Bảo Bối Sa Gia

Chương 12





Gia gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở trên bình nguyên dã ngoại, mùa hè, hắn bị ngươi bao vây, ngươi nghĩ biện pháp bắt sống hắn đi!"

"Ha ha! Dã ngoại bắt Kiếm Thánh, gia gia ra đề thật là tốt đó!" Bần đạo cười nói.

"Ngươi không phải lợi hại lắm sao? Tăng thêm môt chút khó khăn có gì phải sợ?" Gia gia cũng cười nói.

"Sợ mới lạ! Đầu tiên cháu muốn chuẩn bị vài thứ có được không?"

"Được! Muốn cái gì cũng được nhưng không cho thêm người!"

"Cháu muốn có lưới!"

"Là lưới đánh cá sao?" Gia gia hỏi.

"Đúng! Phải được gia công đặc thù, lớn hơn bình thường, có thể bao phủ được phương viên mấy trượng, dùng gân ma thú làm tài liệu, chí ít thì phụ thân cũng không thể dễ dàng chém đứt, có thể có 2,30 cái, đầu tiên gọi người vây công, giảm bớt không gian hành động của phụ thân, sau đó dùng lưới quăng ra bắt phụ thân, tất cả mọi người cùng quăng lưới, bảo binh lính bất chấp tất cả cuốn lấy phụ thân, chỉ cần cho cháu vài giây thời gian, có thể đem trói phụ thân hơn mười lớp, xem phụ thân còn có thể chạy đi đâu?"

"Cái này! Ngươi thoát được không?" Gia gia hỏi phụ thân

"Người còn hỏi nữa sao! Trừ khi là Hoả hệ pháp sư đốt, bằng không con cũng không có cách nào từ trong hơn mười lớp lưới thoát được!" Phụ thân cười khổ nói.

"Ừ! Đúng vậy! Có ý tứ!" Gia gia nói: "Cho nên ngươi đã tính kế với người khác đúng không?"

"Hắc hắc, bởi vì ma lực của cháu bị phong ấn nên thực lực rất yếu, mà tại quốc gia này nếu không có thực lực cường đại thì sẽ bị đào thải, cho nên cháu không có việc gì đã nghĩ ra chút ít điều này làm chỗ dựa để đối phó với địch nhân, bây giờ xem ra hiệu quả không tệ lắm!" Bần đạo cười nói.

"Tốt! Tiểu tử, cố gắng lên! Có gia gia chủ trì cho ngươi, muốn cái gì ta đều đồng ý, ta sẽ nói mẹ ngươi toàn lực phối hợp với ngươi, ta càng xem trọng biểu hiện của ngươi trên chiến trường!" Gia gia nói: "Nhà của chúng ta cuối cùng cũng có một vị tướng quân dùng đầu óc để chiến đấu rồi! Ha ha!"

"Mẫu thân cũng xem trọng ngươi! Nhưng mà mẫu thân cho rằng bản lãnh kiếm tiền của ngươi so với chiến đấu còn lợi hại hơn, cho nên nếu cần đồ gì thì ngươi tự mình mua đi nha!" Mẫu thân nói.

"Ngất, con còn nhỏ thế này mà người lỡ cắt đứt viện trợ kinh tế sao?" Bần đạo buồn bực nói.

"Như vậy không tốt đâu!" Gia gia nói.

"Hừ! Người đừng bị hắn lừa, tiểu tử này còn có tiền hơn con nữa, lần cá cược này con đặt 500 vạn còn phải mất công chu chuyển, còn hắn ngược lại, mắt không chớp một cái tay đã cầm 500 vạn, đừng tưởng rằng sau lưng ta mà ta không biết!" Mẫu thân cả giận nói: "Còn ghê tởm hơn là hắn khóc lóc nghèo khó với con! Đem thanh kiếm "kim sơn" kia chia làm nhiều phần rồi mới cho con một phần nhỏ bé!"

"A! Hắn cho ngươi bao nhiêu?" Gia gia hỏi.

"500 vạn!" Mẫu thân nói.

"A! Thế mà ít?" Phụ thân nhảy dựng lên: "Hắn làm sao mà có nhiều tiền vậy?"

"A!" Mẫu thân nghĩ thầm, xong rồi, không cẩn thận để lộ bí mật của Tiểu Ngũ. Đành phải nói: "Là thiếp cho hắn!"

"Các ngươi giỏi thật!" Phụ thân cả giận nói: "Ta tìm nàng xin quân phí, nàng một mực từ chối, mới cho ta 300 vạn. Còn khi cấp cho nhi tử một hơi là 500 vạn. Trong mắt nàng ta không bằng hắn sao?"

"Trên thực tế, tổng cộng thiếp đưa cho hắn 1400 vạn!" Mẫu thân tự nhủ: "Nhi tử! Mẫu thân xin lỗi ngươi! Nhưng ngươi xem phụ thân ngươi đã tức giận rồi, mẫu thân đành phải nói thật thôi!"

"Cái gì? 1400 vạn?" Gia gia lúc này cũng nóng nảy: "Ngươi nuông chiều hắn cũng phải có giới hạn chứ!"

Phụ thân tức giận làm khuôn mặt xanh mét, nhìn mẫu thân nói: "Ta muốn nàng giải thích!"

"Là như thế này, thiếp và nhi tử cùng làm sinh ý" Mẫu thân vội vàng giải thích: "Phụ thân đại nhân, người biết sổ sách, con khó có khả năng tham ô nhiều tiền cho hắn như vậy!"

"Đúng vậy! Trên thực tế, mấy năm nay không những là không có thâm hụt mà thu nhập còn tăng lên rất nhiều!" Gia gia nói: "Vậy tiền của hắn?"

"Cửu đầu xà là do hắn phát hiện ra, còn có bán vũ khí ma pháp cao cấp. Con đáp ứng chia đôi với hắn, hắn mới đưa cho con, con tưởng rằng hắn nói đùa mới đáp ứng , việc này người biết chứ?"

"Ta nào biết giá trị nhiều như vậy, ta nhớ rõ lúc đó tổng cộng chỉ có mấy trăm vạn mà, mà hắn được chia 100 vạn. Làm sao lại thành 1400 vạn chứ?"

"Lúc con nói cho người thì đại bộ phận chưa bán mà con đưa đi gia công, cho nên không nhiều tiền lắm, sau khi gia công xong đem bán thì được nhiều hơn, mấy thứ đấy khoảng chừng 1000 vạn, còn nữa hắn từ mẫu thân của con kiếm được không ít đồ tốt, sau đó hắn tự mình bắt chước chế tạo ra ma pháp kiếm đem bán một ít, cộng lại đúng là 1400 vạn."

"Hừ! Vậy tại sao nàng không nói cho ta biết?" Phụ thân hỏi: "Không biết ta vì quân phí mà ầm ĩ với Thạch Nguyên gia bao nhiêu trận rồi sao?"

"Nhi tử không cho nói!" Mẫu thân nói: "Lại nói chàng không biết xấu hổ tìm nhi tử mà đòi tiền quân phí!"

"Tiểu tử thúi! Ta không có quân phí là do ngươi đắc tội với Thạch Nguyên gia chủ quản tài chính, ngươi phải xử lý sao đây?"

Ta hướng về mẫu thân cầu cứu, nàng cúi đầu không nói, ta hướng gia gia cầu cứu, mắt người nhìn chén trà, ta lại nhìn phụ thân, người giận trừng hai mắt, bộ dáng như là có rất nhiều lời không thể cùng một lúc nói ra. Bần đạo cũng không phải không nghĩ về nhân dân, dù sao phụ thân cần 500 vạn quân phí mà đã lấy ở trong nhà 300 vạn. Ta bỏ ra 200 vạn cũng không nhiều lắm, lần này tiền cá cược toàn bộ đã trở lại, không thiệt thòi! Đành dõng dạc nói: "Phụ thân gặp khó khăn, làm con sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Người nói đi, cần bao nhiêu? Con đều đưa!"

"Tốt! Không hổ là nhi tử của ta!" Phụ thân cao hứng sờ sờ đầu của ta nói: "Không nhiều lắm, ngươi đưa ..."

"Đưa 600 vạn đi!" Phụ thân chưa kịp nói xong, mẫu thân đã tiếp lời!

Bần đạo tận mắt thấy thần sắc giật mình trên mặt phụ thân, dưới lực nhéo mạnh mẽ của mẫu thân biến thành cao hứng, nói: "Đúng, là 600 vạn!"

"Ngất! Người không biết xấu hổ bảo con xuất ra toàn bộ quân phí thay người? Lại còn tăng thêm 100 vạn, làm tiền hoa hồng sao?" Bần đạo mất hứng, "Không có! Nhiều lắm!"

"Hừ! Lừa ai? Lần trước ngươi và ta phân chia "kim sơn" ngươi nói ngươi chỉ có 500 vạn, sau khi đưa cho ta, ngươi lại vừa xuất ra 100 vạn cá cược trận quyết đấu giữa ngươi và Thạch Nguyên Nhị Lang. Tỷ lệ bồi tiền là 1 ăn 8, chớp mắt ngươi đã có 800 vạn, hôm nay ngươi lại đặt 500 vạn, tỷ lệ bồi tiền là 1 ăn 2, nói đúng thì ngươi thắng tới 1000 vạn, qua hai lần cá cược trong tay ngươi ít nhất có 1300 vạn kim tệ, ta nói không sai chứ, đấy là chưa tính tiền "riêng" trước kia của ngươi!" Mẫu thân đắc ý nói.

"Người làm sao biết con đặt cược bao nhiêu?" Bần đạo buồn bực, rõ ràng là ta len lén cược mà?

"Hắc hắc! Thạch Nguyên gia đối với ta mà nói, là gió lọt qua khe tường!" Mẫu thân cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"A! Con hiểu rồi, người có người nằm vùng ở nhà hắn!" Bần đạo hối hận muộn màng, "Thạch Nguyên gia ngu ngốc này, đến vấn đề buôn bán cơ mật cũng có thể bị đối thủ nắm rõ, thật sự là cách cái chết không xa mà! Nhưng lại hại chết ta rồi!"

"Ha ha! Tiểu tử thúi, ngươi còn gì để nói không?" Phụ thân cao hứng nói: "Đấu với mẫu thân ngươi thì ngươi còn kém xa lắm!"

"Ha ha! Ngươi cũng có lúc nuốt không trôi sao?" Gia gia nhìn có chút hả hê.

"Hắc hắc! Thành thật giao ra đây! Ta với ngươi mỗi người một nửa!" Mẫu thân cười tủm tỉm.

"Không phải là một năm một nửa sao?" Bần đạo hỏi.

"Đúng rồi, cho nên ta mới giữ lại cho ngươi 600 vạn, sang năm không cần ngươi phải bỏ ra, 600 vạn này tất cả đều sung công!" Mẫu thân hung hăng nói.

"Hắc hắc! Nhi tử, ta tin tưởng ngươi, chỉ cần tìm hai tên ngu ngốc quyết đấu là được!" Phụ thân cao hứng nói: "Ha ha, ta có thể mở rộng thêm một vạn trọng kỵ binh rồi! Cuối cùng ta đã có 3 vạn trọng kỵ binh, xem ai không phục!"

"Chỉ có 3 vạn sao?" Bần đạo cố ý đả kích nói: "Cũng không đủ để tạo thành một sư đoàn!"

"Ngươi thì biết cái gì!" Phụ thân quát to nói: "1 bộ trang bị của trọng kỵ binh có giá là 100 kim tệ! Hàng năm phải mất 20 kim tệ tiền bảo dưỡng, cái này còn chưa tính đến chiến mã và tiền nuôi dưỡng chiến mã. Hiện tại bốn quân đoàn dã chiến chỉ có 2 vạn trọng kỵ binh, cận vệ quân thì có 5 vạn, ngươi bảo đây là bao nhiêu? Còn muốn tạo thành một sư đoàn, một sư đoàn phải có 10 vạn người, biết không? Tiền khải giáp phải có 1000 vạn. Còn chưa chắc là mua được!"

"Ồ! Tại sao?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Khải giáp của trọng kỵ binh rất khó chế tạo, một người công tượng cần một năm để chế tạo ra, công tượng của quốc gia chúng ta hàng năm chỉ có thể cung cấp được 8000 cái, mấy quân đoàn sau khi phân chia để thay thế những bộ khải giáp hư hao, tổng cộng cũng không có cách nào gia tăng!"

"Vậy người đi đâu mua?"

"Nhờ quan hệ của mẫu thân ngươi, cùng trao đổi với ải nhân, cộng đồng bọn họ là xưởng chế tạo vũ khí của đại lục!" Nói đến đây phụ thân thâm tình nhìn mẫu thân, "Không có mẫu thân ngươi ta cũng không biết làm cách nào để quản lý được Thanh Long quân đoàn cho tốt!"

Bần đạo bây giờ mới biết được, thì ra mẫu thân vẫn quản lý hậu cần cả Thanh Long quân đoàn 50 vạn người! Mẫu thân quả thật là lợi hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.