Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Quyển 1 - Chương 72: Vật phẩm đấu giá




Phía sau Album còn có những bức ảnh đen trắng, hiển nhiên là chụp từ rất lâu rồi!
Nhưng mà đột nhiên có một bức ảnh làm tôi xấu hổ, đó là tấm ảnh chụp Dương Mân tròn một trăm ngày, bên dưới còn có một dòng chữ bằng mực: Dương Mân một trăm ngày, quán chụp ảnh Hạnh phúc.
Cái tấm ảnh này không có gì đặc biệt, nhưng mà làm tôi ngại ngùng chính là, ngoài cái yếm ra, thì các bộ vị của Dương Mân hở ra hết.
Ách, mặt dù lúc đó còn nhỏ, nhưng liên tưởng với vóc dáng của Dương Mân bây giờ, tôi không khỏi liếc mắt mấy lần. Đừng nói tôi dâm dục, nếu như là người khác nhìn thấy một mỹ nữ lõa thể chắc chắn cũng sôi trào, nhưng lúc này thì nàng còn nhỏ…
Vừa nhìn, tôi không khỏi thầm mắng, Dương phụ, Dương mẫu cũng thật là, chụp ảnh lại không che lại một chút? Con trai lộ tiểu đệ đệ thì không tính, nhưng con gái thì không như vậy!
Trong lúc tôi đang miên man ý dâm không ngừng thì cửa phòng bị đẩy ra, Dương Mân đi đến.
Tôi hoảng loạn muốn khép tập ảnh lại, thế nhưng không còn kịp nữa rồi, khi Dương Mân nhìn thấy tôi đang xem Album ảnh của nàng, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó lập tức vọt tới đoạt lại từ trong tai của tôi, nói:
"Ai bảo anh xem?"
Tôi xấu hổ đứng dậy, nhìn tập ảnh trong tay Dương mân, rất may là nàng không nhìn nó, tôi đang cầu nguyện là nàng khép nó lại.
Nhưng những gì mong muốn thì thường không thành sự thật, Dương Mân nhìn thoáng qua tập ảnh trong tay, đang chuẩn bị khép lại, bỗng nhiên ánh mắt căng thẳng kinh hô:
"A! Lưu Lỗi, anh lưu manh!"
"Tôi…"
Tôi đuối lý nói:
"Tôi cũng không biết cô lại không mặc quần áo chụp…"
"Ai không mặc quần áo!"
Dương Mân hừ nói.
"Tôi nói sai rồi, là mặc quần áo rồi, nhưng mà lộ phía dưới…"
Tôi lời còn chưa nói hết, Dương Mân đã giơ tập ảnh lên, đập vào đầu của tôi một cái.
"Lưu Lỗi, thật không nghĩ tới anh là người như vậy!"
Dương Mân thở phì phì nói.
"Tôi xin đi! Tôi không phải là cố ý, tôi chỉ là hiếu kỳ một chút. Tôi làm sao biết bên trong lại có tấm ảnh như vậy, hơn nữa lúc đó còn nhỏ, thì thấy được cái gì!"
Tôi giải thích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhỏ? Cái gì nhỏ? Dương Mân nhìn người trước mặt này. Hắn không phải là một câu hai nghĩa đó chứ?
Sau khi nhìn một lúc, mới thấy không giống nên hừ lạnh nói:
"Coi như anh không phải cố ý!"
"Cái gì mà coi như , tôi vốn không phải là cố ý. Được rồi, tại sao cô không che vào khi chụp ảnh chứ?"
Tôi vội vàng nói sang chuyện khác.
"Anh tránh ra"
Tôi vốn đang muốn nói sang chuyện khác, vậy mà Dương Mân lại tức giận, lại giơ tập ảnh lên muốn đập tôi.
Tôi ngạc nhiên, lẽ nào Dương Mân lại muốn đánh người?
Nhưng tôi đâu có biết, Dương Mân cũng hỏi cha mẹ mình như vậy, câu trả lời là khi đó có che, nhưng bị tè rầm ướt lên sau đó bỏ xuống.
Chuyện khó xử như vậy thì sao Dương Mân có thể giải thích với tôi, bảo sao nàng không tức giận.
Dương Mân tự mình cất Album xong, cuối cùng còn trừng mắt nhìn tôi nói.
"Tôi nói cho anh biết, tương lại nếu tôi không tìm được bạn trai, thì anh phải chịu trách nhiệm!"
"A? Tại sao là tôi?"
Tôi có chút ngạc nhiên, nói.
"Tôi bị anh nhìn hết rồi, anh không chịu trách nhiệm thì còn ai chịu trách nhiệm!Anh bảo sau này tôi làm sao lập gia đình được!"
Dương Mân làm như thật nói.
Tôi không nói gì,vậy cũng là nhìn hết? Vậy người chụp ảnh cho cô không nhìn hết à? Tại sao cô không bắt hắn chịu trách nhiệm?
Nhưng mà câu này tôi không nói ra, nếu Dương Mân bảo người chụp kia là nữ, thì tôi đúng là hết đường.
Hơn nữa, thời đại này đâu phải phong kiến, đâu có gì là trinh nữ liệt phụ, hơn nữa xử nữ đâu phải là không có, tôi mới chỉ nhìn thoáng qua….ảnh chụp mà thôi.
Quan trọng nữa là lấy dung mạo của Dương Mân thì sợ có người không lấy nàng hay sao?
Thế nhưng tôi hiện tại cũng coi như là có kinh nghiệm phong phú rồi, cũng ít nhiều lý giải được tính cách của nữ nhân.
Một cô gái nói ra những câu như vậy, thì có hai khả năng, loại thứ nhất là nàng muốn mượn cớ đoạt của người kia một khoản tiền, Dương Mân tất nhiên không phải.
Loại thứ hai là cô gái này có tình cảm với người kia, nói như vậy là để giản tiếp biểu lộ. Mà còn có khả năng thứ 3, là người này bị bênh tâm thần.
Hiển nhiên, loại khả năng thứ hai là nhiều hơn cả, nhưng tôi biết làm thế nào bây giờ. Dù sao nữ nhân của tôi bây giờ đã nhiều, nếu như có thêm Dương Mân nữa thì như vậy đối với nàng là không công bình.
Cho dù là Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, Hạ Nhu, Lưu Duyệt, Hứa Nhược Vân, Vu Đình đã cùng tôi trải qua nhiều hoạn nạn mới tới được với nhau.
Chuyện này làm tôi rất mừng, nhưng Dương Mân đâu có trải qua cùng tôi chuyện gì, bảo nàng có chịu được không!
Tôi quyết định tìm một cơ hội, đem chuyện của tôi nói rõ cho Dương Mân hiểu, để nàng tìm bạn trai mới.
"mẹ tôi thật là phiền, lại đem chuyện của tôi với Trịnh Thiếu Bằng hứa hẹn, ngày mai bảo tôi cùng hắn tới công viên Hải Dương chơi! Cũng không biết hắn cho mẹ tôi chỗ tốt gì nữa!"
Dương Mân ngồi ở trên giường, có chút rầu rĩ không vui nói.
Trong lòng tôi nói, còn chỗ nào tốt nữa, ngoài việc vinh hoa phú quý! Nhưng ngoài miệng lại nói:
"Đến công viên Hải Dương cũng tốt, tôi còn chưa được tới đó chơi!"
"Cái gì, người ta hẹn tôi, anh đi làm gì?"
Dương Mân ngẩng đầu lên, có chút quyến rũ nhìn tôi, thấy vậy làm tôi hoảng hốt.
"Vậy tôi không đi nữa…"
tôi vội vàng nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, thật là một cực phảm nữ nhân, nếu như ở trên giường thì nhất định sẽ rất sung sướng….
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng lắc đầu..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.