập đoàn Cực Thịnh là một con cáo già, đối phó với hạng người này rất khó, vì hắn chỉ làm việc dựa theo sự bốc đồng nhất thời, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

Cho nên, để đề phòng mọi sự cố, anh bắt buộc phải đích thân gặp mặt.

Từng thớ thịt trên mặt chủ tịch Vương giật giật, “Tính cách bốc đồng à? Tôi thấy là thích xía mũi vào chuyện người khác thì đúng hơn! Cậu có biết con nhỏ đó đã chặn mất bao nhiêu tài lộ của tôi không hả?!” Tòa nhà mới còn chưa khởi công, thì đã truyền ra tin bất lợi này khiến tập đoàn tổn thất không nhỏ.

“Vương tổng yên tâm, tôi sẽ dạy bảo lại vợ mình, sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa đâu.” Anh vẫn điềm tĩnh, “Chuyện hôm nay tôi rất xin lỗi. Để bày tỏ thành ý của mình, bù đắp phần nào thiệt hại của Vương tổng, tôi tự nguyện tặng miễn phí quảng cáo trên 3 đài truyền hình của công ty chúng tôi trong thời gian một năm, đồng thời sẽ phát quảng cáo khu nhà mới vào giờ vàng trên cả 3 kênh.”

Một năm miễn phí quảng cáo trên 3 kênh truyền hình?

Tuy đối phương đã chịu thiệt về mình, nhưng chủ tịch Vương vẫn nhướng nhướng mày, tỏ thái độ khinh khỉnh.

“Hơn nữa, nếu chủ tịch Vương muốn, tạp chí ‘Người giàu Trung Quốc’ của chúng tôi có thể làm một chuyên mục phỏng vấn cá nhân cho chủ tịch Vương, làm rõ những đánh giá không sát thực của mọi người về chủ tịch Vương.” Anh vẫn điềm đạm nói ra “thành ý” của mình.

Khóe miệng chủ tịch Vương giựt giựt.

“Nhà giàu Trung Quốc” là một tạp chí rất có máu mặt, những thương gia có thân thế và trong sạch mới được phỏng vấn, nghe nói chuyên mục phỏng vấn của tạp chí này đã xếp lịch đến năm sau.

Ông ta luôn muốn được xuất đầu lộ diện trên tạp chí này.

Xem ra, đã bắt đầu lung lay.

Nhân viên phục vụ đứng đứng một bên cầm chai rượu vang thượng hạng đã được mở sẵn định rót rượu cho họ thì anh đưa tay ngăn lại.

Anh đứng dậy, đích thân rót rượu vào ly cho chủ tịch Vương và cô gái đi cùng.

“Mời chủ tịch Vương!” Anh lịch sự uống cạn ly mình trước.

Chủ tịch Vương cuối cùng cũng tỏ vẻ hài lòng, “Thôi đi thôi đi, vợ của Hứa Ngạn Thâm cũng coi là thiếu phu nhân nhà quyền quý, tôi muốn vuốt mũi cũng phải nể mặt cậu chứ!” Nghe nói con trai thứ ba của đại gia truyền thông Hứa Cẩn Lễ là người rất ngạo mạn, bây giờ lại cúi mình trước ông ta như thế, cũng coi như cho ông ta thể diện, cũng là kẻ biết thức thời.

Dù gì, thế giới này chẳng có kẻ thù vĩnh viễn.

Có được lời bảo đảm của đối phương, anh mới thở phào được một chút.

Rượu đã ngà ngà say, chủ tịch Vương biến thành một kẻ nát rượu, anh lặng lẽ tiếp rượu đối phương.

Ly này tiếp ly kia, năm chai rượu vang đã mở đến cuối cùng không còn phân biệt được đối phương uống bao nhiêu, anh uống bao nhiêu nữa.

Má anh đã đỏ gay.

Còn chủ tịch Vương bao nhiêu cái xấu bắt đầu lộ ra hết, “Hứa thiếu tam, nghe nói trong ngành các cậu, các nữ minh tinh đều là gái bao hết đúng không? Nghe nói mấy con nhỏ đó suốt ngày ăn rồi lau sạch đít đợi người ta đến xơi đúng không?” Nói đến đề tài ông ta hứng thú, ánh mắt đã không giấu được vẻ dâm tục.

Anh liếc mắt một cái, cô gái đi theo chủ tịch Vương có nhan sắc rất yêu kiều, đối phương hình như chẳng có phản ứng gì với đề tài mà họ đang nói.

“Có một số là vậy.” Anh trả lời lấy lệ.

“Hứa thiếu tam, hôm khác, cậu giúp tôi hẹn vài cô nhé, chúng ta cùng vui chơi.” Chủ tịch Vương cười dâm loạn.

Anh lại nhìn cô gái đi cùng.

Phát hiện cử chỉ của anh, chủ tịch Vương vỗ vỗ vai anh, “Anna là con gái của tôi, hôm nay đến đây là vì có hứng thú muốn làm quen với cậu!”

Vì có hứng thú với anh?

“Hứa Ngạn Thâm, anh không nhận ra em à? Em là Vương Đan, chúng ta là học cùng trường mà!” Cô gái chủ động nâng ly với anh.

Anh hơi ngạc nhiên.

Hình như hồi đại học có nghe qua cái tên này, nhưng không nhớ rõ lắm.

“Thật đã quên rồi sao, trong bữa tiệc tốt nghiệp lần đó chúng ta còn từng lên giường với nhau mà!” Đôi môi đỏ chót gợi cảm in dấu lên thành thủy tinh, nở nụ cười mờ ám với anh.

Tiệc tốt nghiệp? Lên giường?

Anh nhớ ra rồi! Là hoa khôi từng bị ví với cái toilet công cộng của trường!

Anh thờ ơ nhìn đối phương, bình thản nói: “Lần đó thật ngại quá, tôi và vợ lần đầu tiên phát sinh quan hệ, trong lúc vội vàng cô ấy xấu hổ chạy đi mất, tình huống đó, tôi không thể giải thích với mọi người đành để cô Vương đây chịu hàm oan.”

Nghe rõ lời giải thích của anh, mặt Vương Đan xanh mét.

Vậy là lúc đó anh chưa say, anh đều nhớ tất cả? Anh chỉ là cố ý thuận theo tin đồn để tránh tổn hại đến thanh danh của Chức Tâm ư?

Còn cô vất vả tạo ra vở kịch này lại bị anh thờ ơ vứt sang một bên sao?!

“Mở miệng ra là vợ tôi thế này vợ tôi thế kia, tình cảm tốt đẹp như thế sao em còn nghe đồn hai người sắp ly hôn nhỉ?!” Cũng đã uống được vài ly, Vương Đan không chút khách sáo bóc mẽ anh bằng giọng mỉa mai.

Giọng anh vẫn bình thản, “Thật ngại quá, không biết cô nghe ở đâu tin đồn thất thiệt như vậy, tình cảm giữa tôi và vợ khá tốt đẹp.” Anh không thừa nhận.

Mắt Vương Đan nheo lại, nhìn anh có chút không cam tâm.

Lúc ở trường, cô nổi tiếng là mỹ nhân, nhưng Hứa Ngạn Thâm chưa bao giờ để cô lọt vào mắt, ngay cả khi cô chủ động theo đuổi, cũng biến thành trò cười cho cả trường.

Đã nói con cá mất là con cá to.

“Bày đặt gì nữa, không phải con luôn nói thích cậu ta sao? Nếu cậu ta ly hôn thật thì không phải con có cơ hội rồi sao?” Chủ tịch Vương khoác vai con gái, vỗ về con, nói ra tất tần tật.

Sự nghiệp của ông được thành công như ngày hôm nay một nửa cũng là nhờ cô con gái xinh đẹp này, nếu năm đó con gái ông không ngủ cùng một số quan to thì công ty của ông đâu có được thuận lợi như vậy.

Ly hôn.

Nghe đến hai chữ ấy, anh lặng lẽ uống cạn ly rượu vang.

Vương Đan nhìn anh chằm chằm.

Hứa Ngạn Thâm không phải là người đàn ông rất đẹp trai nhưng khí chất điềm đạm, ít nói bẩm sinh của anh, vẻ cao ngạo nội tâm của anh rất thu hút.

Người đàn ông này, vì sao chỉ thích mỗi mình Thẩm Chức Tâm? Cô không phục!

“Hứa thiếu tam nếu có hứng thú với ngành xây dựng, thì cứ qua lại với con gái tôi.” Chủ tịch Vương nháy mắt nói đùa.

Anh cười nhạt, “Tôi tài hèn sức mọn, không dám chen chân vào ngành nghề không am hiểu.”

Vương Đan bực tức định nói gì đó thì bị cha ấn vai ra hiệu.

“Đúng rồi, Hứa thiếu tam, tôi muốn qua cậu làm quen với một người.” Chủ tịch Vương vội vàng lảng sang chuyện khác.

Một là vì muốn giải tỏa không khí, hai là vì có hứng thú.

“Thông qua tôi? Là ai?” Anh nhíu mày.

“Chính là cái cô thiên thần trong phim truyền hình của đài cậu đấy, con nhỏ đó, mẹ kiếp, vừa nhìn đã thấy rạo rực cả người, muốn chơi cô ta ngay lập tức.” Chủ tịch Vương thô bỉ nói.

Anh nhíu mày càng chặt, không phải vì cái gì mà vì cách nói chuyện của đối phương.

“Chỉ cần cô ta làm cho lão già này vui thích, tôi sẽ suy nghĩ làm một bộ phim cho cô ta.” Chủ tịch Vương nở nụ cười. “Hứa thiếu tam, cậu dắt mối nhé!”

Anh đâu phải là môi giới mại dâm!

Anh cực kỳ phản cảm, nhưng vẫn rút danh thiếp của trợ lý ra đưa cho chủ tịch Vương, “Thế này đi, những chuyện này ông tìm trợ lý của tôi hỏi số điện thoại, muốn hay không muốn hoàn toàn dựa vào sự tự nguyện của đối phương, những chuyện riêng tư thế này, công ty chúng tôi không can thiệp, suy cho cùng chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được.”

Làm một việc trái với nguyên tắc của mình, anh ngửa cổ, lặng lẽ nốc cạn rượu trong ly.

Hôm nay, cô lại chạy đi lấy tin, về hơi muộn.

Mười giờ, mưa bão khiến cả thế giới này chìm trong bóng tối, đèn đường mờ ảo, đường sá vắng tanh.

Cô che dù, vào đến con hẻm nhỏ nhà mình cô đi thật nhanh.

Cô bước thật nhanh ngang qua chiếc xe sang trọng màu đen quen thuộc.

Sắp về đến nhà rồi! Cô đã nhìn thấy tầng lầu nhà mình, Cảnh đã mở sáng đèn cho cô.

Vì sợ làm phiền, cô từ chối để Cảnh đón cô ở đầu hẻm.

Cô chạy đến cổng chung cư, bắt đầu lục tìm chìa khóa.

Đêm mưa, có một bóng đen đang tựa vào tường nhìn rất giống một gã lang thang nát rượu.

Cô không rảnh để quan tâm.

Sợ hãi, cô chỉ muốn nhanh chóng mở cửa vào trong.

Đột nhiên, bóng đen đó nhúc nhích, đứng thẳng người dậy, cất bước liêu xiêu tiến về phía cô.

Càng sợ hãi, chìa khóa trên tay cô giống như bị gỉ sét, càng không thể mở cổng.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy cây chích điện đã chuẩn bị sẵn trong giỏ ra, quay người, làm ra vẻ hung dữ, “Ông đi ngay, còn bước tới đây, tôi sẽ chích chết ông!”

Thân gái một mình luôn phải có vũ khí để tự bảo vệ.

“Chức Tâm, là anh...” Ánh sáng lờ mờ rọi trên gương mặt quen thuộc.

Cô sững người.

“Anh rất nhớ em.” Quần áo trên người anh ướt sũng, toàn thân bốc ra hơi rượu nồng nặc.

Anh bước tới ngã ngục trên vai cô, ôm lấy cô.

Vì sao, trái tim anh lại giống một hoang mạc thế này?

Đứng trong trời mưa tầm tã, anh thậm chí không chỉ một lần nghĩ nếu anh bị điện giựt, bị sét đánh, cô có vì thương cảm mà quay lại không?

Vì uống quá say, cả người anh không ngừng đổ về phía trước.

Cô đứng ngây người ra đó, dù rơi dưới đất, mưa lớn khiến toàn thân cô ướt đẫm.

Cô cố gắng đỡ lấy cơ thể nặng trịch của anh.

Không có ô, tóc cô ướt nhễ nhại.

Trong trí nhớ của cô, Hứa Ngạn Thâm rất ít khi say, anh luôn nói, uống quá nhiều rượu sẽ khiến đầu óc không giữ được tỉnh táo, thậm chí lưỡi cũng không thể kiểm soát được, sẽ nói ra những điều không nên nói.

Cô không thể tưởng tượng ra anh lái xe đến đây bằng cách nào.

Vừa nghĩ đến anh lái xe trong tình trạng say mèm thế này, tim cô đã đập thình thịch.

May mà anh không xảy ra chuyện gì.

Cả người cô ướt sũng nhưng cô cũng chẳng màng, vội rút di động ra, ấn số điện thoại của Tâm Ngữ, hy vọng con bé sẽ đến đón anh.

Còn anh, vẫn mím chặt môi, ôm lấy cô, cố chấp không chịu buông.

“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được.”

Cô lóng ngóng không biết phải làm thế nào, cô tìm trong túi áo của anh, quả nhiên tìm thấy chìa khóa xe.

Chỉ là, thật tệ, cô tuy có bằng lái nhưng chỉ là trên lý thuyết mà thôi, cô chưa từng lái xe.

Trước đây, cô tập lái xe, anh ngồi ghế phụ vô cùng nghiêm khắc, còn luôn miệng mắng cô dốt, không mắng cô nhấn sai đèn xi nhan thì cũng là lái xe mà không chịu nhìn kính chiếu hậu.

Hai người vì chuyện lái xe mà cãi nhau đến mấy lần, sau đó vì tức giận, cô cũng không thèm đụng đến vô lăng thêm một lần nào nữa.

Bây giờ, thời tiết xấu thế này, cô càng không dám mạo hiểm.

Thế là, cô cất lại chìa khóa vào túi anh.

“Vào trong trú mưa trước đã.” Cô quệt nước mưa trên mặt, nói với anh.

Mưa kéo dài rất lâu rồi, cô không biết anh đến đây lúc nào, càng không biết anh đã dầm mưa bao lâu rồi.

Anh cố chấp không nhúc nhích, cô đẩy thế nào cũng không đẩy nổi anh, đành nói, “Lên nhà nhé?” Cứ thế này, anh nhất định sẽ bị cảm nặng.

Cuối cùng anh cũng có chút phản ứng, cô vội vàng dìu anh.

“Anh nặng quá, tự mình đi được không?” Cô sắp bị cơ thể nặng trịch của anh đè ngã rồi.

Anh gật đầu, cất bước khó nhọc, cơn say khiến tay chân loạng choạng.

Anh suýt té ngã mấy lần, còn cô cũng suýt chút nữa bị anh đè lên.

Anh miễn cưỡng hợp tác một chút, cô dốc hết sức, thở hồng hộc, mới kéo anh vào được bên trong tránh mưa.

May mà, lần này, chìa khóa không còn chống đối cô nữa.

Cô vác cánh tay nặng nề của anh, loạng choạng bước vào thang máy, ấn tầng nhà mình.

Đến nơi, cô lại kéo anh ra. Cô gõ cửa, cửa lập tức mở ra.

“Sao trễ thế?” Cảnh vừa hỏi thì nhìn thấy hai người họ, cậu sửng sốt.

“Để tôi giúp chị!” Nhìn thấy cô vác anh rất vất vả, cậu cũng không hỏi gì nữa, bước tới trước.

Nhưng cô phẩy tay, “Không cần, không cần đâu, cậu giúp tôi mở cửa phòng ngủ với!”

Cô sợ đổi qua đổi lại, sẽ làm ngã anh.

Còn nữa, Hứa Ngạn Thâm là một người rất cao ngạo, anh không thích người ngoài thấy bộ dạng thảm hại của anh,

Sau một giây kinh ngạc, Cảnh lập tức quay vào giúp cô mở cửa phòng ngủ.

“Anh cố thêm chút nữa, ok?!”

Mặc kệ anh nghe hay không, lúc vác anh đến giường mình, cô cũng ngồi bẹp dưới đất, không buồn nhúc nhích.

Cảnh nhìn anh, rồi lại nhìn cô.

“Chị đi tắm thay quần áo đi, để tôi thay giúp anh ta.”

Cậu vừa nói xong, cô đã nhổm dậy, “Đúng đúng đúng, phải thay quần áo cho anh ấy, nếu không ngày mai nhất định sẽ bị sốt.” Vừa nói cô vừa cởi áo ngoài ướt sũng của Hứa Ngạn Thâm.

Cảnh đứng phía sau, nhìn cô.

Dù phải gắng hết sức mới lật được cơ thể cao lớn của anh lại nhưng cô vẫn không hề lên tiếng nhờ bất kỳ ai giúp đỡ.

Cụp mắt xuống, Cảnh thấy mình như người thừa ở đây nên cậu lặng lẽ ra khỏi phòng.

Hôm nay anh mặc kín mít, rất nghiêm túc, cô phải vật lộn mãi mới cởi xong quần áo của anh, bao gồm cả quần lót.

Đắp chăn cho anh, cô vội vàng vào nhà tắm xách ra một xô nước ấm.

“Để em lau người cho anh, anh đừng động đậy đấy!” Biết rõ anh không nghe thấy nhưng cô vẫn nói với anh.

Mí mắt anh khẽ động đậy.

Cô lau người giúp anh, anh ngủ rất sâu, như thể đây là nhà của anh vậy.

Giúp anh lau dọn sạch sẽ xong, cô đi giặt quần áo của anh, cho vào máy giặt vắt khô rồi mang ra ban công phơi, thì đã hơn một tiếng trôi qua.

Làm xong mọi việc, cô ngồi xuống sàn một lúc mới vực cơ thể cạn kiệt sức lực dậy, vào nhà tắm cởi quần áo ướt ra, xối nước nóng.

Mở máy sấy tóc, cô vừa sấy tóc vừa chú ý đến động tĩnh trong phòng.

Hình như có tiếng động, hình như có người ngã xuống đất, cô vội vàng tắt máy sấy tóc.

Vừa bước ra, cô nhìn thấy anh muốn đứng dậy nhưng ngọ nguậy một hồi lại ngã ra.

“Tối nay anh ngủ ở đây đi, ngày mai hẵng về.” Cô đứng cách khá xa, thận trọng nói.

Nghe thấy tiếng của cô, anh mở mắt ra.

Rồi bắt đầu cười khẽ, “Ngày mai hẵng về... thì ra, anh cũng sẽ phải rời khỏi đây...”

Là nước mưa trên tóc anh ư? Hai hàng nước chảy xuống.

Cô ngẩn ra nhìn anh, cố ý phớt lờ cơn đau nhói ở lồng ngực.

“Ngạn Thâm, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là đã sai lầm đi chung đường với nhau, có lẽ kết cục hôm nay giống như một sự sửa sai vậy.” Bất luận là cuộc sống hay khác biệt về tư tưởng, họ đã cách nhau rất xa rồi.

Nếu lại sống cùng nhau, chỉ e sẽ lập lại những tổn thương liên tiếp không bao giờ dứt được.

“Nếu là sai lầm, anh cũng phải tiếp tục kéo dài sai lầm này! Anh không thể không có em! Đời này kiếp này, dù không còn yêu nhau nữa anh cũng vẫn sẽ tiếp tục!” Anh đột nhiên trở nên giận dữ, hai tay giơ lên cao, đấm mạnh xuống giường.

Cô kinh hãi.

Đột nhiên, anh vô cùng giận dữ, “Sớm muộn có một ngày, anh sẽ làm cho em quên tất cả ký ức trong quá khứ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!” Anh mất đi lý trí, ăn nói lung tung.

Sớm muộn có một ngày, cô sẽ quên đi vết thương lòng này và trở về bên anh.

Chỉ là, có thật có ngày đó không?

Hai người hình như đã rơi vào chiếc hố tận cùng của sự đau đớn, cô cố sức vùng vẫy thoát ra, còn anh cố sức giữ cô lại.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình hình như bắt đầu đứng ở bên ngoài, hình như đang xem câu chuyện của người khác.

Thì ra, có một số chuyện, có một số tình cảm, cô đã dần dần học được cách buông tay.

Anh ngọ nguậy đứng lên, cuối cùng, anh đã ngồi dậy thành công, anh từng bước từng bước ngật ngưỡng bước tới chỗ cô.

“Anh muốn em...” Vừa nói xong, cơ thể nặng trịch của anh đã loạng choạng đè cô sát vào tường.

Cô ưỡn thẳng lưng, nếu cô đủ nhẫn tâm, cây chích điện chỉ cách cô vài tấc.

Anh thở hổn hển, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô.

“Em đã đồng ý chúng ta mỗi tuần gặp nhau một hai lần rồi!” Anh ôm chặt lấy cô.

Thật bi ai, hết giờ làm mỗi ngày, anh đều đợi dưới chung cư nhà cô một, hai tiếng đồng hồ, đợi cô hồi tâm chuyển ý gõ cửa xe anh.

Anh có lòng kiêu hãnh của anh, đã bị cự tuyệt đến mức này rồi, anh còn có thể làm gì chứ?! Nhiều hơn thế nữa, anh thật không làm được.

“Em đã đồng ý anh có thể muốn em rồi!” Anh hậm hực.

Cô rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh, “Anh bình tĩnh lại đi!” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy.

Môi anh, đã áp mạnh vào môi cô, cô vùng vẫy dùng hết sức đẩy anh ra.

Anh đứng không vững, ngã ra sàn nhà.

Cô thật nhẫn tâm.

“Vì sao anh không thể giống em nói đến là đến, nói đi là đi? Vì sao anh lại yêu em như thế? Vì sao anh lại trở nên bi thảm thế này?...” Anh nằm trên sàn nhà lẩm bẩm.

Vì sao, tình yêu của anh lại mãnh liệt, mãnh liệt đến sắp biến thành hận thế này?

“Thẩm Chức Tâm, anh mong em chết đi cho rồi! Em chết rồi, anh sẽ không nhớ em nữa...” Cuối cùng, anh căm hận lặp lại, “Vì sao... em không chết đi... chết... rồi... thì tốt biết mấy.” Một năm trước cô nên chết đi mới phải... Tình yêu của họ sẽ chỉ dừng lại ở những ký ức tốt đẹp...

Anh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chịu thua cơ thể mệt mỏi, đau đớn của mình.

Cô vẫn đứng ngây ra.

Nỗi đau khổ của anh đã truyền tới tận đáy trái tim cô.

“Em phải làm gì để chúng ta có thể bình thản buông tay đây?” Cô lẩm bẩm.

Chẳng lẽ, cô phải biến mất khỏi thế giới này thì mới tháo được nút thắt chết này sao?

* * *

Hôm sau, anh tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.

Anh nằm dưới chăn, không có một mảnh vải trên người, quần áo ướt của anh tối qua đã được giặt sạch sẽ, xếp ngay ngắn ở đầu giường.

Cô đã không còn ở trong phòng, hoặc là nên nói, tối qua, cô không ngủ ở trong phòng.

Anh ngồi dậy, mặt lạnh tanh mặc quần áo vào.

Ký ức về tối qua, một số chỉ còn là những mảnh chắp vá, một số rất rõ ràng.

Nhưng anh có thể chắc chắn một chuyện.

Anh đã say bí tỉ, say đến mất mặt.

Nên nói gì không nên nói gì anh cũng đều đã nói rồi, chuyện muốn làm anh lại chẳng làm được chuyện nào cả.

Anh biết rõ đàn ông lúc say bí tỉ không thể “hành sự” được.

Anh bình thản, điềm tĩnh đứng dậy, tay đặt lên nắm cửa, nếu nhìn thấy cô, anh sẽ nói với cô, mong cô quên tất cả những chuyện đã xảy ra hôm qua.

Mở cửa ra, người ngồi trên sô pha khiến anh khựng lại.

“Tỉnh rồi à?” Cảnh vừa giở tạp chí vừa hờ hững nói với anh, “Chức Tâm đi làm rồi. Chị ấy dặn tôi nói với anh tỉnh rồi thì uống bát canh giải rượu đằng kia, nếu không anh sẽ bị đau đầu. Còn nữa, chị ấy đã mua bữa sáng và sữa để sẵn trong lò vi sóng, anh hâm nóng một lát là có thể ăn được rồi.”

Mắt anh sa sầm, không có tâm trạng nghe những gì đối phương nói.

“Mới sáng sớm sao cậu lại ở đây?” Anh chất vấn.

“Tôi ở nhờ ở đây cũng gần hai tháng rồi.” Cảnh bình tĩnh trả lời.

Ngực anh nhói lên.

Vậy là họ đã sống chung nhà gần hai tháng rồi ư? Anh thật nực cười, vì gã trai này hầu như không ra khỏi nhà nên anh tưởng hắn không tồn tại, anh tưởng cuộc gọi từ điện thoại cố định hôm đó chỉ là trùng hợp.

Thì ra, họ đã sống cùng nhau từ lâu rồi.

Cố gắng của anh, sự đeo bám của anh đều là trò cười.

Còn tối hôm qua, cô đã ngủ ở đâu?!

Thì ra con người khi đau đớn đến tột độ sẽ thành tê dại.

“Cám ơn các người đã giúp đỡ.” Bữa sáng trong bếp, anh không buồn liếc mắt, bình thản mở cửa đi ra.

Đang lúc định bỏ đi, anh suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên bình thản vứt lại một câu, “Tuy rất cảm ơn các ngươi nhưng mong cậu chuyển lời cho cô ấy, tôi sẽ kéo dài không ly hôn, sẽ giày vò cô ấy đến chết... Tôi sẽ không dễ dàng tác thành cho các ngươi đâu!” Anh không có được thì người khác cũng đừng mong có được.

Cảnh kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.